Nhân Tổ

Chương 498 - Ra Ngoài

Tôn Kỳ thái độ bình thản, đứng nguyên tại chỗ, hắn không thèm quay đầu, lạnh nhạt nói với tên quái vật đang chở hắn:

“Ngươi có thể thử. Nhưng ta đảm bảo ngươi chắc chắn phải chết, tất cả các ngươi cũng không ra được đây. Ngươi! có dám thử?”

Tên quái vật sắc mặt chuyển biến, trong lòng phân vân không biết phải làm sao thì sau lưng hắn có tiếng vang lên:

“Ngươi quá đa nghi rồi, bọn ta đã nói hợp tác thì là hợp tác sẽ không giữa chừng lật lọng ra tay.”

Kẻ lên tiếng là một tên chúa tể. Lời này là nói với Tôn Kỳ nhưng thực chất là nói với tên quái vật chở hắn. Tôn Kỳ liếc mắt một cái, không tiếp tục lên tiếng. Tên quái vật cũng buông lỏng ngoan ngoãn chở Tôn Kỳ đi.

...

Tại bên ngoài kết giới, một đôi mắt chợt mở ra, Huyền Vũ tỉnh giấc, bốn chân nó chống lên thân thể nặng nề. Huyền Vũ lẩm bẩm:

“Có tín hiệu… ồ! lại biến mất rồi... xem ra là đang kiểm tra.”

Một thoáng sau, Huyền Vũ lại cảm nhận được tín hiệu từ tấm vảy được kích hoạt, lần này tín hiệu liên tục hơn, không khó đoán ra Lạc Bá muốn ra ngoài, Huyền Vũ lúc này cho rằng tấm vảy đang nằm trong Lạc Bá vì ấn ký hắn đánh lên người Ma Sư Hoàng đã bị tiêu hủy, hẳn là Ma Sư Hoàng đã bị đám sinh vật Vực Sâu thôn phệ. Nên có thể kích hoạt tấm vảy chỉ có thể là kẻ đồng hành cùng Ma Sư Hoàng: Lạc Bá.

“Sớm như vậy đã ra ngoài? không biết là có thành công hay không?” Huyền Vũ lại lẩm bẩm.

Dựa vào ấn ký hắn đánh lên người Ma Sư Hoàng bị tiêu hủy và tấm vảy được kích hoạt, hắn đã mường tượng ra diễn biến câu chuyện: Ma Sư Hoàng và Lạc Bá đi vào trong, bị sinh vật Vực Sâu tấn công, Ma Sư Hoàng chết, Lạc Bá may mắn thoát được. Ma Sư Hoàng mạnh hơn nên bị sinh vật Vực Sâu tập trung nhiều hơn, tạo cơ hội cho Lạc Bá trốn thoát. Lạc Bá sau đó kích hoạt tấm vảy tìm đường trở về. Nội dung diễn biến chi tiết có thể không đúng, nhưng đại ý hẳn là không sai.

Nếu như vậy khả năng lớn là Lạc Bá không lấy được tấm thạch bia như bọn hắn yêu cầu, nhưng không sao, Lạc Bá vẫn có thể cung cấp cho bọn hắn những tin tình báo giá trị.

Huyền Vũ quay đầu nói với một tên đồ tôn:

“Ô, ngươi đi gọi ba tên kia lại đây, nói là có tín hiệu.”

“Vâng! lão tổ.” Con rùa tên Ô nhận lệnh, nhanh chóng rời đi. “Ba tên kia” trong lời Huyền Vũ không ai khác chính là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước.

Một thoáng sau.

“Có tín hiệu rồi sao?” người chưa đến mà giọng nói đã đến trước, ngay sau đó Thanh Long xuất hiện bên cạnh Huyền Vũ.

Huyền Vũ gật đầu:

“Có tín hiệu. Không những thế tín hiệu còn liên tục và ngày càng gần.”

“Lần này thành công sao?” Chu Tước lên tiếng hỏi.

Huyền Vũ không chắc chắn, hắn nói lên suy đoán của mình, kẻ ra ngoài khả năng là Lạc Bá. Ba con Thần Thú gật đầu đồng tình với suy đoán này.

Mặc dù khả năng Lạc Bá lấy được tấm thạch bia kia cho bọn hắn rất thấp, nhưng ít nhất có hy vọng, Lạc Bá là kẻ đầu tiên trở về được, chắc chắn sẽ mang cho bọn hắn rất nhiều tin tình báo.

