Nhân Tổ

Chương 409 - Quyết Định

Tôn Kỳ nghe hai lựa chọn của Hỏa Hỏa thì trầm mặc, Hỏa Hỏa cười cười nhìn khuôn mặt sầu não của hắn thì tỏ ra đắc trí.

Sau một thoáng suy nghĩ, Tôn Kỳ hít một hơi sâu nói ra quyết định, nói:

“Ta chọn…”

Hỏa Hỏa nghiên đầu hồi hộp lắng nghe.

“Ta chọn điều thứ nhất.”

“Ha… ha… ta biết ngươi sẽ chọn như vậy mà. Được rồi, nếu ngươi đã thành tâm muốn biết, ta sẵn sàng kể cho ngươi nghe…” Hỏa Hỏa kênh mặt cười tự tin nói, như thể nó đã nắm chắc được câu trả lời của Tôn Kỳ, chợt! nó khựng lại, trố mắt nghi ngờ hỏi: “éc! Vừa rồi ngươi nói ngươi chọn điều nào.”

“Điều thứ nhất.” Tôn Kỳ nhún vai thản nhiên nói.

“A! cái này không đúng nha.” Hỏa Hỏa bối rối nói.

“Không đúng chỗ nào?!” Tôn Kỳ hỏi.

“Theo lý ngươi phải chọn điều thứ hai chứ?” Hỏa Hỏa hơi gấp nói.

“Vì sao ta phải chọn điều thứ hai? Điều thứ nhất không phải quá tốt rồi sao?

Cho ngươi linh khí, ta làm được. Xong!

Sau đó ngươi giúp ta thực hiện lý tưởng, ta không phải làm gì. Xong!

Việc nhẹ nhàng dễ dàng như vậy, có ngu mới không chọn.”

Tôn Kỳ phân tích không thể bắt bẻ, Hỏa Hỏa cũng cứng miệng.

“Chốt như vậy đi.” Tôn Kỳ đứng dậy bước đi.

Hỏa Hỏa lắp bắp:

“Không đúng… cái này không đúng kịch bản nha. Đáng lẽ ngươi phải chọn điều thứ hai mới đúng, ngươi không muốn biết bọn hắn là ai sao? ngươi không muốn biết ta từ đâu đến sao?”

“Không phải ngươi nói biết những điều đó không tốt sao? đã không tốt lại chẳng có lợi ích gì, ta không có lý do để chọn nghe.” Tôn Kỳ khập khiễng bước đi, hắn mới chỉnh lại đống xương sườn, không thể vận động quá mạnh.

Tôn Kỳ quay đầu nhìn nó cười nói:

“Ngươi đã nghe quá nhiều chuyện giang hồ tiếu lâm rồi, nên nghĩ rằng ai cũng hành động anh hùng như trong truyện.”

Hỏa Hỏa cười khan, gãi gãi đầu:

“Không phải sao? mỗi lần ngươi đến một tộc mới ta đều nghe bọn hắn kể những câu chuyện anh hùng.”

“Anh hùng là đạp lên xương trắng mà thành danh, anh hùng với tộc này, lại là ác ma với tộc khác. Ngươi không nên tin những câu chuyện này.” Tôn Kỳ lạnh nhạt nói.

“Bỏ qua chuyện đó đi, ngươi có muốn nghe chuyện đó không vậy?” Hỏa Hỏa nóng lòng nói, nó giữ kín những bí mật này trong lòng cảm thấy rất bức bối, không kể ra, nó không chịu được.

“Không nghe!” Tôn Kỳ phẩy tay.

“Được rồi! nếu ngươi đã năn nỉ ta như thế thì ta sẽ kể cho ngươi nghe, nhưng nhớ tuyệt đối không được nói cho ai khác. Đây là chuyện vô cùng bí mật và hệ trọng.” Hỏa Hỏa làm ra vẻ trịnh trọng dặn.

Tôn Kỳ cười thầm trong bụng, con hàng này không dùng chiêu là không được, thuận theo ý nó, nó chắc chắn sẽ làm mình làm mẩy, phải kích nó tự miệng nói ra.

