Nhân Tổ

Chương 252 - Triệt Sản

Thạch Xà sơn trại lúc này đang tổ chức tiệc mừng linh đình.

Hoàng Cẩu lớn tiếng tuyên bố:

“Thạch Xà đại vương trước kia tội ác bất tận, coi chúng ta là cỏ rác, chém giết vô cớ, muốn giết thì giết. Chúng ta với hắn cùng là Ma tộc, sao có thể để hắn áp bức. Chúng ta phải nổi dậy tiêu diệt bạo vương. Và sau rất nhiều hy sinh cố gắng của các huynh đệ, bốn bọn ta đã tiêu diệt được bạo vương Thạch Xà. Trả lại yên bình cho Thạch Xà trại chúng ta.”

“Từ hôm nay Thạch Xà sơn sẽ đổi tên thành Tứ Vương sơn, chúng ta sẽ được gọi là Tứ Vương sơn trại.”

Đám sơn tặc phía dưới đồng loạt hô lớn:

“Hoan hô… hoan hô… Tứ Vương uy vũ… Kim Sư đại vương uy vũ… Ngân Giác đại vương uy vũ… Bạch Mã đại vương uy vũ… Thủy Ngư đại vương uy vũ…”

Bốn huynh đệ Hoàng Cẩu mỉm cười hài lòng, hiện giờ cả sơn trại đã hoàn toàn do bọn hắn khống chế. Không còn Tôn Kỳ cũng không còn ai có ý phản nghịch.

Hoàng Cẩu đang gặm đùi bò cười ha hả thì bỗng nhiên tay trái tát vào mặt hắn một cái bốp thật to.

Hoàng Cẩu hơi sững sờ lấy tay phải sờ má trái thấy rơi rát, vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì? Trong khoảnh khắc, tay trái tự động tát mặt hắn.

Hắn nhìn nhìn tay trái của mình, nắn nắn xem có chỗ nào không ổn, có thể là do cơ tay bị giật.

Bốp, một cái. Tay phải tát má phải hắn một cái thật mạnh.

Vương Nhị chú ý bên này, mở miệng hỏi:

“Đại ca, có chuyện gì vậy?”

“Ta cũng không rõ. Tự nhiên tay ta, nó…” Hoàng Cẩu đang trả lời thì tay trái lại vung lên tát hắn một cái.

Chưa kịp định hồn thì tay phải móc một đấm cực mạnh từ dưới hàm đấm lên. Hoàng Cẩu bay ra khỏi ghế, từ trong miệng của hắn rớt ra vài cái răng.

Đám Vương Nhị vội vàng chạy lại:

“Đại ca, có chuyện gì?”

“Nhanh giữ tay ta lại.” Hoàng Cẩu kêu lên.

Bốp! một tiếng, lần này tới tay trái móc hàm hắn, răng lại rơi mấy cái.

Vương Nhị lao tới giữ cái tay phải đang giơ lên, Tiểu Miêu cũng vội lại tay trái. Lâm Bưu chạy đến giúp đỡ.

Nhưng đúng lúc này… cốp! một tiếng vang lên, nguyên bộ móng của Lâm Bưu đạp thẳng vào mặt Hoàng Cẩu khiến cho hắn răng môi lẫn lộn.

“Tam đệ, ngươi làm gì vậy?” Vương Nhị hét lớn hỏi.

“Ta không cố ý a. Tự nhiên chân của ta, nó hành động…” Lâm Bưu phân trần, nhưng lời còn chưa dứt thì chân đã đạp thẳng mặt Hoàng Cẩu.

Hoàng Cẩu lúc này đang bị giữ chặt, chỉ có thể trơ mắt bị đạp. Hắn hét lên giận dữ:

“Các ngươi là muốn tạo phản sao?”

“Đại ca, ta không có…” Lâm Bưu miệng thì nói không có nhưng chân đã đạp thẳng vào hai quả trứng.

Bốp… bốp… hai tiếng vang lên. Trứng vỡ!

Hoàng Cẩu đau đớn chảy nước mắt, hai chân hắn kẹp chặt, giận tím cả mặt:

“Thả ta ra! Hôm nay ta phải giết hắn.”

