Nhân Tổ

Chương 273 - Đứng Ra Làm Trọng Tài

Lý Triều Đông mỉm cười nói:

“Lần trước sinh nhật muội, phụ hoàng cho muội một trăm ma tinh, trùng hợp tam ca cũng có một trăm ma tinh, chi bằng lấy ra làm vật đặt cược.”

Lý Thái Hoàng nghe vậy thì sầm mặt lại, nàng hiển nhiên cũng không ngờ vị tam ca này lại ra tay mạnh bạo như vậy.

Nên biết ma tinh vô cùng quý giá, trong các thế lực lớn cũng không phải mặt hàng tùy ý có thể dùng. Lần trước sinh nhật nàng được phụ hoàng tặng cho một trăm ma tinh, đây đối với nàng là món quà vô cùng lớn.

Tuy là hoàng gia thế lực nhưng ma tinh cũng không phải là thoải mái sử dụng, chỉ có hoàng đế và một ít vị thái thượng trưởng lão là có quyền sử dụng và phân phối ma tinh. Chỉ có trong những dịp đặc biệt, ma tinh mới được phát ra.

Lý Thái Hoàng là hoàng nữ được Lý Thiên Hoa vô cùng yêu mến, lần đó lại là sinh nhật nàng cũng là lúc nàng gần đến biên giới đột phá, Lý Thiên Hoa lúc đó mới hào phóng ban cho nàng một trăm ma tinh. Lần sau lại muốn có ma tinh chỉ sợ khó.

Trước đó đột phá cảnh giới, nàng đã dùng hết hai mươi viên. Số còn lại nàng cũng là định dùng trong đột phá. Vị tam ca này hiển nhiên đang cố ý làm khó nàng.

Lý Thái Hoàng xưa nay được cưng chiều, không bao giờ chịu mất mặt. Nàng mở miệng nói:

“Muội chỉ còn tám mươi viên, chi bằng lấy bốn mươi viên ra cược là được rồi.”

Lý Triều Đông cười thầm trong bụng, vị tiểu muội này ngày bình thường kiêu ngạo không coi ai ra gì nhưng mà trí tuệ thủ đoạn còn quá non, chỉ cần hắn dùng vài câu khiêu khích đã bị mắc bẫy, con mồi đã vào bẫy, há có chuyện nhả ra.

Lý Triều Đông cười ấm áp nói:

“Ngũ muội được phụ hoàng yêu thương nhất, chắc chắn không chỉ có như vậy…”

“Muội thật không có hơn…” Lý Thái Hoàng lí nhí nói.

“Hay là để ta bù thêm, được chứ?” một giọng nói cắt ngang vang lên. Nhìn lại, không ai khác chính là Tôn Kỳ.

Lý Triều Đông hơi nhíu mày, nhưng vẫn giữ nụ cười trên miệng:

“Cung chủ cũng có ma tinh sao?”

Lý Thái Hoàng quay nhìn Tôn Kỳ, nàng cũng chính muốn hỏi Tôn Kỳ câu này.

Ma tinh quý giá đó là không phải nói. Tôn Kỳ được Lý Thiên Hoa ưu ái, có quyền lấy rất nhiều thứ, nhưng tuyệt nhiên, không có ma tinh trong số đó. Tôn Kỳ cũng là mới gần đây mới biết thông tin về ma tinh. Hắn cảm thấy vô cùng hứng thú với loại ma tinh này, nhưng trong một lần hỏi dò Lý Biểu xin Lý Thiên Hoa cho hắn ma tinh. Lý Biểu đã ngay lập tức lắc đầu, xin những thứ khác còn có thể có được, nhưng ma tinh thì tuyệt không thể. Lý Biểu ngay lúc đó đã khuyên Tôn Kỳ bỏ ý định đó đi.

Lý Biểu là tay sai của Lý Thiên Hoa, hắn nếu như nói không được, Tôn Kỳ cũng lại không cần nói nhiều.

