Nhân Tổ

Chương 282 - Vạn Đạo Chi Địa

Đây là một không gian rộng lớn vô ngần, thanh khí tường hòa, quang minh sáng láng, từng đầu ánh sáng cực quang vắt ngang không trung, trong ánh sáng muôn màu muôn sắc có huyễn ảnh mờ ảo của thiên hỏa giáng lâm, thần thủy tươi mát, phong thần cuồng dã, vạn lôi oanh kích, băng thiên tuyết địa…

Còn có hư ảnh kỳ lân chạy trên cầu vòng, hỏa phượng bay lượn cửu thiên, thần long cuộn mình gác đầu lên thần thạch ngủ, có người khổng lồ bước đi đạp nát thiên địa sông hồ, có kình ngư lướt sóng bay lên thiên không…

Có vạn mặt trời tranh nhau chiếu sáng, có ngàn mặt trăng tỏa sáng ấm áp, có một dải tinh vân vắt ngang, có cơn mưa sao băng chiếu sáng bầu trời, có hắc động thâm sâu cắn nuốt vạn vật, có đám thiên thạch vô định trôi nổi…

Kỳ hoa dị tượng muôn vàn ảnh chiếu. Tôn Kỳ nhìn mà há hộc mồm, thật không thể tưởng tượng nổi trong sâu Tổ Địa, vượt qua mê cung tối tăm lại đến được nơi quang minh tràn đầy chính khí, trái ngược hoàn toàn với u ám Ma giới.

Nơi này rốt cuộc là nơi nào? Tôn Kỳ bất chợt nảy ra một ý nghĩ: phải chăng hắn đã vượt giới ra ngoài Ma giới. Nhưng ngay sau đó hắn lắc đầu, chuyện này là không thể nào. Ma giới rộng lớn, mà Tổ Địa là trung tâm Ma giới, từ đây bay không ngừng nghỉ ra ngoài thì cũng phải mất vài chục năm mới ra khỏi Ma giới, mà hắn mới chỉ có trải qua vài ngày, ra khỏi Ma giới là không thể nào.

Tôn Kỳ nhìn các dị cảnh lẩm bẩm trong miệng: Nơi này chẳng lẽ là vạn vật khởi sinh chi địa? Không! Phải nói chính xác hơn là vạn đạo khởi sinh chi địa.

Ý nghĩ này vô cùng bạo gan. Thử nghĩ một chút hiện nay vạn vật muôn màu muôn vẻ, muôn sắc muôn dạng, có giả thuyết cho rằng tất cả chúng đều có chung nguồn gốc, tại trong vũ trụ một nơi nào đó, trong một thời điểm nào đó, đại đạo sinh ra, quy tắc hình thành, từ đó vạn vật tự thành. Giả thuyết này tất nhiên không phải ai cũng đồng ý và nó cũng không thể kiểm chứng.

Nơi này phải chăng chính là bằng chứng hùng hồn nhất cho giả thuyết trên? Hắn không biết.

Trong truyền thuyết của Ma tộc thì Ma Tổ dựng vũ trụ trời đất, phải chăng nơi này chính là nơi Ma Tổ dựng nên đạo đầu tiên? Nơi này lại ở trong sâu Tổ Địa nên giả thuyết này có vẻ khá hợp lý.

Tôn Kỳ lắc lắc đầu, chuyện này là không thể nào, theo như những thông tin hắn biết từ di ngôn của Cổ Đế để lại thì Ma Tổ không phải sinh vật đầu tiên của vũ trụ và cũng có thể không phải kẻ dựng lên vũ trụ.

Tôn Kỳ lấy tay đập đập trán, hắn cảm thấy có chút đau đầu, thông tin quá nhiều, các thông tin đều hợp lý nhưng lại trái ngược nhau, giống như hai chân lý phủ định lẫn nhau, thật không thể tìm ra một lời giải thích trọn vẹn.

Nơi này ngoài muôn vạn dị tượng thì còn có một khối ngọc lưu ly. Khối ngọc lưu ly tinh khiết vô ngấn, không một chút tạp chất, nguyên khối tự nhiên không hề có ghép nối. Ánh sáng bảy sắc vờn quanh. Từng sợi đại đạo quy tắc đi vào, đi ra khối ngọc. Khối ngọc này giống như vạn đạo khởi sinh cũng là vạn đạo hợp lưu. Nơi này quang minh quy tắc đặc biệt nhiều, chiếm chín phần các quy tắc nơi đây.

Khối ngọc lưu ly này giống như được cấu tạo từ quang minh quy tắc áp súc mà thành, thần thánh và cao quý, là chủ của vạn đạo.

Trên khối ngọc có những đường vân nổi tự nhiên mà thành, nhìn như lộn xộn nhưng lại cho cảm giác rất có quy luật. Khối ngọc này lớn, lớn vô cùng. Tôn Kỳ mở rộng thần thức thăm dò nhưng cũng không thể bao trùm hết khối ngọc, hắn chỉ có thể nhìn ra một bộ phận.

