Nhân Tổ

Chương 18 - Xâm Nhập Liên Vân Sơn Mạch

Tinh Niệm đang cố gắng khôi phục lại trạng thái tốt nhất đồng thời chuẩn bị xâm nhập Liên Vân sơn mạch.

Lần này khác với lần thu hoạch Huyết Chu quả.

Lần thu hoạch Huyết Chu quả là lần đầu hắn vào Liên Vân sơn mạch, có chút vội vàng chuẩn bị sơ sài nên lần đó hắn ăn thiệt lớn.

Lại nói lần đó chỉ hoạt động trong khu vực an toàn, có cao thủ trước đó đã dọn dẹp ma thú cường đại, mà khu vực này cũng chỉ nằm ngoài bìa sơn mạch chưa tính quá sâu.

Lần này hắn có thể phải tiến sâu vào trong sơn mạch, đối mặt có thể là rất nhiều ma thú cường đại, có vô số nguy hiểm tiềm ẩn trong sơn mạch.

Vậy nên hắn cần chuẩn bị thật kỹ, Hắc Tông cũng đưa cho hắn vài món bảo vật giữ mệnh, cùng một chiến nô chiến lực tương đương Luyện Linh ngũ trọng sơ kỳ nếu cho nổ hồn thì có thể bị thương cả Tạo Thể cảnh ma thú tất nhiên là không phải trọng thương.

Chiếu đi này Tinh Niệm cần chú ý vài điều:

Thứ nhất hạn chế dùng đan dược. Tạp chất đan dược trong cơ thể hắn đã rất nhiều nếu lại tích thêm tạp chất có thể phá huỷ căn cơ của hắn khiến hắn hoàn toàn bị phế.

Thứ hai tiết kiệm dùng hồn lực. Hắn cần dùng hồn lực cọ rửa tạp chất liên tục, mặc dù nói cách này rất tốn thời gian nhưng nguyệt tinh hoa còn chưa tới tay thì đây vẫn là cách tốt nhất. Đây cũng là lý do vì sao Hắc Tông chỉ đưa cho hắn chiến nô Luyện Linh ngũ trọng sơ kỳ, chiến nô quá mạnh khiến hắn cần nhiều hơn hồn lực điều khiển như vậy không tốt.

Thứ ba quan trọng nhất là bảo mệnh. Không có nguyệt tinh hoa còn có cách khác, không có mệnh thì tất cả coi như xong.

Hai ngày sau, Tinh Niệm đứng trước bìa sơn mạch, tay mở bản đồ xem xét, suy tính con đường tiếp theo.

Bên cạnh Tinh Niệm là chiến nô của Hắc Tông đưa cho cùng với một hồn nô chỉ cao hai tấc đứng trên vai, chính là Tiểu Tinh. Từ khi trở về, Tinh Niệm hoàn toàn tập trung trị liệu bản thân. Hắn làm gì có dư hồn lực mà trị liệu cho Tiểu Tinh, ném cho Tiểu Tinh vài viên đan dược sau đó mặc ngươi sống chết. Tiểu Tinh ở trạng thái này đối với Tinh Niệm không có quá nhiều trợ giúp nhưng hắn vẫn mang theo như thói quen.

Liên Vân sơn mạch kéo dài trăm vạn dặm nhưng không phải do duy nhất một dãy núi hình thành mà do rất nhiều dãy núi chỉ dài vài trăm đến vài ngàn dặm đan xen vào nhau tạo thành.

Nếu nhìn từ trên cao thì Liên Vân sơn mạch giống như từng đám gợn mây tạo thành, có lẽ vì thế mà có cái tên Liên Vân.

Tinh Niệm động thân, nhanh chóng tiến vào sơn mạch.

Sau một ngày đi đường, Tinh Niệm dừng lại chuẩn bị tìm chỗ nghỉ ngơi. Tinh Niệm chọn một hang động tại chân núi.

Tinh Niệm cẩn thận đi vào, trong hang ẩm ướt, đá sắc lởm chởm, có một mùi gây mũi bốc lên. Đi sâu vào cuối hang thì…

Gào ….

Một bóng đen khổng lồ từ bên cạnh vồ tới trảo sắc, đánh lén Tinh Niệm. Tinh Niệm không bối rối, từ khi vào hang hắn đã luôn cảnh giác cao độ, hắn lệnh cho chiến nô tiến lên trước đỡ đòn, còn hắn cầm trong tay chuỷ thủ tuỳ thời cho đối phương một kích trí mạng.

Bóng đen hiện rõ thân hình là một con hắc hùng, cao gấp đôi Tinh Niệm, móng vuốt sắc nhọn liên tục huy vũ tấn công chiến nô. Chiến nô liên tục lui lại rơi vào thủ thế, có xu hướng muốn thua.

Tinh Niệm đứng sau chiến nô lại không tìm được cơ hội ra tay.

Trong hang không gian chật hẹp, đá sắc khắp nơi, cản trở sự phối hợp của Tinh Niệm và chiến nô, ngược lại là con hắc hùng này địa bàn khiến càng đánh càng nghiêng về một phía.