Tôn Kỳ vốn đã không còn nghĩ đến ma tinh nhưng bất chợt hôm nay có Lý Triều Đông và Lý Thái Hoàng cá cược, hắn có thể thò một chân vào. Còn về chuyện thắng thua, hắn luôn tin tưởng vào ánh mắt của mình.

Tôn Kỳ lắc đầu nói:

“Không có, nhưng có thể dùng thứ khác thay thế.”

“Cung chủ nên biết giá trị của ma tinh, không phải thứ gì cũng có thể thay thế.” Lý Triều Đông nói.

“Nếu thua, ta làm công cho tam hoàng tử, thế nào?” Tôn Kỳ cười nói, nửa thật nửa đùa.

Lý Triều Đông và Lý Thái Hoàng cũng bất ngờ với câu trả lời này. Trong khi Lý Thái Hoàng vẫn còn trố mắt kinh ngạc, Lý Triều Đông đã đảo qua mấy vòng suy nghĩ.

Tôn Kỳ hiện nay là cung chủ của Đan Thanh Cung, quan vị ngang với thượng thư, mặc dù không có thực quyền nhưng lại là hồng nhan bên cạnh phụ hoàng, nếu như có Tôn Kỳ phụ tá vậy chẳng phải địa vị của hắn sẽ lên một tầm cao mới sao, tương lai tranh đoạt hoàng vị Tôn Kỳ sẽ là một trợ lực không nhỏ. Đan dược của Tôn Kỳ đến cả phụ hoàng cũng vô cùng coi trọng, nếu như Tôn Kỳ luyện đan cho hắn vậy thì… con đường đến hoàng vị càng thêm nắm chắc.

Lý Triều Đông nở nụ cười nói:

“Cung chủ nói quá, cung chủ là hồng nhan bên cạnh phụ hoàng, bổn hoàng tử cũng không dám để cung chủ làm công. Chi bằng nếu cung chủ thua, sau này có việc nhờ, cung chủ không cần chối từ.”

“Vậy thì theo ý tam điện hạ.” Tôn Kỳ gật đầu nói.

Lý Thái Hoàng lúc này chợt tỉnh ra, mở miệng ngăn lại:

“Cung chủ khoan đã, chúng ta cần phải suy nghĩ kỹ…”

Lý Triều Đông nhanh chóng cướp lời, hoàn thành vụ các cược:

“Ngũ muội nói gì vậy? lời hoàng tộc sao có thể nói đổi là đổi. Ta tính thế này: tam ca bỏ ra một trăm ma tinh, ngũ muội bỏ ra tám mươi ma tinh và Tinh Niệm cung chủ bỏ ra một lời hứa. Nếu ta thắng ta sẽ có 80 ma tinh và lời hứa của cung chủ, nếu ta thua thì muội sẽ có 80 ma tinh còn cung chủ có 20 ma tinh. Hai vị thấy lời thế nào?”

Lý Thái Hoàng có cảm giác như mình đã bị lừa, vì tam ca của nàng có được thế lực ngoại thích chống lưng, tin tức tình báo trải rộng, chỉ sợ tam ca đã sớm có được những tin tình báo quan trọng, nên mới nói khích dụ nàng mắc bẫy. Thế lực ngoại thích của nàng cũng tương đối mạnh, nhưng nàng xưa nay không quan tâm xây dựng lực lượng riêng, thế lực ngoại thích cũng không đặt trọng tâm nơi nàng bởi vậy nàng đối với nhiều tin tức hoàn toàn mù tịt.

Nhưng nàng đã không còn đường quay lại, chỉ có thể chấp nhận. Tôn Kỳ cũng là gật đầu, sau đó lại hỏi:

“Vậy ai sẽ làm trọng tài?”

“Hay là để nhị ca làm trọng tài cho.” Kẻ lên tiếng là một thanh niên mặc hoàng y, bá giả khí tức ngút trời, hắn sau đó nhìn Tôn Kỳ gật đầu cười nói: “Hoành Thiên gặp qua cung chủ.”

