Nhan Tiểu Thư Em Mãi Là Người Tình

Chương 937

“Bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cho dù có giai đoạn đã xảy ra một chút biến cố, nhưng duyên phận là một thứ gì đó rất kỳ diệu, đã để cho hai người lại gặp lại nhau, đến lúc này thì quyết định giao phó nửa quãng đời còn lại cho đối phương, có thể nói là tương đối không dễ dàng gì.”

“Hôm nay, xin cho phép tôi đại diện cho những người muốn chúc phúc cho cặp đôi này ở đây, chúc bọn họ có thể vĩnh viễn tương thân tương ái, vĩnh viễn tin tưởng đối phương, cả đời đều vui vẻ trong suốt những tháng ngày còn lại ở tương lai.”

“Như vậy thì chiếu theo lệ thường, để chúng ta nghe xem rốt cuộc thì cậu Giang Anh Tuấn có điều gì muốn nói với cô Nhan Nhã Quỳnh đây.”

Nói xong, công tước Otto lấy một phong thư từ trong túi áo ra, cẩn thận rút tờ giấy ở bên trong ra, bày ra trước mặt: “Nhã Quỳnh, chuyện vui sướng nhất đời này của anh chính là đã quen biết nhau từ nhỏ như vậy, thật may mắn khi em có thể yêu anh.”


Cùng lúc đó, âm nhạc vang lên, hai người mới chậm rãi tiến đến trước mặt cha sứ.

“Không có em, có lẽ ư đời này của anh cũng giống như rất nhiều người khác, tới tuổi rồi cưới một người mà có thể là gặp anh cũng chưa từng gặp về nhà. Có thể tình cảm của hai người bất hòa, có thể sẽ xuất hiện các chuyện ngoài ý muốn giống như bố mẹ anh vậy, sau đó cả thế giới cũng chỉ còn lại một mình anh. Có em, cả thế giới của anh hoàn toàn bị em thay đổi, là em đã dạy cho anh biết yêu là gì, thế nào gọi là yêu.”

Giang Anh Tuấn nghe được một nửa thì nghiêng đầu kề tai nói nhỏ với Nhan Nhã Quỳnh: “Sớm biết phải đọc ra thì anh đã miêu tả trọng điểm rốt cuộc Nhã Quỳnh của chúng ta có bao nhiêu đáng yêu, khiến cho anh mê muội bao nhiêu, làm cho anh không thể kiềm chế được cỡ nào, em nói có đúng không?”

Sắc mặt Nhan Nhã Quỳnh đỏ lên, cô lặng lẽ vươn tay ra, hung hăng nhéo một cái vào hông anh: “Anh… suốt ngày anh chỉ biết giở mấy trò xấu, trường hợp quan trọng như vậy, có thể an phận một chút được không? Nếu như bị người khác nghe được thì phải làm sao?”

“Nghe được thì sao chứ, nghe được thì càng tốt.”

Lời của anh còn chưa nói xong, công tước Otto đã đọc xong một đoạn ngắn còn lại.


Lúc ấy vì muốn giấu Nhan Nhã Quỳnh nên cũng không nói với cô viết thứ này, cho nên sau khi đọc thư của Giang Anh Tuấn xong thì trực tiếp nhảy qua đoạn này.

“Được, vậy thì tiếp theo mời chú rể đeo nhẫn cho cô dâu.”

Ông ta phất tay, NhanHướng Minh ở phía sau đã chuẩn bị xong, cậu bé cất bước trầm mà đi ra từ khán đài phía bên trái sân khấu. Cậu nâng hai cái nhẫn kim cương đi lên, đứng ở giữa hai người.

Nhan Nhã Quỳnh có chút ngơ ngác, cô nhìn cậu nhóc che mặt mở hộp ra, lấy một chiếc nhẫn trong đó ra đưa cho Giang Anh Tuấn: “Cậu Giang Anh Tuấn, anh có nguyện ý cưới cô gái trước mặt này làm vợ của anh hay không? Hẹn ước thiêng liêng với cô ấy cùng chung hoạn nạn, cho dù có bệnh tật hay khỏe mạnh, nghèo khổ hay giàu có, xinh đẹp hay xấu xí, thuận lợi hay thất bại, anh đều nguyện ý yêu cô ấy, an ủi cô ấy, tôn kính cô ấy, bảo vệ cô ấy không? Cũng nguyện ý trong cuộc đời của hai người đều vĩnh viễn chung tình không thay đổi với cô ấy không?”


Sắc mặt của Giang Anh Tuấn cũng giống vậy, anh gật đầu nhận lấy chiếc nhẫn trên tay cậu bé: “Tôi nguyện ý.”

Cậu bé gật đầu, không nói thêm gì.

Cậu lại cúi đầu lấy một chiếc nhẫn khác ra, Nhan Nhã Quỳnh vừa nhìn thì nghiêm túc ho nhẹ một tiếng, nhìn cậu nhóc kia, nụ cười bên khóe miệng đều được thu lại, bày ra bộ dạng sẵn sàng đón quân địch mà chờ câu hỏi của cậu.

Không nghĩ tới, Nhan Nhã Quỳnh vừa mới lên tinh thần xong thì chiếc nhẫn trên tay NhanHướng Minh trực tiếp nhét vào trong tay cô: “Mẹ, mẹ cứ an tâm mà gả cho bố đi, nếu như bố có ức hiếp mẹ thì con và ông ngoại, còn có cậu nữa đều sẽ làm chỗ dựa cho mẹ.”

Bình Luận (0)
Comment