Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình

Chương 780

Trước kia ở trong trường học không có đồng bọn, không có bạn bè, người có thể để cậu đặt vào trong lòng cũng chỉ có mấy người thân thiết trong nhà thôi.

Bây giờ rời đi mới phát hiện ly biệt thật sự là một chuyện khiến cho người ta cực kỳ đau lòng.

“Không sao đâu, qua lần này rồi thì chắc hẳn sẽ không phải đi nữa đâu, bạn học sau này của con hẳn là có thể đi cùng với con cho tới khi đi làm luôn.”

Sờ đầu của cậu nhóc này, ôm lấy cậu vào trong lòng.

Rời đi là một chuyện không còn có cách nào, cho dù đau lòng thì cũng chỉ có thể để cho chính cậu bé chậm rãi ở lại đây. Dù sao thời gian cũng còn dài, cậu vẫn luôn có thể tìm được những người bạn tốt hơn.

Lái xe đi thì không tính, chờ cho tới khi đoàn người đến sân bay thì trời cũng đã tối rồi. Giang Anh Tuấn không yên tâm, anh canh thời gian lúc Nhan Nhã Quỳnh vừa mới xuống xe thì gọi một cuộc gọi video qua.

Trong đại sảnh đón khách quý rộng rãi sáng trưng, tính bí mật cũng tương đối tốt, chỉ có ba người bọn họ cùng với mấy vệ sĩ đi theo thôi.


Nhan Nhã Quỳnh có chút ngượng ngùng, đỏ mặt lấy tai nghe điện thoại ra đeo vào, cô trốn vào một góc sáng sủa rồi mới nhận điện thoại.

“Đến sân bay rồi sao? Đồ đạc này nọ thu xếp thế nào rồi? Đừng có làm mình mệt mỏi quá, cũng không phải không về nhà nữa. Anh sẽ chuẩn bị đồ dùng trong nhà giúp em thật tốt, em chỉ cần đưa mình tới đây thôi là được rồi.”

Xa cách đã bảy ngày rồi, không có lúc nào là Giang Anh Tuấn không nhớ tới thời gian hai người ở cùng nhau, cũng may chuyện bên này cũng rất là bận rộn, nếu không chỉ sợ anh căn bản không nhịn được, muốn bay về luôn.

“Không sao đâu, em đã đóng gói hành lý gửi qua đó hết rồi, còn một vài thứ em dùng quen rồi, cũng muốn mang theo. Nửa tiếng sau là đăng ký rồi, em lập tức qua đó tìm anh. Anh Tuấn, em rất nhớ anh.”

Nói xong, hốc mắt cô thế mà hơi phiếm hồng.

Nhan Nhã Quỳnh lau khóe mắt, có chút ủy khuất mím môi.

Rõ ràng cả đường đi đều rất tốt, nhưng chỉ cần gặp anh, nghe thấy anh nói chuyện, vốn chút ủy khuất bé nhỏ không đáng kể này đã bị phóng đại lên trong nháy mắt.


Cái mũi của cô ê ẩm, nước mắt cũng sắp rơi xuống rồi.

“Anh cũng nhớ em, đợi tới khi em qua đây thì chúng ta sẽ không bao giờ tách ra nữa, có được không?”

Giang Anh Tuấn ngồi trong sân phơi của tòa nhà, bên dưới còn có công trình đang được tiến hành các bước cuối cùng.

Mặt trăng cực lớn sáng ngời còn đọng lại trên không trung ở cách đó không xa, cho dù chỉ mở một đèn nhưng vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng của anh rất rõ ràng, thời tiết bên kia lại cực kỳ tốt.

“Mặt trăng thật đẹp, đợi em qua đó rồi, anh đếm sao cùng với em đi.”

Vẻ thương cảm vốn còn ở đó đã bị mặt trăng cực lớn phía sau lưng anh hấp dẫn đi trong nháy mắt.

Nhan Nhã Quỳnh hít hít cái mũi, ánh mắt cũng híp lại, bộ dạng nhỏ nhắn khiến cho người ta vừa nhìn cũng cảm thấy tim như nhũn ra.

Giang Anh Tuấn hít sâu một hơi, anh dở khóc dở cười nhìn cô. Rõ ràng một khắc trước vẫn còn đang tình cảm, thế mà một khắc sau lại có thể nói về mặt trăng cùng với sao trời, anh thật sự là càng ngày càng không hiểu được rốt cuộc trong đầu óc của cô nhóc này nghĩ mấy thứ gì nữa.

Chỉ có điều anh vẫn đồng ý vô điều kiện với cô: “Chờ em tới đây, muốn làm gì anh đều sẽ làm cùng với em.”

Bình Luận (0)
Comment