Nhân Tình 2

Chương 140


Tất cả mọi người đều vô cùng ngạc nhiên trước thái độ lạ của Vương phu nhân.

Gia Hân vội đến bên bà hỏi han:
‘‘Mẹ! Mẹ sao vậy? Có chuyện gì sao?’’
Vương phu nhân như điên dại quay sang phía Gia Hân.

Đôi mắt đỏ sọc, tóc tai rối bời trông bà bây giờ thật thê thảm.
‘‘Mẹ…Mẹ gϊếŧ anh trai con rồi.

Tôi gϊếŧ con của tôi rồi.

Điện thoại! Điện thoại đâu? Phải ngăn không cho nó làm vậy?’’
Bà ta điên cuồng tìm điện thoại của mình trong túi xách.

Gia Hân chứng kiến cảnh mẹ mình như vậy thì không chịu nổi mà lớn tiếng:
‘‘Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với mẹ? Mẹ phải nói để mọi người cùng giải quyết!’’
‘‘Mẹ…Mẹ đã sai người khi phóng hỏa căn nhà hoang nơi mà Đình Phong tới kiểm tra.’’
‘‘Cái gì?’’
Mọi người hoảng loạn trước câu nói của Vương phu nhân.

Ông Vương nằm trên giường bệnh có mệt đến mấy, đau đến mấy nghe xong cũng phải tức giận mà gằn giọng:
‘‘Bà điên rồi! Đến con của mình cũng dám gϊếŧ, bà có còn là con người không?’’

Nhịp tim ông Vương tăng lên nhanh chóng sau khi nghe những lời Vương phu nhân nói.

Hơi thở dần trở nên gấp gáp, khó khăn.
Bà ta liên tục gọi điện cho gã tay sai nhưng không ai bắt máy.

Thời gian không còn nhiều trước khi tên được Vương phu nhân sai khiến làm việc, cô phải đến đó ngăn cản trước.

Nhã Ân lên tiếng:
‘‘Con và Gia Hân sẽ đến bãi đất hoang.

Bác Lâm và mọi người ở lại chăm sóc ba.

Trước khi mẹ gọi điện ngăn cản gã làm thuê kia, con phải đến đó trước.’’
Mọi người gật đầu đồng tình với Nhã Ân.

Cô và Gia Hân nhanh chóng rời khỏi bệnh viện còn Vương phu nhân vẫn liên tục gọi điện cho gã được thuê.

Không biết gã đã thực hiện kế hoạch chưa, trong lòng bà càng thêm nơm nớm lo sợ, sợ rằng bản thân sẽ gϊếŧ chết con trai mình lần nữa.
Ngôi nhà hoang tàn, mịt mù chỉ có ánh sáng leo lét từ ngọn nén nhỏ phát ra.

Vương Đình Phong đứng đối diện với Vương Đình Viễn, có lẽ sai ngần ấy thời gian đủ để hai người hiểu rõ toàn bộ sự thật.
Không khí lạnh lẽo, trầm mặc cùng giọng nói của Vương Đình Viễn càng khiến nó trở u uất:

‘‘Trước đây tôi luôn thắc mắc vì sao bố thiên vị anh, giờ thì tôi hiểu rồi.

Tôi không phải con ruột của bố.

Ngay cả người con gái tôi yêu cũng ruồng bỏ tôi, tất cả đều quay lưng với tôi chỉ vì anh.’’
Câu nói chứa đựng nỗi ấm ức bấy lâu của Vương Đình Viễn.

Những cảm xúc dồn nén ấy được bộc lộ ra bên ngoài bằng giọng nói cay đắng.

Ông Vương đã luôn nghiêm khắc với hắn từ nhỏ còn đối với Đình Phong lại dùng những lời nhẹ nhàng khuyên nhủ.

Chẳng phải họ đã có sự phân biệt rồi sao?
Nhìn Vương Đình Viễn, Vương Đình Phong chỉ nở một nụ cười chua chát.

Bởi anh nghĩ hai người giống nhau.
Hít một hơi thật sâu, Vương Đình Phong lên tiếng:
‘‘Tôi không nghĩ bố biết chúng ta bị tráo đổi từ trước.

Tình thương của bố luôn như vậy, mỗi người bố sẽ có cách dạy khác nhau.

Ngược lại là mẹ, mẹ luôn hiểu nhầm tôi là con hoang nên ngay từ nhỏ đã lạnh nhạt, ghét bỏ.

Cậu ghen tị với tôi vì mọi người đứng về phía tôi, còn tôi ghen tị với cậu vì cậu có tình yêu của mẹ.’’
Vương Đình Viễn tròn xoe mắt ngạc nhiên, cổ họng bỗng chốc bị thứ gì đó chắn ngang mãi không nói thành lời.

Hắn cứ mải ghen tị, ghanh đua với người khác mà không nhận ra những điều hắn có cũng khiến người khác ghen tị.
Vương Đình Phong điềm tĩnh, tiếp tục điều mình muốn nói:
‘‘Gia Hân chưa từng bỏ cậu, tôi thấy nó yêu cậu rất nhiều.’’
‘‘Yêu sao?’’.

Bình Luận (0)
Comment