Tinh Niệm không còn cách nào khác đành lấy ra một viên đan dược, bóp nát ném vào mặt con hắc hùng.

Đan dược dính vào mắt làm con hắc hùng đau đớn không thể mở mắt, điên cuồng kêu gào tấn công loạn xạ. Tinh Niệm nhân cơ hội này cùng chiến nô thoát ra ngoài.

Chạy đi suốt nửa canh giờ Tinh Niệm mới dừng lại.

Tinh Niệm suy nghĩ lại trận chiến vừa rồi mà có chút biệt khuất, dù hắn đã rất cẩn thận, đoán trừng trong hang có ma thú nhưng hẳn là cấp độ không cao vì đây còn bìa ngoài sơn mạch, mà hắn đoán không sai con hắc hùng kia chỉ tương đương Luyện Linh tứ trọng đỉnh phong, trên lý thuyết hắn là Luyện Linh tứ trọng đỉnh phong cùng chiến nô Luyện Linh ngũ trọng sơ kỳ hẳn là đối phó dễ dàng. Nhưng lần này con hắc hùng lại chiếm giữ địa lợi cùng tiên cơ ra tay trước làm hắn buộc phải rút đi.

Suy nghĩ lại lần chiến đấu này, hắn phải tìm ra giải pháp không để một sai lầm mắc hai lần. Cuối cùng cách tốt nhất chính là để Tiểu Tinh đi dò đường trước, cứ nghĩ rằng Tiểu Tinh lúc này là vô dụng nhưng không ngờ lại hữu dụng lúc này.

Tinh Niệm quyết định đêm nay sẽ ngủ trên cây. Tinh Niệm để Tiểu Tinh tiến lên kiểm tra toàn cây cùng khu vực xung quanh.

Trên cây là có một con thanh xà tu vi Luyện Linh tam trọng, một ổ bạch điểu: ba trứng cùng một con mẹ tu vi Luyện Linh tam trọng cùng vài con bọ tu vi không đáng kể. Xung quanh cây có một hang chuột, một vài con chim trĩ… tất cả đều không đáng lo.

Tinh Niệm lệnh cho chiến nô dọn dẹp trên cây con thanh xà cùng ổ bạch điểu còn mấy thứ còn lại hắn mặc kệ, nếu đuổi hết mọi ma thú xung quanh có thể gây huyện náo một phen không biết lại dẫn tới ma thú cường đại hay không?

Tinh Niệm nghỉ ngơi, chiến nô canh giữ. Một đêm yên bình trôi qua.

Sáng hôm sau, Tinh Niệm tiếp tục lên đường. Chuyến đi này Tin Niệm có hai mục đích chính: rèn luyện nâng cao tu vi và nguyệt tinh hoa. Vậy nên hắn cũng không một mạch cắm đầu về phía nguyệt tinh hoa, mà chọn nơi có ma thú để săn giết.

Đi đến bên bờ suối, Tinh Niệm gặp một con ma thú trông giống hươu, lại có móng vuốt sắc nhọn, chân bọc vảy cứng, đang thong thả uống nước. Tinh Niệm nhận ra đây là một con Huỳnh Hoặc dương tu vi Luyện Linh tứ trọng trung kỳ vừa phù hợp cho hắn tập luyện.

Tinh Niệm lệnh cho chiến nô tiến về phía bên hông, Tinh Niệm thì định tấn công phía sau.

Tinh Niệm từ từ không một tiếng động tiến lên, bỗng nhiên Huỳnh Hoặc dương ngẩng đầu quan sát bốn phía như cảm giác được nguy hiểm. Tinh Niệm trong lòng đạo không tốt nhưng lại nhanh chóng quyết định nhảy ra bụi rậm, cầm chuỷ thủ nhắm ngay vào cổ Huỳnh Hoặc dương.

Huỳnh Hoặc dương phản ứng cực nhanh, cong lên bốn vó nhảy xuống con suối, sau mấy nhịp thở đã chạy qua đầu bên kia. Tinh Niệm đứng một chỗ ngẩn người, hắn nghĩ khi hắn tấn công sẽ khiến con ma thú này chạy về phía chiến nô nhưng lại chưa từng nghĩ đến nó sẽ chạy ngang qua suối. Thất sách thật sự quá thất sách.

Nếu đã không bắt được thì thôi, Tinh Niệm đi tìm kiếm mục tiêu khác.

Hắn bắt gặp một con dã trư đang ủi đất. Con dã trư này là Bạo Lực trư còn ở dạng ấu niên, cao chỉ đến nửa thân Tinh Niệm, tu vi là Luyện Linh tứ trọng hậu kỳ, tính tình nóng nảy cuồng chiến.

Tinh Niệm cùng chiến nô hai bên vây đánh con dã trư này, con Bạo Lực trư thấy thế không chạy mà còn chuẩn bị đánh lại, mũi phì phò hoả khí, chân không ngừng dẫm mặt đất, đang lấy đà xung kích.

