Nhân Tổ

Chương 442 - Những Cái Chết Kỳ Lạ

Huyết Thực cúi xuống kiểm tra cái xác.

Hắn lật lên cái xác tỉ mỉ xem xét từng bộ phận, hắn giơ một móng vuốt nhẹ nhàng rạch một đường dài từ ngực xuống bụng.

Rột, rột, rột… giống như tiếng lá khô bị giẫm lên, xác chết hủ hóa vỡ vụn thành từng mảng.

Huyết Thực thu tay, âm trầm nói:

“Trên xác chết không hề phát hiện bất kỳ dấu hiệu bị tấn công, một vết rách trên da cũng không có, xương cốt đều còn nguyên không bị gãy hay tổn thương, lông tóc cũng bình thường.

Nguyên nhân chính dẫn đến cái chết có lẽ là mất máu và mất nước.

Không chỉ vậy, mà tất cả dịch sống, năng lượng sống đều bị rút cạn. Tên này giống như là bị chết già, cái xác bị phơi ngoài mưa nắng mấy năm trời.”

Vân Ma gật đầu, quay sang hỏi đám thuộc hạ:

“Đêm qua có chuyện gì bất thường không?”

Đám Ma Sư tộc nhìn nhau lắc đầu. Ban ngày đi đường mệt mỏi, đêm đến bọn hắn đều lăn ra ngủ như chết, nào có để ý kẻ bên cạnh.

“Đêm qua ai phụ trách tuần tra?” Vân Ma lại hỏi.

Một tên Ma Sư tộc vội bước ra, tay chân rơi run, không đợi Vân Ma tra hỏi, hắn khai luôn:

“Bẩm thế tổ, là thuộc hạ. Đêm qua, thuộc hạ cùng hai mươi tên khác luân phiên tuần tra, chúng thuộc hạ có thể khẳng định không hề có ngoại địch xâm nhập, ngay có một con kiến cũng không thấy.”

“Vậy thì tình hình bên trong thế nào, có gì bất thường không?” Vân Ma hỏi.

Tên này lúng túng một chút nói:

“Chúng thuộc chỉ tập trung quan sát bên ngoài, còn bên trong....” hắn ngừng một chút rồi nói tiếp: “Nhưng chúng thuộc hạ có thể khẳng định cả đêm nay không hề có bất kỳ âm thanh gì bất thường cả trong lẫn ngoài.”

Vân Ma trầm mặc suy nghĩ, hắn đêm qua cũng không thấy gì bất thường. Với thực lực của mình, hắn có thể không cần ngủ một thời gian dài, đêm qua hắn cũng chỉ nằm nghỉ mà không ngủ. Hắn còn không phát hiện được bất thường thì mấy tên này làm sao phát hiện được. Nhưng mà hắn vẫn cần phải tra hỏi cẩn thận.

“Tất cả các ngươi đều không thấy gì bất thường sao?”

Đám Ma Sư tộc lại một lần nữa lắc đầu, chỉ có tên đồng bạn của Mạc Địch thì có hơi đắn đo, muốn nói nhưng lại không dám.

Vân Ma nhận ra biểu cảm bất thường của hắn, hỏi:

“Ngươi biết gì sao?”

Tên này gãi đầu, ngập ngừng nói:

“Thuộc hạ thấy có chút bất thường, nhưng không phải đêm qua mà là vào buổi chiều.”

“Nói nghe thử.” Vân Ma nói.

“Chiều qua lúc gặp Mạc Địch, thuộc hạ thấy hắn gầy đi một vòng, lại tỏ ra vô cùng khát nước. Trước đó hắn thân thể cường tráng, sinh mệnh lực dồi dào. Cho dù quãng thời gian này có chút khó khăn nhưng cũng không đến nỗi gầy đi nhanh như vậy.” Tên này thành thật nói ra hết suy nghĩ trong lòng.

Vân Ma gãi gãi cằm, nhìn Huyết Thực và Giản Canh, hỏi:

“Hai ngươi có ý kiến gì không?”

Giản Canh và Huyết Thực nghĩ một chút rồi lắc đầu.

“Bọn đệ tạm thời không phát hiện được gì.”

Vân Ma gật đầu, nói:

“Vậy thì tên này chết do kiệt sức, bị sức nóng sa mạc nướng khô.”

Giản Canh và Huyết Thực nhìn nhau, chợt hiểu ra ý của Vân Ma. Đây là tìm đại một lý do nhằm ổn định tinh thần toàn đội, tránh gây hoang mang không cần thiết.

