Nhân Tổ

Chương 486 - Chiêu Bài Cuối Cùng

Sinh vật Vực Sâu vỗ cánh phần phật bay lên đuổi theo Lạc Bá, nhưng chỉ bay được trăm thước thì nó há miệng thở hồng hộc. Nó nhận ra tốc độ của nó quá chậm và việc đập cánh tốn nhiều năng lượng hơn nó nghĩ.

Do cơ thể của nó quá nặng không thích hợp cho việc bay lượn, có một đôi cánh để bay thôi là chưa đủ, các bộ phận khác cũng phải có cấu tạo phù hợp.

Con quái vật giang rộng đôi cánh cuộn lấy toàn bộ cơ thể, biến nó thành một cái kén. Ầm! cái kén rớt xuống đất.

Lạc Bá ngoái đầu nhìn, toát mồ hôi, hắn biết con quái vật muốn làm gì? con quái vật lại chuẩn bị biến đổi. Hắn tự hỏi sinh vật Vực Sâu lấy đâu ra khuôn mẫu để biến hóa linh hoạt như vậy. Nên biết hắn đã tốn hàng trăm năm để mổ xẻ nghiên cứu các sinh vật ở cả ba giới, nhưng hắn tự biết kiến thức sinh học của hắn chỉ như hạt cát trong sa mạc vô vàn các loại sinh vật đang sống trên Đại Thế Giới.

Nếu hắn có khả năng như sinh vật Vực Sâu, hắn không chắc mình có thể biến hóa linh hoạt như vậy, vì kiến thức về các loài của hắn còn quá ít. Sinh vật Vực Sâu giống như được lập trình sẵn với lượng thông tin sinh học khổng lồ từ các loài sinh vật Đại Thế Giới, bọn chúng có thể biến hóa đa đoan, linh hoạt phù hợp với mọi hoàn cảnh. Bọn chúng gần như một cỗ máy chiến tranh sinh học hoàn hảo.

Lạc Bá càng nghĩ càng toát mồ hôi lạnh, hắn lắc lắc đầu xua tan đi những suy nghĩ tiêu cực, trong tình huống này hắn cần hướng đến điều tích cực. Nhưng hắn chẳng thể giữ được suy nghĩ tích cực lâu. Bởi vì ngay lúc này…

Rắc, rắc… trên chiếc kén trải dài những vết nứt, một đôi cánh xương khổng lồ vươn ra xé rách cái kén. Con quái vật lộ nguyên hình dưới ánh sáng ít ỏi tại nơi đây.

Con quái vật cao mười thước, có cái đầu giống dê núi với cặp sừng xoắn tít móc ngược ra sau, có chòm râu trắng dài trên cằm. Con ngươi màu huyết sắc có ba vòng tròn đồng tâm, tâm mắt là ngôi sao hình năm cánh. Thân trên của nó giống như con người, có chòm lông đen trước ngực. Đôi tay của nó cơ bắp cuồn cuộn, bàn tay năm ngón với móng vuốt sắc nhọn.

Thân dưới của nó giống con dê phủ đầy lông nâu, cặp móng guốc thô kệch, cái đuôi thon dài phía cuối hình tam giác.

Nổi bật nhất vẫn là cặp cánh trên lưng. Đôi cánh xương vươn rộng hết cỡ dài đến năm mươi thước. Con quái vật há miệng gầm lên, đôi cánh xương bắt đầu kéo da, chẳng bao lâu đôi cánh được hoàn thiện. Nó giống như một đôi cánh dơi với những cái xương nhọn hoắc móc ngược.

Con quái vật hít sâu một hơi, không khí căng tràn bộ ngực. Nó giang đôi cánh đập một cái, thân hình nó đã phóng thẳng lên trời cao. Nó nhìn về phía Lạc Bá, ánh mắt tham lam và độc ác. Đập cánh một cái, nó biến mất tại chỗ.

Lạc Bá đang bay, cảm nhận được một cỗ khí tức nguy hiểm cực độ ở phía sau. Không cần quay đầu, hắn cũng biết nguy hiểm đó là gì.

Oanh! bầu trời vỡ ra, một viên thiên thạch khổng lồ rơi xuống. Lạc Bá vội bay sang ngang né tránh. Rắc, rắc, rắc… thiên thạch đang rơi đột nhiên xuất hiện từng vết nứt trải dài rồi oanh! một tiếng, thiên thạch vỡ ra thành hàng triệu mảnh nhỏ, rơi xuống như một trận mưa thiên thạch.

