Nhân Tổ

Chương 391 - Lộ Mặt

Tại một chỗ nào đó trên biển.

Bắc Khôi nhìn Lôi Bạc cười cười nói:

“Cầm Long Thủ của Lôi Bạc huynh càng ngày càng lợi hại, đặc biệt thích hợp đối phó với người thân bên cạnh.”

Bắc Khôi hiển nhiên là đang chọc khoáy Lôi Bạc.

Năm xưa khi Lôi Bạc vẫn là một hoàng tử, tư chất hắn bình thường, thực lực bình thường, không có gì nổi bật trong đám huynh đệ. Nhưng hắn bằng vào cố gắng, sáng tạo một chiêu Cầm Long Thủ chuyên dùng để khống chế huynh đệ của mình.

Cầm Long Thủ tấn công vào đốt sống thứ ba từ hông tính lên, chỉ cần bị bắt lấy đốt sống này, cơ thể lập tức bị thoát lực, yêu khí tán loạn, yếu ớt không có sức chống trả, mặc cho Lôi Bạc hắn điều khiển.

Chính nhờ chiêu này cộng thêm thủ đoạn đánh lén, Lôi Bạc đã từng bước tiêu diệt các huynh đệ bước lên vương tọa Hải Vương.

Quá khứ này với Lôi Bạc cũng không mấy vinh quang, nên hắn thường cố gắng che đậy, đã lâu rồi hắn chưa sử dụng Cầm Long Thủ.

Lôi Bạc hừ lạnh:

“Ta làm tất cả đều vì đại kế của Hải tộc, đến lúc cần thiết ngay cả ta cũng có thể hy sinh.”

“Được… được… được…. tất cả đều vì đại kế, ta phải noi gương Lôi Bạc huynh rồi.” Bắc Khôi cười đầy thâm ý.

Ba vị hoàng tử khác của Lôi Bạc, vô tình hữu ý mà âm thầm nhích ra xa Lôi Bạc.

Lôi Bạc cười lạnh trong lòng: các ngươi cho rằng có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay ta sao?!

Hành trình tiếp theo, lần lượt có kẻ ngã xuống.

Tinh Hải Vương dẫn đầu đám vương, quỳ gối trước mặt Vũ Đông, nói:

“Bệ hạ, xin ban ấn ký để lưu lại một chút thông tin cho hậu thế.”

Vũ Đông thở dài:

“Các ngươi đều là trung tướng của ta, đã theo ta nhiều năm, ta thật không nỡ…”

“Bệ hạ, tất cả vì đại kế Hải tộc, quyết định tham gia chuyến đi lần này, chúng thần biết rất có thể sẽ chết, không còn đường quay lại. Chúng thần nguyện hy sinh, lót đường tương lai cho Hải tộc quật khởi. Chỉ mong bệ hạ sẽ quan tâm nhiều hơn đến đám con cháu của chúng thuộc hạ.” Tinh Hải Vương thật lòng nói.

Đám Tinh Hải Vương tất nhiên là không muốn chết, trên đời này có muốn chết đâu? Nhưng đã bị dồn đến bước này, bọn hắn sớm hay muộn cũng bị đem ra làm vật hy sinh, muốn chạy cũng không chạy được, vậy chi bằng dứt khoát hy sinh, ít nhất cũng được cái tiếng.

Vũ Đông gật đầu:

“Các vị, tương lai Hải tộc quật khởi, tên của các vị sẽ được hậu thế đời đời ghi nhớ. Nếu ta ra ngoài được, ta hứa sẽ không phụ con cháu các vị, để bọn chúng cả đời hưởng thụ sung sướng.”

Vũ Đông cũng thay đổi cách gọi, thể hiện sự tôn trọng với bọn hắn. Đám Tinh Hải Vương gật đầu cảm tạ. Vũ Đông đánh lên người bọn hắn những ấn ký đặc biệt, sau này bọn hắn chết nếu may mắn xác có thể trôi ra ngoài Hải Táng có thể là một lời nhắc nhở cho hậu thế giống như Bỉ Dinh đã làm.

Đám Hải Vương kia nhìn cảnh này cười cười.

Tiếp theo hành trình, mỗi lần gặp cổ bào, một tên yêu vương sẽ tự nguyện bước ra dụ cổ bào đi chỗ khác.

Số lượng Hải tộc dần dần rơi rớt, dù vậy ở đây đều là những kẻ có tấm trí cứng cỏi, nhìn kẻ bên cạnh chết đi không khiến bọn hắn chùng bước, vẫn kiên định tiến lên.