Vân Ma lại nói tiếp:

“Đêm nay do Huyết Thực chỉ huy đội tuần tra. Được rồi, mọi chuyện đến đây kết thúc, tất cả giải tán, chuẩn bị lên đường.”

Sau đó, tất cả trở lại vị trí của mình như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng mà trong lòng bọn hắn đã gieo xuống một hạt mầm sợ hãi.

Hành trình ban ngày diễn ra bình thường.

Đêm đến, đội tuần tra tăng gấp đôi quân số, Huyết Thực cũng đích thân kiểm tra trong ngoài.

Khi trời còn đang lờ mờ sáng, tia nắng đầu tiên còn chưa xuất hiện, tất cả đang mơ màng trong giấc ngủ thì chợt có tiếng kêu lớn:

“Có chuyện, Tiểu Ất chết rồi!”

Tất cả lập tức bừng dậy, Huyết Thực trước tiên lao đến trước, theo sau là Vân Ma, Giản Canh, Lạc Bá.

“Có chuyện gì?” Vân Ma hỏi.

Huyết Thực kiểm tra xong cái xác, phủi tay đứng dậy nói:

“Giống như hôm qua.”

“Đệ đi tuần tra có thấy gì không?” Vân Ma nhíu mày hỏi.

Huyết Thực lắc đầu.

“Hoàn toàn không phát hiện được bất thường. Cả đêm đều không có lấy một tiếng động, một chút khí tức sinh mệnh sống cũng không có. Hai cái chết giống hệt nhau, đều là bị rút cạn sinh mệnh lực. Đáng sợ là bọn chúng ngay cả một tiếng kêu cũng không có, giống như là chính bọn hắn cũng không nhận ra nguy hiểm, chết mà không biết mình chết.”

Ngừng một chút, Huyết Thực sực nhớ nói:

“À! còn có một chuyện nữa...”

“Chuyện gì?” Vân Ma hỏi.

“Trùng hợp là tên đồng bạn của Tiểu Ất cũng nói buổi chiều lúc nghỉ ngơi thấy hắn hơi gầy và đặc biệt khát nước.”

Nghe xong lời của Huyết Thực, Vân Ma nhíu mày, hai cái chết quá giống nhau.

Vân Ma cảm thấy có chút bất an, linh cảm nói cho hắn biết đây không đơn giản là hai cái xác chết.

Rốt cuộc là ai hay thứ gì gây ra hai cái chết?

Không nghĩ ra. Một chút manh mối cũng không có.

“Tiếp theo chúng ta nên làm gì?” Lạc Bá hỏi.

Lạc Bá cảm thấy hai cái chết này vô cùng kỳ lạ. Hắn đi qua tam giới, đọc nhiều, thấy nhiều, biết nhiều nhưng vẫn chưa bao giờ gặp cái chết kiểu này, một chút ghi chép cũng không có, trường hợp tương tự cũng không có.

Xem ra thế giới còn nhiều điều hắn chưa biết, lòng hiếu kỳ nổi lên, hắn cảm thấy hứng thú với chuyện này. Còn cái chết của hai tên kia, hắn chẳng quan tâm.

Vân Ma lúc này ra lệnh:

“Mọi chuyện vẫn tiếp tục như cũ, nói đám thuộc hạ không được bàn tán, tung tin đồn, nếu không sẽ bị trọng phạt. Chúng ta cần ngày đêm chú ý.”

“Vậy hôm nay tuần tra giao cho đệ đi.” Giản Canh nói.

Vân Ma gật đầu.

“Ta cũng muốn tham gia.” Lạc Bá nói.

Vân Ma nhìn hắn một cái rồi gật đầu.

“Được, vậy ban ngày là Giản Canh, ban đêm giao cho ngươi.”

Ngày qua đêm xuống, sáng hôm sau.

Lạc Bá đứng trước ba cái xác. Đám Vân Ma lại gần hỏi:

“Lại nữa sao?”

Lạc Bá gật đầu, nói:

“Ta thường xuyên kiểm tra, một canh giờ trước vẫn không thấy gì, một canh giờ sau kiểm tra lại thì phát hiện ba tên này đã thành xác chết khô. Ba cái xác gồm: một tên Ma Sư tộc, một con Thiên Lý Mã, một con Bố Giáp Tượng. Bọn chúng chết tại ba chỗ khác nhau, ta sau khi phát hiện bọn chúng chết thì gom xác lại đây, rồi âm thầm báo tin cho các vị thế tổ.”