Lạc Bá né trái né phải, dần dần bị ép rơi xuống mặt đất. Khi chân hắn vừa chạm lớp tro, thì… phốc, phốc, phốc… phía dưới mọc lên những thanh huyết sắc như những chiếc gai mọc ngược bao vây hắn. Lạc Bá đảo mắt nhìn quanh tìm khoảng trống để bỏ chạy, nhưng những thanh huyết sắc mọc lên dày đặc vây kín mọi đường thoát của hắn.

Lạc Bá gồng lên yêu khí, nhảy chồm lên phía trước, đưa tay táp tới tấp, phá vỡ vô số những gai huyết sắc nhưng hắn tuyệt vọng nhận ra cho dù hắn có phá vỡ bao nhiêu thì trước mắt hắn những gai huyết sắc vẫn dày đặc.

Tên quái vật đứng trên một cái gai huyết sắc, đưa ánh mắt khinh miệt nhìn xuống, giống như nhìn một con kiến.

Lạc Bá cuối cùng dừng lại, hắn không muốn làm chuyện vô ích. Hắn ngửa mặt nhìn tên quái vật, cố nặn ra nụ cười nói:

“Thương lượng được sao? ta có thể chỉ cho ngươi con mồi lớn hơn.”

Con mồi lớn hơn trong lời Lạc Bá tất nhiên là Ma Sư Hoàng, bây giờ không bán đứng Ma Sư Hoàng thì còn chờ lúc nào.

Tên quái vật chăm chăm nhìn Lạc Bá, Lạc Bá cũng hồi hộp nhìn hắn. Tên quái vật mở miệng, phát ra những tiếng ú ớ như tiếng thú non không thể hiểu được, Lạc Bá nhíu mày tự hỏi: tên quái vật này không biết nói sao?

Nhưng sau vài tiếng ú ớ nói không lên câu, cổ họng con quái vật từ từ biến đổi, miệng nó phát ra giọng nói khàn khàn khó nghe: “Khặc… khặc… đây là ngôn ngữ sinh vật thời này sao?”

Lạc Bá nghe xong lời này mà sợ hãi trong lòng thì ra con quái vật này không biết nói nhưng thông qua quan sát cấu tạo cổ họng và cách phát âm của hắn thì sinh vật này đã ngay lập tức thay đổi cấu trúc cổ họng giống với hắn và học được cách nói. Năng lực quan sát biến đổi này thật quá đáng sợ.

“Ý ngươi nói cái tên đi cùng ngươi?!” tên quái vật cười nhạt nói.

“Ngươi cũng biết hắn?” Lạc Bá nghi hoặc hỏi lại. Từ nãy tới nay tên này chỉ tiếp xúc với hắn, sao lại biết được sự tồn tại của Ma Sư Hoàng.

“Ngay từ giây phút các ngươi đặt chân vào đây, bọn ta đã biết, chỉ là bọn ta đang ngủ say, tất cả năng lượng đều ngừng hoạt động, muốn thức dậy cần một khoảng thời gian. Thực lực càng yếu càng mau thức dậy, thực lực càng mạnh càng lâu thức dậy.” nói đến đây, tên quái vật nhếch mép cười: “Bởi vậy các ngươi nên cảm thấy may mắn. Đợi thêm một lúc nữa, các ngươi gặp được thứ còn đáng sợ hơn bọn ta. Lúc đó ngay cả cơ hội động đậy các ngươi cũng không có.”

Lạc Bá nhíu mày, xem ra lời Huyền Vũ không sai đám này chỉ là sinh vật Vực Sâu cấp thấp còn có đám sinh vật cao cấp hơn, nhưng không phải Huyền Vũ nói đám sinh vật cấp cao đều bị phong ấn dưới Nguyên Sơn hết rồi hay sao? lời của tên quái vật này lại cho thấy điều ngược lại, bọn chúng không bị phong ấn dưới núi mà chỉ là ngủ đông để tiết kiệm năng lượng. Rốt cuộc ai là kẻ nói dối.

“Ngươi tha cho ta, ta sẽ dụ hắn đến đây cho ngươi ăn thịt.” Lạc Bá thuyết phục.

Tên quái vật lắc đầu cười nhạt:

“Ngươi vẫn không hiểu sao? hai ngươi đều phải chết. Ngươi không thoát được, tên kia cũng không thoát được.”

“Nhưng đồng đội của ta rất mạnh và xảo quyệt, tên đuổi theo hắn thực lực không bằng được, sẽ rất khó bắt được hắn. Có ta trợ giúp ngươi có thể dễ dàng bắt được hắn.” Lạc Bá cố thuyết phục.

“Hắc, hắc, không cần! ở đây không chỉ có mình hai bọn ta, tên kia không bắt được đồng đội của ngươi, thì sẽ có kẻ cường đại hơn ra tay. Các ngươi đặt chân vào nơi đây đã chú định phải chết, không còn sự lựa chọn nào khác...” tên quái vật cười âm độc nói.

