Nhân Tổ

Chương 453 - Tâm Kế Nhỏ Nhen

Nhìn thấy đám bọ đất chui ra từ xác tên Ma Sư tộc, Vân Ma nhíu mày: lại là đám bọ này! Hắn đã ra lệnh không được tiếp xúc với đám bọ, gặp là phải giết ngay, vì sao vẫn có kẻ nhiễm.

Vân Ma há miệng phun ra ngọn lửa thiêu rụi đám bọ lẫn cái xác. Tên Ma Sư tộc ngộ sát, mừng rỡ nói:

“Thế tổ, ta đúng là bị oan, hung thủ là đám bọ đất.”

Vân Ma liếc nhìn hắn, hỏi:

“Ngươi có thấy đám bọ xâm nhập vào tên này?”

Tên Ma Sư tộc ngẫm nghĩ một chút rồi lắc đầu:

“Ta không thấy. Ta lúc đó đang tập trung vào việc, không quá để ý đến mấy tên xung quanh.”

Vân Ma nghe xong thì rơi vào trầm tư, rốt cuộc đám bọ này làm sao xâm nhập vào cơ thể. Hắn trước đó đã dặn gặp bọ đất là phải giết ngay, cộng với tấm gương tên Cường, hắn không cho rằng tên Ma Sư tộc này vẫn sơ suất để đám bọ xâm nhập.

Khả năng là đám bọ đã xâm nhập vào cơ thể bằng cách nào đó mà chính tên này cũng không biết mình đã bị nhiễm bọ. Rốt cuộc con đường lây nhiễm là gì?

Trong khi Vân Ma đang thất thần suy nghĩ thì lại có tiếng đánh nhau vang lên. Hắn quay đầu nhìn, lại có ba vụ đánh nhau nữa. Hắn hừ lạnh gầm lên một tiếng, thi triển Sư Tử Hống.

Rút kinh nghiệm hai lần trước khi đến nơi thì đã trễ, lần này hắn ra tay trước rồi lại nói sau.

Tiếng gầm âm vang đất trời, cây cối nghiêng ngả trút lá, bụi đất thổi tung mù mịt. Đám Yêu tộc đầu óc choáng váng, màng tai chấn động như muốn bị chọc thủng, bọn chúng vội ôm tai, gồng lên yêu khí chống đỡ.

Mấy tức thời gian sau, Sư Tử Hống ngừng lại, đám Yêu tộc từ từ buông tay. Lộp bộp, lộp bộp, lộp bộp… ba tiếng rơi vang lên, đám Yêu tộc cúi đầu nhìn.

Là ba tên Yêu tộc: hai tên Bố Giáp Tượng, một tên Thiên Lý Mã. Ba bọn chúng nằm dưới đất, mắt nhắm nghiền, toàn thân bất động, giống như là chết.

Đám Yêu tộc không hiểu. Vân Ma nhíu mày, vừa rồi sử dụng Sư Tử Hống, hắn khống chế ở mức vừa phải, vừa đủ để trấn áp đám thuộc hạ, không đến mức rơi rớt như ba tên này.

Hắn bước lại gần muốn kiểm tra ba tên này. Chợt… ba cái xác động đậy nổi lên rất nhiều khối u dưới da, tình huống giống hệt Cường trước đó.

Vân Ma nhăn mày một cái, không do dự, hắn há miệng phun lửa thiêu rụi cả ba cái xác lẫn đám bọ bên trong chưa kịp chui ra.

Huyết Thực và Giản Canh bước lại gần.

“Nhị ca, mọi chuyện hình như không đơn giản như chúng ta nghĩ. Đám bọ đất dễ giết nhưng bọn chúng lại có thể vô thanh vô tức xâm nhập vào trong cơ thể đám thuộc hạ, đây mới là điều đáng sợ.”

“Ta biết.” Vân Ma gật đầu nói, nhưng biết thì biết, giải quyết làm sao hắn lại không có cách, hắn ra lệnh: “Tạm thời nghỉ ngơi, tập trung tất cả lại, chúng ta cần tìm biện pháp.”

Tại một bãi đất trống, đám Yêu tộc tập hợp vây quanh Vân Ma ba huynh đệ, tất cả đều đằng không, bọn hắn e ngại đứng trên mặt đất có thể bị đám bọ đất xâm nhập vào cơ thể lúc nào không hay.

“Các ngươi có phát hiện gì lạ không?” Vân Ma lên tiếng hỏi.

Đám Yêu tộc nhìn nhau rồi cùng lắc đầu.