Tôn Kỳ gật đầu đáp lễ:

“Nhị điện hạ khách khí.”

Lý Hoành Thiên nhìn tam đệ và ngũ muội, giọng ung dung nói:

“Nếu tam đệ và ngũ muội tin nhị ca thì để ta làm trọng tài cho.”

Lý Thái Hoàng nghĩ một chút, sau đó gật đầu. Trong số các huynh đệ thì nhị ca tính trầm ổn, làm việc có quy tắc, có thể tạm tin được.

Lý Triều Đông không quá tin Lý Hoành Thiên, nhưng hiện tại cũng không còn ai thích hợp làm trọng tài hơn, hắn hỏi:

“Nhị ca định dùng cách gì phân xử, để La gia hai thiên tài đánh nhau là gần như không thể.”

Lý Hoành Thiên búng tay, hai tên hậu vệ sau lưng bước ra:

“Đây là huynh đệ song sinh Hắc Lang và Bạch Lang, cùng là Tạo Thể cảnh đỉnh phong, để hai bọn hắn đi thử, được chứ?”

Ngẫm nghĩ một chút, Lý Thái Hoàng và Lý Triều Đông đều gật đầu, cũng chỉ có cách này. Tôn Kỳ thì càng không có ý kiến.

Hắc Lang và Bạch Lang ngay lập tức nhảy lên hai sân đấu trống.

Hắc Lang và Bạch Lang có thân hình người sói, thân cao ba thước, toàn thân phủ lông óng ánh, móng vuốt sắc nhọn, răng nanh nhọn hoắc.

Hắc Lang tay chỉ về phía La gia ngoắc ngoắc. La Thiên nhếch mép cười: đúng là chó sai, chưa gì đã muốn chết sớm, hắn tất nhiên không ngại khởi động một chút cho nóng cơ.

La Thiên đứng lên, hắn đưa mắt nhìn, không phải nhìn Hắc Lang mà là nhìn Lý Hoành Thiên, hắn biết Hắc Lang là thuộc hạ của Lý Hoành Thiên. Lý Hoành Thiên đây là muốn thăm dò hắn sao? Có qua mà không có lại vậy thì không phải.

La Thiên ngoắc tay nói với tên sau lưng:

“Ngươi cũng đi khiêu chiến Lý Hoành Thiên đi.”

La Thiên nhấc chân, thoắt biến một cái đã đứng trên sân đấu. Bên kia sân đấu, Bạch Lang và La Tiêu Vân cũng bắt đầu đối chiến.

Tại một sân đấu khác thì là Thủy Xà, thuộc hạ của La Thiên khiêu chiến Lý Thiên Hoành.

Lý Hoành Thiên cũng không bất ngờ khi bị khiêu chiến. Các phương thế lực đều sẽ thăm dò đối phương, nào có chuyện chỉ ngươi mới được quyền khiêu chiến, sớm biết mình sẽ bị khiêu chiến, Lý Hoành Thiên cũng tiện tay làm luôn trọng tài cá cược.

Tại trên sân đấu, Lý Hoành Thiên đứng khoanh tay sau lưng tựa như một tòa núi cao trầm ổn và vững chắc.

Thủy Xà hóa thành một con thủy xà có cánh, vảy xanh rêu óng ánh, tròng mắt vàng chanh, lưỡi chẻ thụt thò, đôi cánh thịt giương rộng. Thủy Xà chủ động tấn công trước, đôi cánh thịt khẽ động, Thủy Xà tốc độ nhanh đến cực hạn, hắn hóa thành một dòng nước màu xanh thoắt ẩn thoắt hiện trên sân đấu.

Hiển nhiên Thủy Xà tu luyện thủy nguyên tố, dựa vào thủy nguyên tố trong không khí trợ lực gia tăng tốc độ. Hắn cũng không có dự định thăm dò, đơn giản vì thông tin về Lý Hoành Thiên chỉ có mấy chữ: Cực mạnh! Muốn thắng, hắn chỉ có tiên hạ thủ vi cường, không những thế còn phải tung những đòn sát chiêu mạnh nhất.

