Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình

Chương 48


Lâm Tiến Quân nhìn thoáng qua anh, anh ta nắm chặt tệp tài liệu mỏng trong tay, cuối cùng đành nuốt những gì muốn nói xuống bụng.
“Tổng giám đốc, nếu không có việc gì thì tôi về trước đây.

Chúc anh có một đám cưới vui vẻ-”
Tối hôm qua, anh ta đã điều tra ra được nơi cô cả của nhà họ Nhanở.

Nhưng chuyện kết hôn của tổng giám đốc đã thành một kết cục định sẵn nên anh ta có nói thêm nữa thì cũng chỉ làm tăng thêm những rắc rối cho anh ta.
“Giúp tôi thu dọn hành lý.

Tối mai tôi sẽ đến công ty nghỉ ngơi”
Giang Anh Tuấn yêu cầu Lâm Tiến Quân thu dọn ít đồ để anh mang về công ty, sau đó anh đứng dậy đi đến bên cửa sổ, mông lung nhìn căn biệt thự nhộn nhịp.
Để cho người giúp việc dọn dẹp sơ qua, Lâm Tiến Quân xách vali hành lý xuống tầng.
“Lâm Tiến Quân, anh làm gì ở đây vậy?”
Đáng lẽ đêm nay Trần Nhật Linh không muốn đến nhưng hôn lễ lại được tổ chức ở nhà cũ của nhà họ Giang.


Trong đầu cô ta có suy nghĩ riêng cho nên hai ngày gần đây cô ta đã liên tục trang trí nơi này.

Hôm nay cô ta đến đây để nhận thành quả.
Cô ta biết vali trong tay Lâm Tiến Quân là dụng cụ chuyên dùng đi công tác của Giang Anh Tuấn, trong lòng cô ta chợt hốt hoảng, trực tiếp bước lên phía trước chặn người lại.
“Cô Nhật Linh, tổng giám đốc phân phó cất đồ đạc vào công ty dùng sau.

Đã gần cuối năm rồi, công việc của công ty trở nên tương đối bận rộn.”
Lâm Tiến Quân lùi lại một bước, vẻ mặt anh ta không chút biểu cảm, ánh mắt có hơi xa cách.
Ban đầu Trần Nhật Linh còn muốn đi gặp Giang Anh Tuấn nhưng cô ta chưa từng nghĩ tới việc hai người vẫn chưa kết hôn mà anh đã công khai chuyển đồ đến công ty.

Cô ta thật sự bất ngờ, nhất thời không biết nên đến gặp anh làm ầm ï hay đi cáo trạng với ông nội.
Cô ta liếc nhìn Lâm Tiến Quân, lại vô tình nhìn thấy tờ giấy mà anh ta đang cầm trên tay, trong đó có ghi ba chữ “Nhan Nhã Quỳnh”
khá nổi bật.


Nụ cười của Trần Nhật Linh dần trở nên cứng đờ, bàn tay trái đang buông thõng của cô ta hơi siết chặt.
Cô ta khẽ hạ ánh mắt xuống, trong mắt hiện lên vẻ ghen tị và oán hận: “Có bận rộn thì chút thời gian về nhà vẫn luôn có.

Sau này chúng tôi cũng không phải sống ở nhà cũ này, sống bên cạnh công ty là được rồi.

Trợ lý Quân vẫn nên mang đồ đạc để lại đi thôi”
Khi Lâm Tiến Quân nghe những lời của Trân Nhật Linh, anh ta biết rằng điều này chủ yếu là hoang đường.

Đôi khi anh ta không hiểu được, rõ ràng chỉ cần im lặng ở lại thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng cô ta lại cố tình muốn tìm cảm giác kích thích và làm mấy chuyện này chỉ khiến người khác thêm chán ghét thôi.
Anh ta mất tự nhiên kéo ra một nụ cười lịch sự: ‘Cô Nhật Linh, cô vẫn nên tự mình nói với tổng giám đốc đi.

Tôi chỉ là trợ lý, tôi chỉ làm theo mệnh lệnh của tổng giám đốc”
Nói xong anh ta lập tức nhấc chân đi lướt qua bên cạnh cô ta.
Trần Nhật Linh quay đầu nhìn bóng lưng của anh ta, nhất thời cô ta muốn trực tiếp xé xác con người kia, anh ta chỉ là trợ lý mà dám làm trái ý cô 1a.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi muốn đi gặp ông cụ Chánh nhưng đột nhiên cô ta lại nghĩ đến mảnh giấy trong tay Lâm Tiến Quân, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô ta lại bám theo phía sau anh ta.

Cô ta tận mắt nhìn anh ta ném mấy thứ trên tay vào thùng rác ở một góc hẻo lánh..

Bình Luận (0)
Comment