Tinh Niệm hừ lạnh nếu ngươi chạy ta còn không có cách nào nếu ngươi muốn đánh thì chết chắc.

Con Bạo Lực trư mắt xích hồng nhắm thẳng Tinh Niệm xông tới bỏ qua chiến nô, Tinh Niệm vừa cản vừa lui, không trực tiếp ngạnh kháng, chiến nô thì không ngừng tấn công vào thân con dã trư.

Một lúc sau trên thân con Bạo Lực trư đã đầy vết thương, máu me bê bết, Tinh Niệm cũng có chút mệt nhưng lại hưng phấn vì cứ đà này hắn sẽ giết được con dã trư này.

Con Bạo Lực trư vết thương càng đau càng kích thích dã tính trong huyết mạch, miệng gầm gừ, mũi phun từng ngụm khí. Con Bạo Lực trư chuẩn bị ra đòn quyết định.

Tinh Niệm thấy thế thì thủ thế chuẩn bị, chỉ cần đón nhận được đợt công kích này thì sau đó con dã trư này phải chết không nghi ngờ.

Con Bạo Lực trư đạp mạnh mặt đất lấy đà phóng tới nhưng mà không phải hướng Tinh Niệm hay chiến nô mà hướng một phía khác nhanh chóng chạy đi, mất hút trong rừng sâu.

Tinh Niệm đứng đấy ngẩn ngơ. Chạy! thế mà lại chạy.

Sau đó là tức giận, không ngừng chửi rủa.

Cái này cũng dễ hiểu, ma thú dù có hiếu chiến cỡ nào đi chăng nữa khi đứng trước sinh tử thì bản năng cầu sống vẫn là cao nhất.

Qua lần này, Tinh Niệm rút ra bài học. Hắn quyết định bố trí bẫy săn.

Chọn một khoảng đất có nhiều dấu chân ma thú, đào một cái hố, phía dưới hố cắm cọc chông sắc nhọn, phía trên miệng hố trải một lớp vải mỏng sau đó lấy lá khô phủ lên, nguỵ trang vô cùng hoàn hảo.

Tinh Niệm nhìn chiếc bẫy vô cùng hài lòng, hắn đã thử qua vài lần, chỉ cần dẫm nhẹ là bẫy sụp, rớt xuống cọc nhọn không chết thì cũng bị thương.

Bây giờ hắn chỉ cần chờ đợi con mồi mắc bẫy. Hắn ngồi tại trên nhánh cây cao, mình thủ lên áo choàng, đây là tấm áo choàng Hắc Tông đã chuẩn bị cho Tinh Niệm là một kiện bảo bối khó lường có tác dụng che đậy khí tức, dưới Hợp Nhất cảnh khó mà nhận ra.

Một canh giờ…

Hai canh giờ…

Nửa ngày…

Một ngày trôi qua…

Ngồi trên cây suốt một ngày khiến Tinh Niệm cũng tức điên, đã không có con ma thú nào mắc bẫy thì chớ, đến ngay cả côn trùng sâu bọ cũng không thấy bò qua.

Hay là bẫy có sơ hở? hay là ta để lộ khí tức?

Hay là không có mồi dụ?

A! đúng vậy! chính là cần mồi dụ dỗ ma thú. Tinh Niệm lập tức lệnh chiến nô đi bắt tiểu ma thú làm mồi.

Rất nhanh chiến nô trở lại, cầm trong tay mấy con chuột, thỏ, chim… tu vi chỉ cỡ Luyện Linh nhất trọng. Tinh Niệm cầm lấy một con chuột rạch lấy vài dao cho máu chảy ra để mùi máu lan toả, rồi để xác con chuột nhẹ nhàng chính giữa bẫy. Còn lại mấy cái xác, Tinh Niệm tạm thời cất giữ.

Lại một ngày nữa trôi qua.

Tinh Niệm tức điên vì vẫn không có con ma thú nào xuất hiện, không phải là hoàn toàn không có. Mà là có một lũ ruồi bọ, côn trùng bu lấy cái xác gặm nhấm, càng tức điên hơn là lũ bọ bu quá nhiều làm sập bẫy khiến hắn phải bố trí lại mấy lần.

Cuối cùng Tinh Niệm vứt bỏ chỗ này đi tìm chỗ khác.

Tinh Niệm chọn lấy một chỗ rậm rạp bụi cỏ, bố trí một cái thòng lọng, để ở giữa thòng lọng là xác một con thỏ, chỉ cần có ma thú gặm xác con thỏ, thòng lọng lập tức sẽ tròng lấy cổ con thú lôi lên cao.

Một canh giờ…

Nửa ngày…

Một ngày…

Ma thú không thấy, vẫn chỉ thấy một lũ giòi bọ. Thật khiến hắn tức chết đi mà!

Thất bại liên tục khiến Tinh Niệm tức điên, quên mất mục đích ban đầu đến đây là để rèn luyện thực chiến, nếu như dùng bẫy giết chết ma thú thì ngươi rèn luyện cái gì?

Bình Luận (0)
Comment