“Còn bao lâu nữa?” Bạch Hổ tỏ ra sốt ruột hỏi.

“Nhanh! sắp đến rồi!” Huyền Vũ ánh mắt lóe sáng mở miệng, sau đó yêu khí cuốn quanh tay hắn chuẩn bị mở kết giới.

“Cẩn thận! coi chừng sinh vật Vực Sâu lẻn ra!” Chu Tước lên tiếng cảnh báo.

“Không sợ! bốn chúng ta ở đây chính là để đề phòng điều này, một vài con sinh vật Vực Sâu có thoát ra cũng sẽ bị tiêu diệt, không làm nên trò trống gì.” Thanh Long tự tin nói.

“Đến!” ngay lúc này, Huyền Vũ cảm nhận tín hiệu đã ngay bên kia kết giới. Hai tay hắn liên tục kết ấn, một vòng luân hoàn màu đen xuất hiện, đại đạo ấn ký đan xen, thủy thuộc tính tỏa ra nồng đậm.

“Lên!” Huyền Vũ hét lớn, hắc hoàn bay lên treo giữ không trung.

Không gian đột nhiên trở lên vặn vẹo, từ hắc hoàn từng sợi thủy thuộc tính lan tràn, bọn chúng như những con rắn bám vào không gian, đan xen tạo thành một cánh cửa.

“Mở!” Huyền Vũ lại hét lên, yêu khí cuồn cuộn đổ vào cánh cửa, hai phiến cánh cửa chậm rãi mở ra, một cỗ hắc khí từ khe nứt len lỏi ra ngoài, sau đó dừng lại không tiếp tục mở rộng.

“Tiểu tử có phải ngươi đó không?” Thanh Long lên tiếng hỏi.

“Các vị tiền bối, là ta: Lạc Bá!” bên kia khe nứt lớn tiếng đáp lại.

“Ma Sư Hoàng đâu?” Chu Tước hỏi tiếp.

“Lão tổ đang bị một con quái vật đuổi giết! lão tổ nói ta trở về cầu viện các vị. Xin các vị nhanh lên, cứu lão tổ nhà ta!” Tôn Kỳ giọng gấp gáp nói.

Tứ Phương Thần Thú nhìn nhau, xem ra không khác nhiều với bọn hắn suy đoán, khả năng là sau khi Ma Sư Hoàng nhờ Lạc Bá đi tìm cứu viện thì đã bị con sinh vật Vực Sâu giết chết. Lạc Bá chỉ biết cắm đầu chạy nên vẫn chưa biết chuyện này.

“Các ngươi có tìm thấy phiến đá?” Bạch Hổ mở miệng hỏi, đây mới là điều mà bốn bọn hắn muốn biết câu trả lời nhất.

“Bọn ta lúc tại lên núi nhặt được rất nhiều loại đá, không biết các vị nói là phiến đá nào?” bên kia Tôn Kỳ trả lời.

Đám Tứ Phương Thần Thú nhìn nhau, Chu Tước lên tiếng:

“Ngươi ném ra đây thử xem?”

Bên kia cánh cửa im lặng thoáng chút do dự, rồi một viên đá từ khe hở bay ra ngoài. Thanh Long phất tay một cỗ khí lưu cuốn lấy viên đá. Viên đá chỉ to bằng đầu ngón tay, tỏa ra ngũ sắc lung linh, nhìn thôi cũng biết là bảo vật. Tứ Phương Thần Thú ánh mắt tỏa sáng, kỳ thạch này trân quý không cần nói nhiều nhưng vẫn không phải thứ bọn hắn muốn.

“Không phải thứ này! ngươi còn viên nào khác không? nhanh ném hết ra đây!” Thanh Long lạnh giọng ra lệnh.

Sau một thoáng chần chừ, lại có ba viên đá nữa bay ra ngoài. Đám Tứ Phương Thần Thú lắc đầu, mặc dù là kỳ thạch hiếm có nhưng vẫn không phải thứ bọn hắn muốn.

“Ngươi còn chưa ném hết ra đây!” Chu Tước quát.

Bên kia giọng nói run run vang lên:

“Các vị, trong tay ta còn giữ vài viên nhưng không thể ném qua được khe hở. Hay là bốn vị cứu lão tổ nhà ta trước, ta sẽ giao hết số đá còn lại cho các vị.”

Tứ Phương Thần Thú nhìn nhau trao đổi một ánh mắt, Huyền Vũ nhẹ giọng:

“Bọn ta có nhiệm vụ không thể rời khỏi đây...”

“Nhưng lão tổ nhà ta...”