“Ngoại trừ có thể chắc chắn xác định Cường đã giẫm vào một con bọ đất thì còn lại mấy tên kia đều không chắc chắn.” một tên Yêu tộc mở miệng nói.

Tất cả đều trầm ngâm, không khí lúc này yên tĩnh một cách khó chịu, bọn hắn cảm thấy một cỗ áp lực đè nén trong lòng. Kẻ thù mạnh không đáng sợ, kẻ thù vô hình mới đáng sợ.

Vân Ma đảo mắt nhìn quanh, hắn thấy được sự bế tắc trong mắt tất cả, ánh mắt hắn dừng lại tại Lạc Bá, một chút tia sáng lóe lên, hắn nhẹ giọng hỏi:

“Lạc Bá, ngươi có phát hiện gì không?”

Lạc Bá đưa mắt nhìn Vân Ma, lúc nhận công thì đẩy hắn ra, lúc khó khăn lại hỏi hắn, Vân Ma coi hắn là cái gì? tên ngốc sao? Hắn lạnh nhạt đáp:

“Không có phát hiện.”

Không ngạc nhiên với câu trả lời của Lạc Bá, Vân Ma cười âm hiểm nói:

“Ngươi bình thường đầu óc linh hoạt, hẳn là đã nghĩ ra gì đó. Bây giờ chúng ta đang gặp khó, ngươi biết thì nên nói ra. Không nên giở thói kiêu ngạo lúc này.”

Lạc Bá nhíu mày, hắn ngờ ngợ đoán ra mưu đồ của Vân Ma. Đám Yêu tộc đưa mắt nhìn Lạc Bá, thể hiện rõ sự bất mãn. Vân Ma lại tiếp tục giả giọng đạo mạo, nói:

“Bây giờ tất cả chúng ta đều trên cùng một chiếc thuyền, chúng ta phải đồng lòng đồng sức, không có chỗ cho cái tôi cá nhân, ngươi nên nói ra những gì mình biết, không được giấu riêng.”

Đám Yêu tộc chăm chú nhìn Lạc Bá, bọn chúng cảm thấy Lạc Bá có nhiệm vụ phải giải quyết chuyện này, hắn giải quyết được thì coi như hoàn thành nhiệm vụ, giải quyết không được thì có tội. Vân Ma nhếch mép cười trong lòng, mọi thứ đi theo đúng hướng hắn muốn.

Tôn Kỳ tự biết hắn không phải Yêu tộc, hắn chưa bao giờ quan tâm Yêu tộc nhìn hắn thế nào, nghĩ hắn làm sao? hắn chỉ đang thực hiện mục tiêu của mình. Hắn và bọn Yêu tộc nước sông không phạm nước giếng.

Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, liên tục bị lợi dụng, hắn cho dù là bùn đất cũng phải tức giận, huống chi hắn là một con người có cảm xúc.

Lạc Bá hừ nhẹ nói:

“Ta thực sự không phát hiện ra được gì...”

Nói đến đây, Lạc Bá nhỏ giọng hơi ngừng lại, Vân Ma lập tức bắt lấy cơ hội nói ngay:

“Ta thật thất vọng về ngươi, trong lúc này mà ngươi...”

“Nhưng....” trong lúc Vân Ma đang hồ hởi chuẩn bị hạch tội Lạc Bá, thì hắn bất ngờ lớn tiếng cắt ngang khiến Vân Ma chưng hửng, hắn nói: “Mặc dù không có phát hiện nhưng có một cách có thể áp dụng lúc này.”

Vân Ma đỏ mặt nghẹn họng, hắn không ngờ bị Lạc Bá gài. Đám Yêu tộc ánh mắt lóe sáng mong chờ.

“Cách gì?” một tên không chờ được hỏi.

“Dựa theo hành vi bất thường trước đó của mấy tên kia, ta đề nghị chúng ta cách xa nhau một khoảng, tránh cho đánh trúng nhau.” Lạc Bá đơn giản nói.

Đám Yêu tộc ồ lên, đây đúng là biện pháp đơn giản mà hữu hiệu. Vân Ma ngay lập tức lên tiếng:

“Ừm… ý của ngươi cũng gần với ý của ta. Không hổ là kẻ kế thừa của Ma Sư tộc, đã có được vài phần trí tuệ của ta.”

Lạc Bá liếc Vân Ma một cái không thèm tranh công. Vân Ma sau đó ra lệnh điều chỉnh đội ngũ, mỗi tên cách nhau mười thước. Đoàn đưa tang lại tiếp tục tiến lên.