Tôn Kỳ giật mình kinh hãi, miệng lẩm bẩm: đây là… đây là… một trái tim!?

Tôn Kỳ trước đây đã từng mổ xẻ rất nhiều sinh vật thuộc nhiều chủng loại, hắn vô cùng am hiểu từng bộ phận của cơ thể, có thể nói tại Ma giới khó ai có sự tinh thông về cơ thể như hắn.

Khối ngọc lưu ly này quả thực rất giống một trái tim, những đường vân nổi chính là những mạch máu. Nhưng chuyện này sao có thể? Làm sao có thể có một sinh vật với trái tim lớn như vậy? sinh vật này chỉ sợ to lớn đến không tưởng.

Tôn Kỳ ngước đầu nhìn, trên khối lưu ly tâm còn có một vật. Một tấm bản sắt khổng lồ cắm xuyên qua lưu ly tâm. Tấm bản sắt này màu xanh rêu, bên trên loang lổ những vết hoen rỉ, có những hoa văn mờ mờ. Xung quanh tấm bản sắt, lưu ly tâm bị hoen ố và có vô số vết nứt li ti.

Tôn Kỳ cảm thấy đầu óc lúc này đã không đủ dùng, trí tuệ của hắn quá nghèo nàn, từ khi đi vào ám lộ, nhiều chuyện xảy ra vượt đã quá tầm hiểu biết của hắn.

Nhưng tất cả chuyện này tạm gác lại sang một bên, tìm kiếm Hỏa Hỏa vẫn là quan trọng hơn. Tôn Kỳ mở ra thần thức, chạy dọc theo lưu ly tâm.

Một lúc sau đó, hắn phát hiện Hỏa Hỏa. Nó lúc này đã hóa thành một khối cầu lửa đỏ rực giống như tiểu mặt trời, nhưng không phải là mặt trời tỏa sáng mà là một mặt trời đang chết, vì lưu ly tâm đang hấp thu năng lượng từ mặt trời.

Tôn Kỳ vội vã chạy lại nhưng ngay sau đó hắn phát ra tiếng kêu đau đớn. Da thịt của hắn bị cháy đỏ. Tôn Kỳ lui bước, bình tĩnh quan sát.

Hắn phát hiện xung quanh Hỏa Hỏa là một trường nhiệt lượng nóng khủng khiếp đến nỗi không gian cũng bị vặn vẹo, mấy sợi đại đạo quy tắc tới gần đều bị đốt cháy.

Cả đại đạo quy tắc cũng bị đốt cháy đây chuyện là khủng khiếp cỡ nào, chỉ có thể do hỏa đạo quy tắc quá mạnh thiêu đốt các quy tắc lại gần, xung quanh Hỏa Hỏa biến thành một cấm địa tuyệt đối, bất cứ vật chất hay quy tắc nào lại gần đều bị thiêu đốt. Ngay cả không gian cũng đang có dấu hiệu hòa tan, thời gian cũng đang chảy chậm lại.

Điều này không hề tốt một chút nào. Nó chứng tỏ Hỏa Hỏa đang sử ra bản nguyên sinh mệnh, nhưng Hỏa Hỏa đang trong trạng thái vô thức làm sao sử dụng bản nguyên sinh mệnh? Điều đó chứng tỏ lưu ly tâm đang cưỡng ép rút ra bản nguyên sinh mệnh của Hỏa Hỏa, nếu tiếp tục kéo dài, không nghi ngờ gì Hỏa Hỏa chắc chắn sẽ tan biến mãi mãi trong trời đất.

Tôn Kỳ hít một hơi sâu, hắn không thể lại gần Hỏa Hỏa, phải nghĩ cách khác. Tôn Kỳ gọi to:

“Hỏa Hỏa, ngươi có nghe thấy ta không?”

Âm thanh là do không khí dao động mà thành, nhưng xung quanh Hỏa Hỏa ngay cả không gian cũng bị vặn vẹo thì không khí làm sao có thể đi vào. Hỏa Hỏa không hề phản ứng lại hắn.

Tôn Kỳ sắc mặt âm trầm, hắn vội thúc giục thiên địa ấn ký liên kết linh hồn của hắn và Hỏa Hỏa.

Quả nhiên Hỏa Hỏa phản ứng, không gian xung quanh nó trở nên xao động. Tôn Kỳ mừng rỡ tiếp tục dẫn động linh khí đổ vào trong ấn ký.

Tôn Kỳ cảm thấy sợi dây liên kết hồn phách giữa hai bọn hắn lại mạnh thêm một chút, Hỏa Hỏa đang phản ứng lại lời kêu gọi của hắn.

Tiểu mặt trời đang phát sáng cố gắng ngăn chặn bản nguyên sinh mệnh chảy ra, đồng thời đảo ngược quá trình hấp thụ lại bản nguyên sinh mệnh từ lưu ly tâm.