“Ngươi không cần phải nói ta đều hiểu lo lắng của ngươi nhưng bọn ta thực sự không thể vào trong. Lão tổ nhà ngươi nhiều khả năng là đã chết rồi, bọn ta có vào cũng vô ích.”

“...” sau cánh cửa thoáng trầm mặc. Huyền Vũ bồi thêm:

“Ngươi bây giờ nên nghĩ đến bản thân mình, tên quái vật kia sau khi giết Ma Sư Hoàng sẽ ngay lập tức đuổi theo ngươi. Thời gian đã không còn nhiều, nếu ngươi muốn sống thì nhanh qua đây.”

“...” bên kia vẫn là sự trầm mặc.

“Ma Sư Hoàng đã không còn, ngươi bây giờ là niềm hy vọng duy nhất của Ma Sư tộc. Bọn ta rất cảm thương với sự hy sinh của các ngươi, bọn ta sẽ giúp ngươi thượng vị Ma Sư tộc. Thậm chí còn có thể giúp ngươi tiến hóa huyết mạch trở thành một đời tân Yêu Hoàng.” Huyền Vũ lời nói dễ nghe dụ hoặc.

“Thật chứ?” bên kia đã giao động, giọng nói thể hiện rõ niềm vui bên trong.

Đám Tứ Phương Thần Thú liếc nhìn nhau, nhếch mép cười. Trên đời này có ai qua được lợi và ích. Chỉ cần dùng một chút mật ngọt là dễ dàng dụ được Lạc Bá, đợi hắn qua bên này, còn không phải bị bọn hắn mặc sức xử lý sao?

“Tất nhiên là thật!” Huyền Vũ cười nói.

“Vậy thì ngài hãy mở rộng cánh cửa ta mới có thể chui lọt qua.” bên kia nói.

“Không được!” Huyền Vũ vẫn tỏ ra hết sức đề phòng. “Ngươi hãy thu mình rồi lách qua.”

“Ta có thể thu mình nhưng những viên đá này không thể thu nhỏ lách qua. Vậy thì phải làm sao?” bên kia đáp lại.

Thoáng một chút suy nghĩ, Huyền Vũ đưa mắt nhìn ba tên kia, ba bọn hắn nhẹ gật đầu. Mở ra một chút hẳn là không sao.

Huyền Vũ hai tay kết ấn, cánh cửa từ từ mở ra nhưng chỉ mở được hai gang tay thì lại dừng lại. Huyền Vũ lớn tiếng:

“Ta không thể giữ được lâu, ngươi nhanh qua!”

Lời này tất nhiên là giả dối, Huyền Vũ vẫn còn lo lắng về đám sinh vật Vực Sâu, tinh thần đề phòng luôn ở mức cao nhất, nhiều bài học từ thời tổ tiên không cho phép hắn khinh suất trước sinh vật Vực Sâu. Hắn chỉ dám mở ra một khe nhỏ, đồng thời làm ra vẻ gấp gáp thúc giục Lạc Bá, không cho Lạc Bá có cơ hội nghi ngờ.

Tôn Kỳ đứng bên kia cánh cửa nhếch mép cười, đúng là lão hồ ly, mọi hành động lời nói đều đánh vào tâm lý hắn, nếu là trong tình huống bình thường, mấy ai có thể thoát được sự khống chế này. Tôn Kỳ quay đầu, chỉ tay về cách cửa nói:

“Đến phiên các ngươi!”

Đám chúa tể không ai trả lời, bọn chúng dùng hành động thay cho câu trả lời.

“Các vị, ta chuẩn bị ra đây!” bên kia cánh cửa có tiếng nói lớn.

Tứ Phương Thần Thú nhìn nhau cười. Trúng kế!

Đột nhiên… Phốc! một thứ gì đó lao ra với tốc độ cực nhanh, đám Thần Thú còn chưa nhìn rõ có phải Lạc Bá hay không thì… một cánh tay vươn ra từ khe cửa, cự trảo giáng xuống đầu Huyền Vũ.

Huyền Vũ bị bất ngờ, phản ứng chậm một nhịp, chỉ kịp thu cơ thể vào trong mai. Ầm! cự trảo đập vào mai, đánh Huyền Vũ chìm xuống ba thước đất.

“Khốn kiếp! là sinh vật Vực Sâu!” Thanh Long hét lên, đồng thời tung trảo đánh tới. Chu Tước và Bạch Hổ cũng đồng loạt ra chiêu.

Bình Luận (0)
Comment