Hỏa Hỏa bắt đầu ba hoa kể chuyện, chủ yếu vẫn là tự kể về nó, trong thời gian dài đằng đẵng, nó đã trồng một vườn hỏa liên ngắm chơi, bây giờ lại thành bảo vật trong mắt Yêu tộc.

Trí nhớ của nó vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, đều là những ký ức rời rạc, phần nào không nhớ nó liền bịa ra.

Từ trong chuyện nó kể, Tôn Kỳ nhận ra vài điều, hắn sắp xếp lại dòng thời gian theo sự kiện.

Khởi đầu vũ trụ là không, được một cái kích thích khiến vạn vật diễn hóa, Tôn Kỳ sự kiện này là Cái Búng Tay Của Thần.

Thần ở đây có thể là sự vô ý hoặc sự chủ ý.

Sự vô ý là một sự kiện ngẫu nhiên. Hải tộc tin vào điều này, vũ trụ sinh ra từ một sự kiện ngẫu nhiên.

Sự chủ ý là một thực thể muốn sáng tạo vũ trụ. Ma tộc và Yêu tộc tin vào điều này. Thực thể này hắn không biết là ai? Nhưng chắc chắn không phải Ma Tổ hay Nguyên Tổ trong lời kể của Ma tộc, Yêu tộc.

Sau đó vũ trụ diễn hóa, Đại Thế Giới hình thành, Thế Giới Thụ và Con Rắn chính là một trong những sự sống đầu tiên trên Đại Thế Giới và vẫn tồn tại đến bây giờ. Theo lời của Hỏa Hỏa thì sự sống được sáng tạo ra mà không phải phát sinh từ những sự kiện ngẫu nhiên như lời Hải tộc.

Tiếp đó Ma tộc và Thần tộc đến Đại Thế Giới. Hắn không chắc sự kiện này đến trước hay sau sự kiện sự sống nảy sinh.

Có quá ít dữ liệu, hắn không thể đưa ra được một kết luận chắc chắn.

Tôn Kỳ có một thắc mắc, hỏi:

“Hỏa Hỏa, ngươi nói xem vì sao Thế Giới Thụ không mở ra linh trí, trở thành một sinh vật có tư duy? Thế Giới Thụ có quá tốt điều kiện để thành linh.”

“Thật ra nó đã có cơ hội, nhưng nó vẫn lựa chọn làm một cái cây.” Hỏa Hỏa nhún vai nói: “Trở thành linh, cuộc sống chưa chắc đã tốt, hạnh phúc vui vẻ luôn đi cùng sầu não phiền muộn, còn bị thọ nguyên hạn chế. Là một cái cây vô tri cũng không phải là không tốt. Nó hiện nay có thể bất tử cùng tồn với vũ trụ.”

“Bất tử sao?” Tôn Kỳ suy tư, bất tử là niềm khao khát của mọi sinh vật sống, bản thân hắn cũng không ngoại lệ, hắn chợt nhớ đến một chuyện hỏi: “Vậy trái trên Thế Giới Thụ có giống như lời đồn giúp cho kẻ ăn bất tử bất diệt, mở ra thiên nhãn nhìn thấu vạn vật.”

Hỏa Hỏa lắc đầu:

“Đó là Trái Cấm, ngươi biết cấm có nghĩa là gì không? Là không thể dùng.”

“Vậy sao?” Tôn Kỳ nghi ngờ, mặc dù nói là Trái Cấm nhưng viên trái cây này lại tỏa ra một mê lực không thể cưỡng được, bất cứ sinh vật nào nhìn thấy đều không nhịn được muốn cắn một miếng, hắn cũng là như vậy, không vì vài lời cảnh cáo của Hỏa Hỏa mà khiến hắn chết tham niệm.

Nếu Trái Cấm ở trước mặt hắn lúc này, hắn sẽ bất chấp lời Hỏa Hỏa mà cắn một miếng. Vì không có nên hắn đành gật đầu đồng ý với Hỏa Hỏa.