Đúng lúc này có tiếng phốc, phốc vang lên. Lạc Bá nhíu mày. Tên quái vật gấp rút vội vã:

“Khốn kiếp! bọn chúng không ngờ nhanh như vậy đã thức tỉnh.” Tên quái vật lại quay sang nhìn Lạc Bá: “Thời gian mặc niệm của ngươi đã hết. Ngươi phải chết!”

Dứt lời, tay hắn vươn ra bắt lấy Lạc Bá.

Lạc Bá lúc này không còn đường có thể chạy, hắn chỉ có thể vận dụng con át chủ bài cuối cùng. Hắn hít sâu, dồn khí đan điền, sau đó đưa nhanh toàn bộ khí lên cuống họng, hét lớn:

“Hỏa Hỏa! nhanh ra đây! nếu không ta và ngươi đều đi đời.”

Tên quái vật hơi khó hiểu với lời của Lạc Bá nhưng tay hắn vẫn không dừng lại. Khi tay hắn cách cổ Lạc Bá một tấc thì đột nhiên dừng lại, hắn búng thân một cái nhanh chóng lùi lại đằng sau. Đây là phản ứng bản năng tự nhiên, trong một khoảnh khắc, hắn cảm giác nếu tiến thêm một tấc hắn sẽ ngay lập tức bị giết.

Lạc Bá thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, một đốm lửa nhỏ xuất hiện trên đầu hắn, bộ dạng lười biếng ngáp ngắn ngáp dài.

“Ngươi gọi ta có chuyện gì?”

“Hừ! còn ở đấy mà ngái ngủ nhanh làm việc đi.” Lạc Bá hừ lạnh nói.

“Một chút chuyện nhỏ này ngươi cũng gọi bản tổ ra. Ngươi có biết bản tổ còn rất nhiều việc quan trọng phải làm không?” Hỏa Hỏa lên mặt nói.

“Phải rồi! việc lớn của ngươi là ăn và ngủ.” Lạc Bá nhìn nó đầy khinh thường: “Hỏa tổ nhanh làm việc nếu không ta cúp linh khí.”

“A! ngươi dám uy hiếp bản tổ.” Hỏa Hỏa làm ra vẻ cứng rắn nói.

Lạc Bá và Hỏa Hỏa mỗi bên một câu, giống như hoàn toàn quên mất tên quái vật. Điều này khiến tên quái vật tức giận.

Vừa rồi bản năng hắn mách bảo có thứ cực kỳ nguy hiểm, nhưng nhìn lại Hỏa Hỏa, có vẻ cũng không có gì là đặc biệt. Lạc Bá nói chuyện với Hỏa Hỏa lại giống như kẻ có quyền hơn, mà Lạc Bá lại vừa thua trong tay hắn.

Nghĩ đến đây lòng tin của tên quái vật bão nổi, hắn hét lớn:

“Hai con chuột nhắt dám bơ ta, các ngươi không cần tranh cãi hôm nay cả hai ngươi đều phải chết.”

Cùng với lời nói, thân hình hắn bắn tới chỗ Lạc Bá, nhanh như một mũi tên.

Hỏa Hỏa liếc nhìn hắn, nó chu mỏ làm ra động tác phun nước bọt, nhưng thứ nó phun ra tất nhiên không phải nước bọt mà là một điểm lửa nhỏ. Vừa đúng lúc này tên quái vật đánh tới, điểm lửa rơi trên tay hắn.

Điểm lửa lập tức bùng cháy dữ dội, tên quái vật cảm thấy đau đớn nhưng không hoang mang ngược lại còn cảm thấy vui mừng vì có thể gây đau đớn cho hắn chứng tỏ ngọn lửa này rất mạnh, đồng nghĩa với năng lượng hắn nhận được sẽ rất nhiều. Hắn vẫn vô cùng tự tin với khả năng chuyển hóa năng lượng cực mạnh của cơ thể.

Nhưng chỉ vài tức thời gian sau, hắn bắt đầu hoảng sợ vì ngọn lửa này phá hủy căn nguyên của hắn khiến cánh tay hắn hóa thành tro bụi. Hắn giơ tay chém xuống cánh tay bị cháy.

Cánh tay rớt xuống nhanh chóng hóa thành tro tàn giống như lớp tro trên mặt đất. Tên quái vật thở phào, nhưng hắn chợt cảm thấy lửa nóng trong bụng. Hắn ngửa mặt hét lên đau đớn. Từ miệng của hắn ngọn lửa bốc lên, thiêu rụi hắn từ bên trong ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment