Nhân Tổ

Chương 429 - Nước Mắt Cá Sấu

Toàn bộ Ma Sư tộc ngẩng đầu nhìn trời, một cỗ yêu khí khổng lồ màu xanh rêu xuất hiện, uy áp thiên địa, khiến cho đám Ma Sư tộc cảm thấy ngộp thở.

Cỗ yêu khí màu xanh rêu va chạm với cỗ ma khí hắc vân, hai bên tranh phong. Cỗ yêu khí màu xanh rêu không thể chiếm được lợi thế.

Từ đó có thể nhìn ra khi còn sống Ma Sư Hoàng mạnh hơn chủ của cỗ yêu khí màu xanh rêu.

Chủ của cỗ yêu khí màu xanh rêu hiển nhiên cũng nhận ra điều này, hắn hừ lạnh không vui, gia tăng yêu khí, đẩy dạt hắc vân ra xung quanh dựng lên một tiểu bầu trời lục vân, một cự trảo thò ra từ lục vân.

Thiên Tằm dẫn đầu đám nhị thế tổ tiến ra nghênh đón.

“Phụ thân mới mất! không thể nghênh đón từ xa, mong Ngạc Hoán Hoàng tha tội!”

“Không sao! ta và phụ thân các ngươi dù sao cũng là thâm giao, làm sao có thể trách tội các ngươi.”

Một con cá sấu khổng lồ xuất hiện, thu nhỏ lại thân hình còn năm thước, nhưng uy áp không hề thu lại.

Ngạc Hoán Hoàng là bá chủ của Biển Hồ, hồ nước lớn nhất khu vực này, gần với Ma Sư Vực. Biển Hồ rộng lớn vô cùng, sóng nước như đại dương, được xưng là tiểu hải trong đất liền. Ngạc Hoán cũng vì thế tự xưng là Hải Vương, nhưng Yêu tộc lại gọi hắn là Tiểu Hải Vương, chữ tiểu này khiến hắn cực kỳ không vui, nhưng cũng đành chịu, hắn không thể sửa lại miệng lưỡi của tất cả thế gian.

Ngạc Hoán và Ma Sư Hoàng là hàng xóm với nhau, cũng thường xuyên qua lại, quan hệ không thân cũng chẳng thù, chủ yếu là lá mặt lá trái với nhau.

Ba ngày trước, nhìn thấy dị tượng tại Ma Sư Vực, Ngạc Hoán ngay lập tức suy đoán Ma Sư Hoàng có thể đã chết, hắn đang tính có nên hay không đục nước béo cò. Chưa kịp đưa ra quyết định thì Liên minh thập tứ đảo hồ Bà Dương đến tìm hắn.

Bọn chúng đưa ra lợi ích và điều kiện nhưng hắn chưa vội quyết định, hắn đang chờ Ma Sư tộc ra cái giá cao hơn cho sự bình yên, thậm chí biến Ma Sư tộc thành chư hầu của hắn.

Ngay sau Ngạc Hoán là một đoàn các Yêu tộc khác, khoảng năm mươi tộc, gần năm vạn thành viên.

Bọn chúng đã đến Ma Sư Vực từ lâu, nhưng đứng ở bên ngoài chờ Ngạc Hoán Hoàng dẫn đầu tiến vào. Đi cùng nhau, bọn chúng có thể tạo ra áp lực to lớn cho Ma Sư tộc, sau đó luận lợi ích, bọn chúng sẽ dễ chiếm phần hơn.

Trong năm mươi tộc này một số là chư hầu, một số là kẻ thù, một số muốn đục nước béo cò, một số đơn thuần chỉ là tò mò…

“Chư vị đều đến viếng xác sao?” Thiên Tằm đảo mắt nhìn đám Yêu tộc hỏi.

“Tất nhiên… tất nhiên… bọn ta lâu nay đều sống dưới sự bảo vệ của Ma Sư Hoàng, nay Ma Sư Hoàng ra đi, bọn ta vô cùng thương tiếc, phải nhìn mặt ngài ấy lần cuối mới yên lòng.” Thiết Tê tộc chủ khóe mắt rưng rưng nói.

“Ta thì muốn xem hắn chết thật hay chưa?” một tên Ách Nan Độc Chu không chút kiêng dè nói.

Năm xưa, Ách Nan Độc Chu tộc bị Ma Sư Hoàng diệt tộc, nhưng may mắn có vài trái trứng thoát nạn. Khi Ma Sư Hoàng còn sống, bọn chúng trốn chui trốn nhủi. Nay Ma Sư Hoàng đã chết, bọn chúng muốn đòi nợ.

Ngoài Ách Nan Độc Chu, còn có mấy chục tộc ôm hận thù tương tự.