Đi được nửa ngày, mọi chuyện khá bình yên, chợt… một tên Bố Giáp Tượng bỗng nhiên gào rú, lao đầu vào tên Thiên Lý Mã bên cạnh. Tên này thoáng chút bất ngờ, không kịp phản ứng, bị cặp ngà xuyên thủng bụng và đầu, chết không kịp ngáp.

Tên Bố Giáp Tượng lắc đầu, quăng xác tên Thiên Lý Mã sang một bên. Đôi mắt hắn nổi gân đỏ như điên dại lao vào một tên đồng bạn khác.

Ầm! tên Bố Giáp Tượng đâm đầu vào bức tường không gian, bị bật ngược trở lại, hắn loạng choạng đứng vứng, hắn rú lên cuồng điên lại đâm đầu về phía trước, bất chấp đầu máu đổ ròng ròng.

Vân Ma hừ lạnh, trước đó hắn vừa nghe tiếng gào rú đã chú ý sang bên này, đáng tiếc chậm tay một chút khiến tên Thiên Lý Mã chết oan. Nhưng hắn cũng nhanh tay dựng lên tường yêu khí, ngăn lại tên điên Bố Giáp Tượng. Vân Ma hét lớn:

“To gan! còn không mau dừng lại!”

Ầm, ầm, ầm… tên Bố Giáp Tượng vẫn lao đầu một cách điên cuồng, hắn đã mất hết nhận thức thông thường, chỉ biết cắm đầu tiến tới.

Vân Ma biết lúc này nói nhiều cũng vô nghĩa, hắn giơ tay phất xuống, một lưỡi hái phong nhận chém ra không khí, lướt nhẹ qua người tên Bố Giáp Tượng.

“Khoan đã!” Lạc Bá lúc này đưa tay lớn tiếng ngăn lại, nhưng tất cả đã muộn. Người tên Bố Giáp Tượng từ từ trượt nhẹ tách ra làm hai, rơi bịch xuống đất.

Vân Ma hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Lạc Bá làm ra vẻ tiếc nuối: “Thế tổ sao lại giết hắn? nếu như giữ hắn lại có thể điều tra được nguyên nhân hắn phát điên.”

Vân Ma nghe xong hơi tối mặt, hắn đúng là ra tay hơi vội, nhưng Lạc Bá rõ ràng có cơ hội lên tiếng sớm hơn, đợi hắn giết rồi mới lên tiếng là ý gì.

“Haizzz… tất cả cũng tại ta không kịp lên tiếng, khiến cho chúng ta mất đi cơ hội tốt tìm hiểu nguyên nhân những cái chết.” Lạc Bá giả vờ thở dài tiếc nuối nói.

Đám Yêu tộc nghe lời này thì cũng thở dài vì tuột mất một cơ hội tốt tìm hiểu nguyên nhân, đồng thời ẩn ẩn có ý trách Vân Ma quá vội vàng.

Lạc Bá cười lạnh trong lòng, hắn chính là cố ý làm như vậy, hắn có khả năng lên tiếng sớm hơn, nhưng hắn cứ đợi mọi chuyện xong đã mới lên tiếng. Muốn chơi tâm kế với hắn, cứ việc.

Vân Ma dường như cũng nhận ra ý đồ của Lạc Bá, nhưng hắn không thể nói ra, vì nói ra chẳng khác nào tự nhận nhỏ nhen, hắn hừ lạnh nói:

“Còn ở đấy mà xì xầm, nhanh chuẩn bị lên đường.”

Đám Yêu tộc không dám trái lời, quay đầu tiến lên. Vân Ma há miệng phun lửa đốt cháy cái xác.

Đoàn đưa tang tiếp tục tiến lên, nhưng chẳng được bao lâu lại có tên Ma Sư tộc nổi điên, rút kinh nghiệm lần trước, Vân Ma ngay lập tức giam cầm tên này trong lồng yêu khí, không để hắn làm hại đến các thành viên khác. Vân Ma lạnh giọng nói với Lạc Bá:

“Ta đã khống chế hắn rồi, ngươi muốn tìm hiểu gì thì nhanh tìm hiểu đi.”

Lạc Bá không trả lời, hắn bước lên một bước, giơ tay vạch nhẹ vào không gian, tên Ma Sư tộc này bị chém đứt đôi. Vân Ma sầm mặt, đây là muốn dằn mặt hắn sao?

Bình Luận (0)
Comment