“Ngươi xử lý rất tốt.” Vân Ma hài lòng với cách làm của Lạc Bá, hắn lại hỏi: “Ngươi có phát hiện gì không?”

“Giống hệt trước đó, hoàn toàn không có dấu vết hay tiếng động.” Lạc Bá lắc đầu nói.

“Mọi chuyện có vẻ càng lúc càng lớn, chúng ta không thể che dấu mãi được.” Huyết Thực nhăn mặt nói.

“Che dấu được bao lâu thì cứ che dấu. Không cần biết thứ gì đã gây ra chuyện này, chúng ta cần nhanh chóng ra khỏi đây.” Vân Ma làm ra quyết định: “Lệnh cho cả đoàn, tăng tốc lên đường, dùng thời gian ngắn nhất ra khỏi sa mạc.”

Lệnh được ban ra, tất cả y lệnh lên đường.

Trên đường đi, hai tên Ma Sư tộc nhỏ giọng trò chuyện.

“Này, ngươi biết chuyện gì chưa?”

“Chuyện gì?”

“Lại có thêm xác chết, lần này là ba cái.”

“Cái gì?! thật chứ?”

“Hừ! ta nói dối ngươi làm gì?! nếu không phải ngươi là bạn thân, ta cũng không nói với ngươi chuyện này, các vị thế tổ đã cấm không được nói nhiều. Ta đã rất mạo hiểm khi nói với ngươi.”

“Vậy ngươi biết bọn hắn vì sao lại chết không?”

“Hắc, hắc… ngươi đánh giá ta cũng quá cao rồi. Các vị thế tổ còn không biết thì ta làm sao biết được. Nhưng ta biết được một thứ...”

“Thứ gì?!”

“Nghe nói trước khi chết, bọn chúng đều cảm thấy khát nước và cơ thể gầy đi thấy rõ.”

“Thật sao?!”

“Hắc, hắc… ta lừa ngươi làm gì. Này, ngươi có thấy khát nước không?”

“Hừ! ngươi bớt giỡn đi!”

Giữa đêm, hai tên Ma Sư tộc lúc sáng trò chuyện ngủ gần nhau. Một tên cảm thấy cổ họng hơi khô, hắn chép chép miệng, nuốt khan một ngụm nước bọt, nhưng thứ hắn nuốt được chỉ có không khí.

Hắn nhập nhèm mở ra đôi mắt, hắn mơ màng mò tới chỗ để nước, đẩy ra nắp thùng, bên trong đầy tràn nước mát. Mặt nước sóng sánh, phản chiếu ánh sao lấp lánh. Hắn ánh mắt sáng lên, hắn không kìm nổi, ngay lập tức vục mặt vào thùng nước.

Ục, ục, ục… mực nước nhanh chóng chạm đáy, tên này chưa thỏa mãn, hắn nhấc lên thùng nước, há miệng một hơi uống hết. Vẫn chưa thỏa mãn, hắn lao tới thùng nước khác, uống một cách điên cuồng.

Sáng hôm sau, có thêm mười cái xác nữa, trong đó có cả hai tên Ma Sư tộc lúc sáng.

“Ngay lập tức lên đường! ngày đêm lên đường.” Vân Ma ra lệnh, hắn không muốn dừng lại một chút nào nữa.

“Này, sao mặt ngươi xanh vậy?”

“Nước, ngươi còn nước không? ta khát quá!”

“Còn một chút, ngươi uống đi.”

Ực, ực, ực… “Ngươi còn nữa không?”

“Hết rồi! ngươi còn khát sao? để ta đi xin nước cho ngươi.”

“Nhanh lên… ta...”

“Ngươi sao vậy? này! ngươi đừng làm ta sợ.”

Tên Ma Sư tộc này thân hình lung lay, cơ thể từ từ xẹp xuống, bước chân loạng choạng, đầu óc quay cuồng mê man. Hắn ngã ầm xuống đất.

Tên đồng bạn kinh hãi, muốn chạy tới đỡ, nhưng hắn chợt khựng lại bước chân, giật lùi ra sau.

Hắn thấy xác của đồng bạn đang xẹp xuống nhanh chóng, chỉ qua vài hơi thở, đồng bạn trước đó còn cùng hắn nói chuyện bây giờ đã thành cái xác khô.

Bình Luận (0)
Comment