Tôn Kỳ thấy cảnh này thì mừng rỡ, linh khí đổ vào ấn ký càng nhiều. Nhưng đúng lúc này lưu ly tâm phản ứng, nó giống như con mãnh thú bị cướp con mồi ngay trước miệng. Một âm thanh vang lên, nhưng Tôn Kỳ không thể nghe được vì đây là đạo âm. Tôn Kỳ chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, ngũ giác tê liệt.

Một lúc sau Tôn Kỳ mới ổn định lại được, hắn thở phào cũng may là không có sao, chỉ bị một chút nhức đầu. Nhưng chợt hắn cảm thấy trong miệng mằn mặn, mắt hắn mờ đỏ, tai hắn ù ù, mũi hắn thở gấp. Thất khiếu của hắn đang chảy máu ròng ròng. Da hắn nứt ra như mạng nhện.

Tôn Kỳ đổ gục, hơi thở thoi thóp, sợi dây liên kết giữa hắn và Hỏa Hỏa bị cắt đứt. Ngay lập tức Hỏa Hỏa lại bị khống chế trút bản nguyên sinh mệnh vào lưu ly tâm.

Mặc dù trọng thương sắp chết nhưng hắn không có bỏ cuộc. Hắc động xoay tròn cố gắng hấp thu năng lượng chuyển hóa thành linh khí, mặc dù hắn cũng không biết tại đây năng lượng là cái gì, có thể hay không chuyển hóa, nhưng hiện tại không cho phép hắn nghĩ nhiều, chỉ có thể nghĩ tới đâu làm tới đó.

May mắn là vẫn có linh khí sinh ra, hắn vội vàng dẫn động linh khí đi vào ấn ký không hề giữ lại để trị thương cho bản thân. Ấn ký sáng lên, sợi dây liên kết hồn phách được kết nối, Hỏa Hỏa lại trở nên xao động.

Hành động này của Tôn Kỳ đã chọc giận lưu ly tâm.

Lưu ly tâm chợt lóe lên ánh sáng, sau đó lại tắt ngúm, dường như để lóe sáng nó đã vận dụng rất nhiều sức lực khiến nó mệt nhoài, nhưng chỉ cần nhiêu đó là đủ.

Vạn đạo lúc này giống như nhận được triệu hồi. Hỏa phượng đảo cánh, thần long mở mắt, kỳ lân quay đầu, cự nhân lùi bước, kình ngư quẩy sóng, mặt trời sà xuống kéo theo tinh tú, ngân hà đổ ngược, thiên hỏa giáng lâm, cuồng phong bão thổi, kiếp lôi hàng thế… muôn vạn đại đạo kéo theo dị tượng cùng hàng lâm về phía Tôn Kỳ.

Tôn Kỳ cảm giác mình lúc này vô cùng nhỏ bé, đứng trước đại đạo hắn ngay cả con kiến cũng không bằng. Hắn bây giờ cả việc động đậy cũng không thể nói chi đến chạy trốn.

Đúng lúc này lôi kiếp hàng lâm xé rách bầu trời bổ xuống đầu Tôn Kỳ. Viên đá thần bí bay lên lơ lưng trên đầu Tôn Kỳ tạo ra một màn ánh sáng.

Ầm… ầm… ầm…

Lôi kiếp bổ trên màn sáng phát ra những tiếng kinh tai nhức óc, lôi kiếp vụn vỡ tóe ra xung quanh tàn phá bừa bãi, màn sáng viên đá vẫn nguyên vẹn.

Tôn Kỳ thở phào một hơi, cũng may mà có viên đá, hắn nếu còn sống trở ra nhất định phải cám ơn tứ ca Thanh Trí một tiếng.

Ngay sau lôi kiếp là thiên hỏa giáng thế, băng tiễn trút xuống, cuồng phong gào thét… vạn đạo quy tắc tấn công dồn dập liên miên không dứt đập lên màn sáng.

Đây là trận chiến của đạo, Tôn Kỳ nhìn hoàn toàn không hiểu.

Những đại đạo kia có thể dựa theo hình dáng mà suy đoán còn viên đá thần bí là loại đại đạo gì thì hoàn toàn không thể phỏng đoán, nó không giống như quang minh, hắc ám, không gian, thủy, thổ, hỏa, khí… Nó rốt cuộc đại biểu cho đại đạo gì mà có thể chống lại các đại đạo khác?

Các loại đại đạo vẫn liên miên đổ xuống, viên đá thần bí cho dù có lợi hại cũng thể chống đỡ mãi. Răng rắc âm thanh vang lên, màn sáng xuất hiện vết nứt, rồi vết thứ hai, thứ ba hiện ra, vết nứt trải dài như một cái mạng nhện, màn sáng có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Tôn Kỳ sợ hãi: Mạng ta đã tuyệt.

Bình Luận (0)
Comment