Vút! Một tiếng. Không một dấu hiệu báo trước, Thủy Xà xuất hiện bên hông Lý Hoành Thiên, đuôi hắn quất mạnh, nhắm ngay đầu Lý Hoành Thiên.

Lý Hoành Thiên mặt không biến sắc, tay hắn hóa thành hoàng kim thủ phất ngang đỡ đòn.

Bành! Một tiếng.

Đuôi của Thủy Xà bắn ngược ra sau, khi lấy lại được thân hình, Thủy Xà lập tức thoắt biến, hắn không dám dừng lại, hắn phải dùng lợi thế tốc độ để tạo thế trận.

Lý Hoành Thiên thì vẫn đứng tại chỗ, sừng sững như một ngọn núi.

Bành… bành… bành… liên tục những âm thanh va chạm vang lên. Nhanh đến mắt thường khó bắt kịp.

Thủy Xà liên tục vận tốc, từ các hướng khác nhau tấn công Lý Hoành Thiên, còn Lý Hoành Thiên vẫn vững vàng tại chỗ, hai tay liên tục đỡ đòn không chút bối rối.

Lý Hoành Thiên lạnh nhạt nói:

“Ngươi chỉ có thế thôi sao?”

“Hừ! khinh thường ta, ngươi sẽ lãnh hậu quả.” Thủy Xà dừng lại thân hình, hắn biết lợi thế tốc độ của hắn là vô nghĩa. Thủy Xà hít một hơi sâu, cổ dưới của hắn bành lên giống như con cóc, hắn há miệng phu ra làn khói sương độc.

Khói độc rất nhanh bao trùm toàn sân đấu, biến sân đấu thành một màu đen kịt, Lý Hoành Thiên thân hình lập tức bị khói độc nuốt chửng.

Bên ngoài sân đấu khói độc lan tràn ra ngoài, một tên khán giả tò mò chạm vào một sợi khói đen, chỉ vừa chạm vào đầu ngón tay của hắn lập tức sinh ra lở loét. Hắn chưa kịp phản ứng thì lở loét đã lan tới bàn tay khi hắn hét lên sợ hãi thì khuỷu tay của hắn đã bắt đầu lở loét.

Trưởng bối bên cạnh hắn lập tức lấy tay làm đao, một đao chặt xuống chém đứt cánh tay hắn từ bả vai xuống.

Cánh tay rơi xuống đất da thịt lập tức hóa mủ chỉ còn lại một đoạn xương trắng, xương trắng sau đó cũng bị hủ hóa.

Tên này nhìn cánh tay mà không ngừng đổ mồ hôi, cũng may là sớm chặt đi cánh tay, hắn quay sang nhìn tên trưởng bối chuẩn bị nói cám ơn, thì trưởng bối của hắn nét mặt hoảng sợ vội lui xa.

Hắn không biết chuyện gì, chỉ cảm thấy mặt có chút ngứa, đưa tay lên gãi thì lớp da mặt lập tức trượt xuống, để lại một khuôn mặt đầy cơ thịt.

Cơ thịt trên mặt cũng dần hóa xanh đen rồi nổi mủ trắng.

Hắn sợ hãi hét lên nhưng không thể phát ra tiếng vì lưỡi của hắn nổi lên một cái mụn mủ lớn, cổ của hắn, ngực của hắn rồi toàn thân hắn, từ trong ra ngoài mọc toàn mụn mủ.

Mụn mủ vỡ ra, dịch trắng bắn tung tóe.

Tên này toàn thân sụp đổ, rất nhanh da thịt bị hóa lỏng chỉ còn lại một bộ xương trắng cũng đang bị hủ hóa.

Dịch trắng bắn ra dính trên mặt mấy tên gần đó, mấy tên này cũng lập tức bị trúng độc tương tự. Cả một góc khán đài trở lên nhốn nháo.

Bình Luận (0)
Comment