Trên bầu trời, hòn đảo Khởi Nguyên vẫn lơ lửng như gần như xa, hòn đảo trở thành ngôi sao dẫn đường cho bọn hắn. Mỗi lần ngước nhìn hòn đảo, nhìn Thế Giới Thụ, quyết tâm của bọn hắn càng thêm bền bỉ.

Bọn hắn cứ đi mãi đi mãi, đi theo sự dẫn đường của đảo Khởi Nguyên, khi số yêu vương đã chết hết, bọn hắn cuối cùng cũng đến được đích cuối.

Bọn hắn lúc này chỉ còn năm vị Hải Vương và mười vị hoàng tử hoàng nữ.

Trước mặt bọn hắn, một bức màn ánh sáng dựng đứng ngăn cách vành đai cổ bào và vành đai chưa biết tên, Bỉ Dinh chưa bao giờ vượt qua được vành đai cổ bào nên hắn cũng không biết sự tồn tại của vành đai này.

Bọn hắn chính là những người đầu tiên đến đây.

Đến được đây, bọn hắn cảm thấy đã rất gần đảo Khởi Nguyên, giống như chỉ cần bước thêm một bước nữa sẽ lên được đảo.

Hòn đảo vẫn lơ lửng trên không, trái táo đỏ đung đưa như mời gọi bọn hắn tiến lên.

Từ bên ngoài vũ trụ, vạn đạo hào quang không ngừng đổ xuống như thác, một phần sẽ được giữ lại trên đảo, phần lớn còn lại đổ xuống dưới, biến nơi đây thành một thác ánh sáng muôn màu.

Đám Hải tộc dừng trước thác ánh sáng, không mạo hiểm tiến lên, mặc dù nhìn các loại hào quang ánh sáng đan xen vô cùng đẹp mắt và dịu êm. Nhưng các vành đai trước đã cho bọn hắn một nhớ đời, bọn hắn tuyệt không dám khinh thường thứ trước mặt.

Vũ Đông nhìn thác ánh sáng, nói:

“Các vị thấy thế nào? Có manh mối gì không?”

Tất cả đều nhẹ lắc đầu, Vy Dương nói:

“Muốn biết vẫn là cần có người đi dò đường.”

Đám bọn họ nhìn nhau, đến được đây đã không còn binh tôm tướng cá, tất cả đều là Hải Vương, hoàng tử, hoàng nữ. Bọn hắn đều mang thân phận cao quý, ai cũng quý mạng của mình, ai sẽ chịu đi dò đường?

Không khí có chút căng thẳng, bọn hắn nhìn nhau, muốn chọn ra kẻ sẽ hy sinh.

“A!” đúng lúc này, Minh Giang vỗ tay, a lên một tiếng.

“Ngươi phát hiện ra gì sao?” Vũ Đông mở miệng hỏi, hy vọng Minh Giang phát hiện ra gì đó, mặc dù hy vọng đó hơi nhỏ. Đám Hải tộc cũng dõi mắt theo hắn.

“Phụ vương, hài nhi vừa nghĩ ra cái tên cho nơi này, hãy gọi nó là vành đai ánh sáng.” Minh Giang cười nói.

“Hừ! chuyện chính không lo, cứ lo mấy cái chuyện tiểu tiết, ngươi dư sức như vậy sao không dùng cho suy nghĩ cách giải quyết đi.” Vũ Đông bực mình nói.

Minh Giang cười cười xấu hổ cúi đầu.

Lúc này, Minh Giang bâng quơ nói:

“Hay là chúng ta chọn người yếu nhất đi.”

Tất cả nhìn nhau nghe có vẻ có lý, sau đó đưa mắt nhìn về một hướng.

Minh Giang cũng nhìn về hướng đó, bồi tiếp:

“Bát đệ tuổi nhỏ nhất trong số các vị hoàng tử hoàng nữ, thời gian tu hành chưa lâu, không biết tu vi đã đạt đến mức nào rồi.”

Mọi ánh mắt dồn vào phía Bạch Dã áp lực đặt lên hắn không nhỏ.

Lôi Bạc âm trầm nói:

“Vũ Đông huynh, bọn ta chỉ còn một hai người con, chỉ có huynh là còn đủ ba người con, huynh cũng nên làm ra hy sinh.”

Bọn Hải Vương biết dò đường sẽ chỉ là đám hoàng tử hoàng nữ con mình, nhưng mà chọn ai bọn hắn vẫn còn đang tranh cãi, nhân lời Minh Giang nói ra, bọn hắn thuận nước đẩy thuyền chọn luôn Bạch Dã.

