Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình

Chương 829

Ngâm trong khoảng gần nửa tiếng, lúc cô thiếu chút nữa ngủ quên mất thì bị tiếng kêu của người giúp việc gọi dậy từ trong bồn tắm.

Cô híp ánh mắt sạch sẽ lại, vội vã mặc áo khoác tắm đi ra.

Hướng Minh đã bưng bữa sáng lên tới từ lâu rồi, vừa ăn vừa chờ.

Sau khi đi ra khỏi nhà tắm rồi ăn một chút đồ ăn đơn giản, Nhan Nhã Quỳnh giống như một con búp bê hình người loại lớn, thay nhau bị stylist lắc lư qua lại. Mắt thấy mặt trời ở bên ngoài đã lên cao một chút mới chỉ làm xong được một bộ trang điểm và bảo dưỡng cơ thể cơ bản nhất.

Chẳng qua nhìn trong gương hình như làn da của cô đã trắng lên không ít, sờ lên mịn màng, giống như là sữa vậy.

Cô hài lòng gật đầu, lúc đang chuẩn bị thay quần áo thì Hướng Minh đã đem cơm trưa lên. Nhan Nhã Quỳnh cũng không nghĩ nhiều, sau khi ăn cơm trưa xong, bị ép ngủ trưa một lúc.

Lúc cô còn đang mơ màng thì lại bị người khác mặc lễ phục lên người.

Còn chưa nhìn rõ trong gương xem rốt cuộc mình đang mặc cái gì thì cô đã bị cậu bạn nhỏ NhanHướng Minh nắm lấy tay rồi dẫn ra ngoài, dẫn tới một căn phòng đang trang trí theo tông hồng khác.


Lúc này, cuối cùng cô mới phát giác ra một chút điểm không thích hợp.

Loại tơ lụa màu trắng này, bó hoa lớn, còn có lễ phục tơ lụa màu tuyết trắng buông dài xuống trên người, cái này vừa nhìn là thấy không giống như đi chơi.

Vốn cô vẫn còn chút buồn ngủ nhưng lúc này không biết đã bay đi đâu hết.

Nhan Nhã Quỳnh nhướn mày túm lấy cậu nhóc tới trước mặt mình, hai mắt cô nhìn thẳng vào cậu bé cứ luôn không nói lời nào.

Bị mẹ dùng loại ánh mắt này nhìn, cả người cậu đều ngứa ngáy.

NhanHướng Minh xoa xoa cánh tay của mình, cậu cúi đầu quật cường không nhìn cô.

Chuyện cũng đã đến nước này rồi, thật ra có giấu hay không thì cũng không còn quan trọng nữa rồi. Nhưng cậu không muốn trật đường ray ở ngay chỗ này, bố còn nửa tiếng nữa mới tới được, nhất định niềm vui phải đến đúng giờ, tự mình mở ra mới tính.


“Hướng Minh…”

Kéo dài giọng ra gọi tên của cậu bé một tiếng, Nhan Nhã Quỳnh cười yếu ớt xoa đầu của cậu bé: “Cho dù con không nói thì mẹ cũng đoán ra được. Nói, từ khi nào mà con biết chuyện này hả? Mẹ nói sao mà sáng hôm nay con bận rộn như thế, chỉ có lúc ăn cơm mới thấy con, có phải là chạy qua đó hỗ trợ rồi hay không? Hay là vẫn còn niềm vui gì đó đang chờ mẹ?”

Bị niềm vui bất thình lình xảy ra nện vào đầu, thật ra trong lòng cô đã kích động đến sắp bùng cháy rồi, chẳng qua thừa dịp bây giờ cậu nhóc vẫn còn đang áy náy, chưa phản ứng lại được thì cô mới muốn giận hờn một chút mà thôi.

“Mẹ ơi, mẹ, dù sao thì đến lúc đó mẹ tự xem đi. Con… con đi trước đây.”

Nói hết lời, cậu bé giãy ra khỏi hai tay cô, chân không dài nhưng lại chạy rất nhanh.

Hai cái chân ngắn chạy như bay, lập tức biến mất ở trước mắt cô.

Người duy nhất có thể nói chuyện với cô cũng đã đi rồi, Nhan Nhã Quỳnh mím môi ngồi nghiêm chỉnh trên giường, kéo áo cưới trên người.

Cô ho nhẹ một tiếng rồi quay đầu nhìn về phía cửa sổ, vừa rồi đi vội vã, ngay cả hình dáng áo cưới hôm nay cô mặc như thế nào cũng không biết nữa.

Chờ đợi trong lo lắng, âm thanh truyền đến từ bên ngoài hoàn toàn tán loạn, còn lại cũng chỉ có sự khẩn trương.

Hai tay Nhan Nhã Quỳnh nắm chặt lại, không ngừng hít sâu mới có thể miễn cưỡng đè nén được trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Bình Luận (0)
Comment