Hắn lúc này lại nhớ đến Con Rắn. Con Rắn đã ở dưới gốc Thế Giới Thụ không biết bao nhiêu năm, nó có thể cưỡng lại sức hút của Trái Cấm mà không một ngụm nuốt hết, nó rốt cuộc có mục địch gì?

Hắn liền đưa nghi hoặc này hỏi Hỏa Hỏa.

“Nó đang chờ Trái Cấm thành thục.” Hỏa Hỏa đơn giản nói.

Trái Cấm vẫn chưa thành thục sao? vậy nếu nó thành thục sẽ là dạng gì bảo vật, có hay không kinh thiên động địa dị tượng? Tôn Kỳ tự hỏi lòng, hắn không thể tưởng tượng ra nổi.

“Hải tộc từng nói Thế Giới Thụ có ba viên trái cây, một viên là Trái Cấm, hai viên rơi xuống thành Ma giới, Thần giới có đúng không?”

“Không, Thế Giới Thụ chỉ có một viên trái cây, từ khởi nguyên đã thế và sau này cũng vậy.” Hỏa Hỏa lắc đầu, khẳng định nói: “Nó chỉ được sắp đặt ra một trái.”

“Được sắp đặt? là ai sắp đặt?” Tôn Kỳ nhíu mày hỏi.

“Là một cái tên không thể nói.” Hỏa Hỏa trả lời không đâu, không muốn tiếp tục chuyện này. Nhắc đến cái tên này, chính nó cũng sinh kính sợ từ trong tận thâm tâm.

Tôn Kỳ hiểu ý, nói sang chuyện khác.

“Ngươi hình như đã chứng kiến rất nhiều chuyện từ vạn cổ tới nay.”

“Haizz” Hỏa Hỏa thở dài: “Đúng là như vậy, nhưng muốn nhớ lại cần có vật dẫn hoặc khôi phục lại thực lực.

Vật dẫn thì khỏi cần nói, từ vạn cổ đến nay có mấy vật là có thể tồn tại, phần lớn đều bị thời gian xóa bỏ, một ít còn lại đều nằm trong tay vô thượng khủng bố, chúng ta không thể tiếp cận.

Vậy nên chỉ còn con đường khôi phục thực lực, chuyện này hoàn toàn phụ thuộc vào ngươi, ngươi phải cố gắng tu luyện cho ta.”

Tôn Kỳ gật gật đầu, coi như là một cái hứa hẹn. Hắn đã đôi chút tin tưởng Hỏa Hỏa là Hỏa tổ.

Trở lại địa bàn tộc Báo Đốm, Lĩnh Nam bước vào tộc thấy la liệt đám bị thương.

Trận chiến vừa rồi, dù là một trong hai tộc chiến thắng cuối cùng nhưng tộc Báo Đốm cũng chịu tổn thất không nhỏ.

Lĩnh Nam đi cà nhắc đến chỗ thủ lĩnh.

Phong Vương lúc này đang cùng đám trưởng lão nói chuyện, có vẻ như đang rất tức giận, thấy Lĩnh Nam, khuôn mặt nó hơi giãn ra.

“Ồ! Ngươi còn sống sao? lúc thu dọn chiến trường không thấy ngươi, ta còn tưởng ngươi bị tộc khác ăn mất.”

“Lúc đó bị thương, ta trước tiên rút khỏi chiến trường.” Lĩnh Nam đơn giản trả lời. “Thủ lĩnh kết quả cuộc chiến thế nào?”

Nghe hỏi, Phong Vương tức giận, mắng:

“Khốn khiếp! trong lúc bọn ta đang đánh nhau sống chết, bọn chuột nhắt huyết mạch thấp kém kia đã trộm mất thiên thạch. Bọn ta kéo đến địa bàn bọn chúng hỏi tội. Bọn chúng không chịu nhận, bọn ta đánh lên một trận. Cuối cùng bọn chúng trốn vào hang động cố thủ, bọn ta không thể làm gì, đành rút lui.”