Vương Nhị và Tiểu Miêu vội thả tay, bọn hắn cũng không dám mở lời khuyên, vì đây là mối thù “triệt sản” không thể điều hòa.

Lâm Bưu thì sắc mặt tái nhợt, hắn cũng không biết vì sao, chân tay hắn tự nhiên không nghe lời, tự ý hành động.

Hoàng Cẩu khí thế điên cuồng như muốn ăn tươi nuốt sống Lâm Bưu. Lâm Bưu thì sợ hãi từng bước lùi lại, miệng không ngừng giải thích:

“Đại ca bình tĩnh nghe đệ nói. Đệ thật sự không cố ý! Tay chân đệ tự nhiên không nghe lời!”

Hoàng Cẩu hừ lạnh, chồm lên như sư tử vồ mồi nhưng đúng lúc này hắn bị kéo giật ngược ra sau.

Hoàng Cẩu ngã ngửa, ôm đầu đau đớn, mở mắt nhìn lại thì thấy Vương Nhị đang túm trong tay một mớ lông bờm.

Đầu Hoàng Cẩu bị hói một mảng, máu chảy ròng ròng.

“Ngươi cũng dám phản ta!”

“Không có! Đại ca hiểu lầm, lúc này không biết vì sao tay ta lại tự ý hành động.” Vương Nhị buông túm lông vội giải thích.

“Hai ngươi thật to gan! Dám phản cả ta. Các ngươi quên là nhờ ai mà các ngươi được như hôm nay, Tiểu Miêu bắt bọn hắn lại.” Hoàng Cẩu hai chân khép chặt run run, tay ôm đầu, ra lệnh cho Tiểu Miêu.

Vương Nhị và Lâm Bưu vội phân bua.

Nhưng đúng lúc này… phốc! một tiếng, vây tay của Tiểu Miêu sượt qua chém đứt cái đuôi của Hoàng Cẩu, để lộ ra cái mông đỏ rướm máu của Hoàng Cẩu.

Hoàng Cẩu quay đầu, gằn giọng hỏi:

“Cả ngươi cũng muốn phản ta sao?”

“Không có! Đệ không có!” Tiểu Miêu xua tay giải thích.

Hoàng Cẩu ngửa mặt hét lớn:

“Các ngươi dám phản ta. Hôm nay ta và các ngươi không còn là huynh đệ.”

Đám sơn tặc phía dưới từ lâu đã chú ý hành động lạ thường của bốn vị đại vương trên bảo tọa, bây giờ lại nghe được Hoàng Cẩu nói, trong lòng bọn hắn lập tức có suy nghĩ: các vị đại vương nội chiến!

Cường giả đánh nhau, sâu kiến chết.

Đám sơn tặc sợ hãi vội vàng lui ra.

Vương Nhị sững sờ khi nghe Hoàng Cẩu tuyệt giao, ở đây hắn chính là kẻ trung thành nhất với Hoàng Cẩu, tính mạng của hắn là do Hoàng Cẩu cứu, hắn từ lâu đã giao tính mạng của mình cho Hoàng Cẩu.

Hoàng Cẩu không tin hắn khiến hắn đau đớn hơn là chết.

Vương Nhị quỳ sụp xuống nói:

“Đại ca, ngày xưa tính mạng của đệ đáng lẽ đã gửi lại nơi con hẻm nhỏ, nhưng nhờ có nửa miếng bánh của đại ca mà đệ có thể sống tiếp đến hôm nay. Đại ca không tin đệ, đệ cũng không biết làm sao? Hôm nay đệ xin trả lại tính mạng này cho huynh.”

Hoàng Cẩu không vì những lời này mà nguôi giận, hắn đưa tay một trảo chụp xuống đầu Vương Nhị.

Vương Nhị cũng không hề né tránh hay phản kháng, hắn nhắm mắt hoàn toàn cam chịu.

Trảo còn cách đầu Vương Nhị một tấc thì dừng lại, Hoàng Cẩu lúc này có chút bình tâm, nghĩ lại sự việc có nhiều điều bất thường, vả lại nhìn thái độ của Vương Nhị hắn cũng không nỡ ra tay.