“Phong thái của Ma Sư Hoàng, bọn ta đã ngưỡng mộ từ lâu, tiếc là khi ngài ấy sống bọn ta không được chiêm ngưỡng. Nay ngài ấy mất đi, bọn ta nhất định phải xem một lần cho biết.” một tên Bạch Thủy Hầu cười nói, không hề tỏ ra kính ý với Ma Sư Hoàng. Hắn đến đây thuần túy muốn mò chỗ tốt.

Đám nhị thế tổ hừ lạnh. Lúc phụ thân còn sống, đám ruồi muỗi này ho một tiếng cũng không dám. Phụ thân vừa mới mất đã nhao nhao đến kiếm lời.

Dù giận nhưng mà bọn hắn vẫn phải làm đúng đạo chủ nhà, Thiên Tằm lên tiếng:

“Các vị đã đến viếng xác thì tộc bọn ta luôn hoan nghênh. Mời!”

Ngạc Hoán miệng như cười như mếu dẫn đầu đám Yêu thú tiến vào trong.

Tại chính giữa đại sảnh đường Hắc Thạch Cung, có một cái bệ đá cao một thước điêu khắc hoa văn cầu kỳ. Trên bệ đá là một cỗ quan tài Hắc Thạch rộng bốn thước, dài mười thước, cao ba thước, bên ngoài điêu khắc các hình vẽ diễn tả lại sự nghiệp vĩ đại của Ma Sư Hoàng.

Nhìn các loại hoa văn tinh xảo, dễ dàng đoán ra cả hai đều là sản phẩm của Ma tộc điêu khắc sư, mà không phải điêu khắc sư bình thường, phải là đại tông sư mới có thể làm được. Xem ra Ma Sư Hoàng đã chuẩn bị cho ngày chết của mình rất lâu và chu toàn.

Đám Ngạc Hoán bước vào trong cung điện, không khỏi ngước mắt trầm trồ.

Tất cả Ma Sư tộc đứng dạt sang hai bên, ánh mắt chằm chằm quan sát, nâng cao tinh thần cảnh giác.

Ngạc Hoán bước đến trước quan tài, quan tài lúc này đang đóng kín nắp. Tròng mắt hắn biến hóa bắn ra lục quang, không một chút kiêng dè muốn nhìn xuyên qua quan tài.

Thiên Tằm vội bước lên ngăn cản:

“Xin Ngạc Hoán Hoàng tôn trọng phụ thân đã mất!”

Đáp lại lời Thiên Tằm chỉ có tiếng hừ lạnh, Ngạc Hoán bạo phát yêu khí, đánh Thiên Tằm bay dạt sang một bên, đám nhị thế tổ vội dang tay đỡ lại.

Có Ngạc Hoán mở đầu, đám Yêu tộc còn lại cũng không chút kiêng dè mở ra chủng tính dò xét quan tài.

Nhưng khiến tất cả ngạc nhiên là bọn chúng đều không thể nhìn xuyên qua quan tài, ngay cả Ngạc Hoán cũng là như vậy, bao quanh quan tài không chỉ đơn giản là bốn tảng đá mà còn có màn sương ma khí cản trở tất cả các loại đồng thuật.

Mặc dù có chút ngạc nhiên nhưng nghĩ lại cũng là hợp lý. Ma Sư Hoàng còn sống là một đời kiêu hùng vô song, quan tài hắn chuẩn bị há có thể đơn giản.

Ngạc Hoán thu hồi ánh mắt, giọng như khóc như cười:

“Ma Sư huynh, lúc huynh hấp hối ta không thể đến gặp huynh. Nay huynh chết rồi, ta nhất định phải nhìn mặt huynh lần cuối. Hức… hức… hức… ”

Dứt lời Ngạc Hoán bước lên, đám nhị thế tổ vội ngăn lại, Thiên Tằm lên tiếng:

“Ngạc Hoán Hoàng, ngài muốn làm gì?”

“Ta muốn nhìn mặt Ma Sư huynh lần cuối.” Ngạc Hoán lạnh nhạt nói.

Đám nhị thế tổ liếc nhìn nhau trao đổi ánh mắt, Vân Ma vội nói:

“Ngạc Hoán Hoàng thông cảm, quan tài đã đóng không thể mở ra.”

“Không thể sao? Ta muốn nhìn mặt huynh trưởng một cái cũng không được sao?” Ngạc Hoán giọng nói bình thường, nhưng áp lực khủng bố từ hắn tỏa ra, ép cho đám nhị thế tổ cong xuống đầu gối.

“Được… được… Ngạc Hoán Hoàng quý mến phụ thân như vậy, ta tin phụ thân cũng muốn gặp Ngạc Hoán Hoàng một lần.” Thiên Tằm đưa tay vội nói.

“Vậy thì phiền các ngươi.” Ngạc Hoán thu lại khí thế, bình thản nói.