Lĩnh Nam nghe vậy thì cười ái ngại, nói:

“Thủ lĩnh, ngươi có thể đã nghi oan cho bọn Cự Thiệt tộc.”

“Nghi oan?! Ý ngươi là gì? ngươi nghi ngờ lời ta sao?” Phong Vương không vui nói, lời nói của hắn Lĩnh Nam cũng dám nghi ngờ.

Lĩnh Nam không nói gì, gỡ xuống bên hông một bọc lá, hắn mở ra từng lớp lá, bên trong cùng là một khối đất sét bị nung nóng. Hắn đưa tay gõ một cái.

Khối đất sét vỡ ra làm đôi, để lộ bên trong là khối thiên thạch Lưu Ly Hỏa Liên, đang hừng hực tỏa ra nhiệt lượng.

Lưu Ly Hỏa Liên mặc dù đã bị hút đi phần lớn nhiệt lực, nhưng vẫn còn rất nóng, Lĩnh Nam không thể cầm nó đường đường chính chính trở về tộc như vậy quá gây chú ý, nên hắn đã dùng đất sét bọc lại rồi cuốn thêm lá dày ngụy trang, nếu bị các tộc khác nhìn được cũng không nghi ngờ đến thiên thạch.

Phong Vương nhìn thấy Lưu Ly Hỏa Liên, ánh mắt sáng rực.

“Đây là…”

“Lúc đó bị thương, muốn rút khỏi chiến trường, nhân lúc hỗn loạn tiện tay lấy đi thiên thạch, cũng may không ai phát hiện. Ta trốn một chỗ trị thương, đợi vết thương chuyển biến tốt liền mang về tộc.” Lĩnh Nam cười ngại ngùng, thành thật kể lại sự việc, mặc dù đây cũng không phải chuyện vinh quang gì.

Lén lút trộm cắp không phải thói quen của tộc Báo Đốm, bọn hắn còn khinh thường những tộc như vậy, nên khi thiên thạch bị mất, Phong Vương lập tức nghĩ ngay đến lũ chuột nhắt tộc Cự Thiết.

Lĩnh Nam cũng không biết lần này là lập công hay phạm tội?

Phong Vương được xác nhận là thiên thạch thì trở nên vui mừng vỗ vai Lĩnh Nam bốp bốp.

“Tốt… tốt… ngươi làm rất tốt.”

Trộm cắp mặc dù không vinh quang gì, nhưng sự việc lần này trọng đại, dùng một chút thủ đoạn cũng là nên. Chỉ cần đạt được kết quả, sĩ diện vất sang một bên.

Lĩnh Nam bị Phong Vương vỗ vai thì la oai oái, Phong Vương lúc này mới nhớ ra hắn đang bị thương, cười trừ nói:

“Lần này ngươi lập công lớn, ta sẽ ban thưởng hậu hĩnh, ngươi cứ an tâm về chữa thương.”

“Đa tạ thủ lĩnh!” Lĩnh Nam vội nói lời cảm ơn, nhưng sau đó chần chừ muốn nói lại thôi.

“Còn chuyện gì sao?” Phong Vương rất dễ nhìn ra thái độ của hắn.

“Thủ lĩnh, có thể hay không cho ta cùng đồng hành, ta đã nghe kể nhiều về Sứ Thanh Giang, hy vọng được một lần trực tiếp ngắm nhìn.” Lĩnh Nam nói ra ý đồ.

“Được! tưởng chuyện gì chứ chuyện đó đơn giản.” Phong Vương ngay lập tức nhận lời, chuyện chọn ai đi quả thực là chuyện nhỏ với hắn.

Lĩnh Nam vui mừng đa tạ rồi quay đầu đi.

Nhưng đột nhiên, Phong Vương hỏi:

“Ngươi có nhìn thấy Thác Bạc không? Đã mấy ngày nay ta không thấy hắn.”

Lĩnh Nam cứng lại thân hình, nét mặt trầm xuống.

Bình Luận (0)
Comment