Nhưng mà cuối cùng vẫn là xem quyết định của Vũ Đông, bọn hắn cũng không muốn mạnh ép, nếu không tất cả đều không vui. Tại đây nếu không thật lòng hợp tác với nhau sẽ rất nguy hiểm.

Bạch Dã hừ lạnh, hắn biết Minh Giang cố ý nhắm vào hắn, nói:

“Các ngươi nhớ xem ai phát hiện ra Hỏa Dị đặc tính, cứu tất cả chúng ta. Ai là người phát hiện ra cách đối phó với cổ bào, đưa chúng ta đến đây.

Hải Vương Bỉ Dinh cũng tuyệt vọng vùng vẫy trong vành đai cổ bào, các vị tự nghĩ xem liệu không có ta các vị có qua được.

Ta mặc dù tu vi yếu nhất, nhưng để đến được Thế Giới Thụ, đôi khi tu vi không phải thứ quyết định nhất, biết đâu ta lại có cách có thể vượt qua nơi này.”

Đám Hải Vương ngẫm nghĩ lời này thấy có lý.

Bạch Dã lại nói tiếp:

“Nếu trừ ta ra, tu vi của Minh Giang ca hình như là yếu nhất…”

Nói nhiêu đó là đủ, không cần nói hết.

Đám Hải Vương lại nhìn về Minh Giang.

Minh Giang vẫn giữ nụ cười trên môi, mắt híp lại, không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì. Hắn cười nói:

“Bát đệ không nên nói như vậy, nếu bát đệ có nhiều ý tưởng như vậy, vậy thì càng phải vào trước, biết đâu bát đệ có thể khám phá ra điểm mấu chốt, chúng ta không cần thiệt quân mà vẫn có thể vượt ải.”

Bạch Dã ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, hừ lạnh nói…

Nhưng hắn chưa kịp nói thì đột nhiên… không một dấu hiệu báo trước, một cái cự thủ nhanh như chớp bóp lấy cổ hắn, phong tỏa yêu khí của hắn, khống chế hành động của hắn.

Hắn cảm giác toàn thân mất lực, muốn nhấc tay lên cũng khó. Hắn kinh hãi nhìn lại phát hiện kẻ ra tay là Minh Giang.

Minh Giang cười híp mắt nhìn hắn, nụ cười này khiến hắn sởn gai ốc.

Bên tay còn lại của Minh Giang, còn một vẻ mặt kinh hãi không kém, đó là Tây Á, hắn cũng bị bóp cổ giống Bạch Dã. Hắn không hiểu sao lại bị bắt. Hắn rõ ràng mạnh hơn Minh Giang, nhưng vừa rồi trong khoảnh khắc Minh Giang ra tay, hắn một chút phản kháng cũng không có, giống như khoảng cách thực lực hai bên rất rất lớn.

Tất cả đều không hiểu, sự việc diễn ra quá đột ngột và bất ngờ.

Minh Giang nhìn bọn hắn cười hắc hắc.

Vũ Đông nhíu mày, hắn có một nghi ngờ, hắn gằn giọng hỏi:

“Ngươi là ai?”

Con cái hắn, hắn tự hiểu rõ, trong khoảnh khắc Minh Giang ra tay, yêu khí phát ra đã đạt đến cấp độ của hắn, Minh Giang không thể nào có thực lực như vậy.

“Quả nhiên thông minh, ngay lập tức đã nhận ra.” Minh Giang ngửa mặt cười, giọng hắn biến đổi, giống như một lão quái vật sống mấy vạn năm tiếng nói.

Vũ Đông tiến lên khí thế bùng nổ, bốn vị Hải Vương khác từ từ di chuyển hình thành thế bao vây, các vị hoàng tử hoàng nữ nhẹ nhàng lui ra sau.

Minh Giang cười lắc đầu nói:

“Không nên manh động, nếu không ta sẽ giết bọn hắn.”

“Ngươi nghĩ như thế có thể uy hiếp được ta sao?” Vũ Đông lạnh lùng vẫn từ từ tiến lên.

“Hắc… hắc… hắc… quả là Hải Vương có khác, hành động luôn bá đạo, ngay cả con mình cũng bỏ mặc.” Minh Giang cười nói, hoàn toàn không sợ hãi năm vị Hải Vương tại đây. “Nếu ngươi đã không cần vậy thì ta dùng bọn chúng dò đường vậy.”

Nói xong hắn vung tay ném Tây Á và Bạch Dã vào màn sáng.

Bình Luận (0)
Comment