Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình

Chương 866

Ngay sau đó anh đi về phía phòng tắm, bên trong rất nhanh truyền ra tiếng nước tí tách, một lát sau Giang Anh Tuấn mới đi ra một lần nữa.

“Anh đã đổ nước giúp em rồi.”

Anh đi đến bên giường ngồi xuống.

Giang Anh Tuấn vừa nắm lấy chân của cô, vừa nói biểu cảm tương đối vô tội, thật giống như là nói em xem không phải là lỗi của anh, anh còn pha nước tắm giúp cho em, anh là yêu em đó.

“Đều tại anh. Buổi sáng Hướng Minh đến em muốn mở mắt ra nhìn mà cũng không thể mở ra được.”

Cô oán hận đạp cho anh một cái.

Nhan Nhã Quỳnh tựa vào trên đầu giường, miệng “a a”

lay động, tuy quả thật là vấn đề của anh, nhưng chân cứ được xoa bóp như vậy cũng khá là thoải mái.


Chờ sau khi Giang Anh Tuấn mát xa hai đùi của cô xong thì nước trong phòng tắm cũng đã vừa đủ rồi.

Nhân lúc cô còn đang hưởng thụ, hai tay Giang Anh Tuấn dùng sức, anh ôm cô tiến vào trong phòng tắm, thật cẩn thận thả cô vào trong dòng nước ấm với nhiệt độ vừa phải.

Vẫn là muối tắm màu hồng phấn, mang theo một ít bọt, tuy mùi rất nhạt, nhưng độ giữ mùi lại khá tốt.

Từ ngày hôm qua sau khi dùng một lần, Nhan Nhã Quỳnh đã hoàn toàn yêu nó mất rồi.

Sau khi từ từ thích ứng được, Nhan Nhã Quỳnh vẩy nước đuổi Giang Anh Tuấn đi ra bên ngoài: “Anh nhanh đi ra đi, chờ em tắm xong thì sẽ gọi anh. Bữa trưa em muốn ăn cay, anh bảo đầu bếp chuẩn bị giúp em đi. Còn nữa khi nào thì Hướng Minh khai giảng?”

“Mấy ngày nay không thể ăn cay được, chờ em đỡ hơn một chút thì bảo đầu bếp làm cho em ăn. Ngày kia Hướng Minh phải đi học rồi, yên tâm đi, anh đã báo danh lớp một cho thằng bé. Thằng bé sắp sáu tuổi rồi, có thể lên lớp một được rồi.”

Nói xong, ánh mắt của anh mịt mờ liếc mắt nhìn vào trong nước một cái. Cho dù chỉ là động tác rất cẩn thận, nhưng vẫn bị Nhan Nhã Quỳnh nhạy bén nhận ra.

Cô ôm lấy bả vai lộ ra bên ngoài của mình, oán hận trừng mắt nhìn anh.


Thật sự là ký ức vào đêm hôm qua không quá tốt đẹp, nếu không cô cũng sẽ không giống như chim sợ cành cong như vậy.

“Được được được, đều là lỗi của anh, em từ từ ngâmđi, anh ra ngoài trước đây.”

Giang Anh Tuấn bị cô trừng mắt một cái, trong nháy mắt đã làm rơi mất nửa người, anh không dám ngây ngốc ở trong này thêm nữa.

Anh giơ hai tay lên tỏ ý đầu hàng rồi chậm rãi lui ra ngoài.

Trở lại phòng, gió phía bên ngoài cửa sổ thổi vào, khiến cho anh rùng mình một cái.

Rõ ràng bên trong không nóng lắm, nhưng anh lại đổ mồ hôi đầy người, ngay cả quần áo sau lưng cũng bị làm cho ẩm ướt, dán lên trên lưng, khiến anh cực kỳ khó chịu.

Anh nhăn mặt nhưng không nhìn vào cửa phòng tắm.

Giang Anh Tuấn suy nghĩ, hay là tới căn phòng cách vách tắm rửa trước một cái, thay một bộ quần áo mới rồi lại về.

Một lần đợi này là đợi tới hơn nửa tiếng đồng hồ, người ở bên trong lại không có một chút dấu hiệu nào muốn đi ra ngoài.

Không chỉ có như thế, trước đó còn ngẫu nhiên có thể nghe được một chút tiếng nước, bây giờ đã hoàn toàn không có nữa rồi.

Bình Luận (0)
Comment