Vương Nhị từ từ mở mắt, giọng thành khẩn:

“Đại ca xin hãy tin đệ, cho dù cả thế giới này có quay lưng với đại ca thì đệ cũng mãi bên đại ca.”

Hoàng Cẩu động lòng, thở dài:

“Là ta hồ đồ…”

Hắn chưa kịp nói xong thì Vương Nhị động. Vương Nhị húc sừng ngược lên, Hoàng Cẩu hoảng hốt né tránh.

Răng rắc… tiếng xương gãy, hàm của Hoàng Cẩu vỡ đôi.

Hàm dưới của Hoàng Cẩu lòng thòng trễ xuống.

“… ươi… ám… ừa… a…”

Đúng lúc này Lâm Bưu lao tới đạp mông Hoàng Cẩu. Vương Nhị và Tiểu Miêu cũng lao vào đánh nhau.

Bốn huynh đệ bọn hắn đánh nhau loạn một đoàn.

Tại một chỗ bí mật.

Một tấm màn sáng đang trình chiếu cảnh bốn huynh đệ Hoàng Cẩu đánh nhau.

Tôn Kỳ đang ngồi xem. Hỏa Hỏa thì đang điều khiển những sợi linh khí siêu mảnh.

Tôn Kỳ khi đưa phụ thể cho bọn Hoàng Cẩu, đã cài sẵn nhiều ám chiêu.

Chỉ cần hắn dùng linh khí tơ kết nối với những tiểu trận pháp trong phụ thể thì có thể dễ dàng điều khiển được phụ thể, dù phụ thể này đã có chủ.

Hỏa Hỏa chính là đang cầm linh khí tơ chơi đùa với bọn Hoàng Cẩu.

“Đánh mặt… đánh mặt… ta đánh vào mặt ngươi.

A… như vậy không được. Có câu: đánh người không đánh mặt.

Nhưng mà… các ngươi có phải là người đâu?

Ta đánh mặt! ta đánh mặt ngươi!”

Tôn Kỳ nhìn nó cười hỏi:

“Cái câu: đánh người không đánh mặt, là ngươi nghe ở đâu vậy?”

“Là ta mới sáng tác, sau này ta sẽ lưu truyền rộng rãi cho Nhân tộc của ngươi.” Hỏa Hỏa thản nhiên nói.

Tôn Kỳ lắc đầu cười, con hàng này trong đầu luôn có nhiều ý tưởng quái gở.

Hỏa Hỏa giật dây càng lúc càng hăng, nó hỏi:

“Ngươi định giết bọn hắn thế nào? Cho tên này cắm mặt vào mông tên kia sao?”

Tôn Kỳ lắc đầu cười nói:

“Không cần ta ra tay, sẽ có kẻ giết bọn chúng.”

“A! là ai?” Hỏa Hỏa hỏi.

“Không cần đoán, bọn chúng đến rồi.” Tôn Kỳ cười nhạt nói.

Tại Thạch Xà sơn trại bọn Hoàng Cẩu vẫn đang vật lộn đánh nhau.

Đúng lúc này có một tên thuộc hạ vội vàng vào bẩm báo:

“Bẩm các vị đại vương, bên ngoài có kẻ đến nói là thành chủ Nhiên Tận thành.”

Đám Hoàng Cẩu khi nghe xong lập tức đứng hình, thành chủ thành Nhiên Tận, hắn đến đây làm gì?

Hoàng Cẩu hai tay đang bẻ sừng Vương Nhị, Vương Nhị thì đang túm đuôi Tiểu Miêu, Tiểu Miêu thì đang cắn chân Lâm Bưu, Lâm Bưu thì đang siết cổ Hoàng Cẩu.

Bốn bọn hắn túm lại một đống, khó mà gỡ ra.

Hoàng Cẩu lúc này nói:

“Thành chủ thành Nhiên Tận đến đấy chỉ sợ không có ý tốt. Ngoại địch trước mắt chúng ta cần đồng lòng, đuổi đi ngoại địch chúng ta lại tính tiếp.”

Ba tên kia thấy có lý, đồng loạt gật đầu.