Thiên Tằm, Vân Ma, Huyết Thực, Giản Canh tiến lên đứng hai bên quan tài, cúi đầu hành lễ, miệng lẩm bẩm nói nhỏ. Sau đó dùng sức đẩy ra nắp quan tài.

Két… két… két… nắp quan tài từ từ hé mở, một cỗ nồng đậm ma khí thoát ra.

Khi đẩy ra được một nửa nắp quan tài thì đám Thiên Tằm dừng lại.

“Ngạc Hoán Hoàng mời ngài nhìn!”

Ngạc Hoán hơi chút chần chừ, hắn trước đó hùng hổ muốn xem bằng được, nhưng lúc này hắn lại hơi sợ, hắn nhớ rõ Ma Sư Hoàng là kẻ âm hiểm, xảo trá ra sao. Biết đâu Ma Sư Hoàng giả chết, dụ kẻ thù xuất hiện rồi một mẻ lưới tiêu diệt tất cả, tiêu hủy mọi mầm mống tai họa cho Ma Sư tộc để sau này có chết thật, cũng không lo sợ tộc bị diệt.

Ngạc Hoán hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn quyết định tiến lên, hắn tung hoành cả đời há có thể sợ một cái xác chết, dù Ma Sư Hoàng còn sống, hắn tin Ma Sư Hoàng cũng không dám triệt để trở mặt với hắn.

Mặc dù nghĩ như thế nhưng hắn cũng không dám khinh thường, hắn âm thầm vận khởi yêu khí tạo thành một lồng bảo vệ quanh thân.

Ngạc Hoán bước lên, đám Yêu thú kia muốn nối gót theo sau thì bị Thiên Tằm ngăn lại:

“Các ngươi đứng lại! chỉ một mình Ngạc Hoán Hoàng được xem!”

Đám Yêu thú dừng chân, nhìn Ngạc Hoán chờ hắn mở lời, nhưng mà hắn làm ngơ không thèm để ý, đám Yêu thú đành thôi. Bọn chúng còn chưa đủ lực để áp chế đám Thiên Tằm như Ngạc Hoán.

Ngạc Hoán chậm rãi bước lên, đứng trên đầu quan tài, hắn hồi hộp đưa mắt nhìn vào.

Hắn ngạc nhiên, hắn không thấy xác Ma Sư Hoàng mà thấy một tấm vải hoàng kim thêu hình một con sư tử màu đen cách điệu, đây cũng là sản phẩm của Ma tộc, che lại hoàn toàn cái xác.

Ngạc Hoán hừ lạnh, chết rồi còn làm vẻ thần thần bí bí, hắn đưa tay muốn vén lên tấm vải.

Huyết Thực bước lên ngăn cản nhưng Thiên Tằm ngăn lại khẽ lắc đầu, hắn biết nếu không để Ngạc Hoán tận mắt nhìn thấy xác của phụ thân thì Ngạc Hoán sẽ không bao giờ bỏ qua.

Ngạc Hoán từ từ đưa tay xuống.

Chợt! bất ngờ, không một dấu hiệu báo trước, yêu khí của hắn bùng nổ, cự trảo đột nhiên tăng tốc ấn vào đầu cái xác.

Đám Thiên Tằm giật mình, vội bay người lên, nhưng ngay lập tức bị yêu khí của Ngạc Hoán đánh bay ra ngoài.

Cự trảo ấn vào đầu cái xác không hề phát ra âm thanh, cũng không hề có phản ứng chống cự, Ngạc Hoán từ từ nhấc lên cự trảo.

Phần vải in hình một cự trảo tự động mục nát giống như bị lửa đốt thành tro đen.

Ngạc Hoán hít sâu một hơi, đôi chút yên tâm, hắn đưa tay nhẹ nhàng nhấc lên tấm vải.

Phía sau tấm vải thực sự là Ma Sư Hoàng, trên trán của Ma Sư Hoàng còn in đậm cự trảo của hắn. Ma Sư Hoàng dính trọn chiêu này, cho dù giả chết cũng chết thật. Nhưng để thêm yên tâm, Ngạc Hoán ánh mắt bắn ra lục quang, cẩn thận kiểm tra.

Một thoáng sau, Ngạc Hoán đột nhiên khóc rống lên, nước mắt giàn giụa:

“Ma Sư huynh ơi là Ma Sư huynh… sao huynh lại ra đi sớm như vậy?!!! ta và huynh còn lời hẹn chưa thực hiện… Ma Sư huynh ơi… Ma Sư huynh...”

Nghe Ngạc Hoán khóc thảm thiết, đám Yêu thú tin tưởng Ma Sư Hoàng thực sự đã chết.

Còn đám Ma Sư tộc thì mắng thầm trong bụng: Nước mắt cá sấu!!!!

Bình Luận (0)
Comment