“Vậy ta đếm đến ba, tất cả cùng buông tay.” Hoàng Cẩu nói.

Ba tên kia lại gật đầu.

“Một… hai… ba…”

Không kẻ nào chịu buông ra cả! Hoàng Cẩu hừ lạnh.

Sau một hồi nhùng nhằng, vẫn không có tên nào chịu buông tay.

Đúng lúc này, có một cỗ khí tức áp bức mà tới, kèm theo một giọng nói:

“Thạch Xà đại vương có trên đó không? Thành chủ thành Nhiên Tận đến bái kiến!”

Đám Hoàng Cẩu lúc này không thể không buông nhau ra.

Bọn hắn chạy ra ngoài đại sảng, đập vào mắt bọn hắn là một tên trung niên, trên thân mặc một bộ kim giáp sáng bóng.

Hoàng Cẩu híp mắt hỏi:

“… ươi… à… ành ủ ành iên ận…”

Tên trung niên nhíu mày một cái vì không nghe hiểu lời này, nhưng hắn rất nhanh đoán ra được ý nghĩa, hắn gật đầu.

“Phải!”

“… ươi… ến… ây… àm ì…”

“Bái kiến Thạch Xà đại vương.”

“… ên… ạch à ông….”

“Ta chỉ muốn gặp mặt Thạch Xà đại vương.”

“ừ… ở… ây…”

Thành chủ Nhiên Tận thành nhíu mày một cái, quả nhiên tin tình báo không sai.

Thành Nhiên Tận sở dĩ không dám đụng Thạch Xà sơn trại vì có Tôn Kỳ, bọn hắn thậm chí còn cố ý chèo kéo quan hệ, vậy nên tay chân các thế lực đều có cắm trong sơn trại.

Thời gian trước bọn hắn nghe được tin: bốn huynh đệ Hoàng Cẩu hợp mưu, đã giết chết Tôn Kỳ.

Nghe xong tin này, các thế lực sợ mất mật.

Theo suy đoán của bọn hắn, Tôn Kỳ thuộc về thế lực Hợp Nhất cảnh, nếu như Tôn Kỳ chết ở đây, khiến thế lực Hợp Nhất cảnh nổi giận, vậy thì diệt không phải chỉ là đám sơn tặc mà còn có thể giận lây sang bọn hắn.

Trước đây cũng không thiếu chuyện một thành bị diệt vì lý do như vậy.

Thành chủ vội vàng tập hợp các thế lực, bàn bạc kế sách. Bọn hắn đưa ra một đối sách được cho là tốt nhất.

Diệt tất cả sơn tặc, một ngọn cỏ cũng không để lại. Nếu sau này bị hỏi đến thì nói: vị ấy bị đám sơn tặc hại chết, nên bọn hắn mới diệt sơn trại này báo thù cho vị ấy.

Lời này có chút miễn cưỡng, chỉ hy vọng địa vị của vị ấy tại trong thế lực không cao, có thể tha bọn hắn.

Thành chủ nghiêm giọng hỏi:

“Có phải các ngươi đã giết vị ấy.”

“Giết thì đã sao? Các ngươi dám chấp vấn…” Lâm Bưu mở miệng mắng.

Nhưng hắn chưa kịp nói hết thì bốp! một tiếng, hắn bị tát một cái văng ra ngoài.

Đám Hoàng Cẩu tái mặt, vì Lâm Bưu có được Bạch Mã phụ thể, tốc độ cực nhanh, vậy mà không tránh nổi một tát của thành chủ.

“Nếu các ngươi đã thừa nhận, vậy thì cùng đi chết đi.”

Hoàng Cẩu hừ lạnh:

“ươi… ũng… ỉ… à…”

Bốn huynh đệ Hoàng Cẩu lúc này không thể không đồng lòng, tạm thời bỏ qua thù riêng.

Nhưng mà bọn hắn quá ngây thơ, cứ nghĩ rằng bốn Tạo Thể cảnh nhất trọng cộng lại bằng một Tạo Thể cảnh tứ trọng.

Thành chủ vừa tỏa ra khí thế, bốn bọn họ đã bay ngược ra sau như diều đứt dây.

Bình Luận (0)
Comment