Nhân Tổ

Chương 508 - Lưu Cái Tiếng Thơm

Tôn Kỳ đứng dậy phủi tay, cười nói:

“Được rồi! chọn 36 đỉnh làm địa bàn mới.”

Tôn Kỳ nhìn về phía con trâu giơ tay định nói nhưng lại không ra lời.

Con trâu ngay lập tức hiểu ý, cười nịnh nọt nói:

“Tôn giả, ta không có tên, đồng bạn thường gọi ta là Trâu Đen. Nếu tôn giả không thích có thể gọi ta bằng tên theo ý ngài.”

Tôn Kỳ nhìn con trâu này, ánh mắt dò xét, sau đó lạnh nhạt nói:

“Ngươi không xứng!”

Con trâu này ngoài mặt khù khờ, nhưng thật ra vô cùng tinh minh. Đặt tên nói đơn giản thì vô cùng đơn giản, nói đặc biệt thì vô cùng đặc biệt.

Con trâu này không nhìn ra thực lực chân chính của Tôn Kỳ, nhưng nó cảm giác Tôn Kỳ vô cùng cường đại, nếu để Tôn Kỳ đặt tên có thể cùng Tôn Kỳ kéo lên sợi dây nhân quả, đối với nó lợi ích không nhỏ.

Tôn Kỳ nhìn ra được suy nghĩ của nó, hắn há có thể phí tâm sức vào con trâu này.

Trâu Đen chỉ có thể cúi đầu cười khan, thử một chút mà thôi, không được cũng không sao.

Tôn Kỳ phất tay ném mấy cái xác lên lưng con trâu.

Trâu Đen ngoan ngoãn đứng im.

Tôn Kỳ nắm Tiểu Thạch đặt lên đầu nó, Tiểu Thạch nắm hai cái sừng trâu, thích thú lắc qua lắc lại.

Trâu Đen cười khổ trong lòng: tiểu tổ tông nhẹ tay một chút a!

Thấy Tôn Kỳ chuẩn bị đi, đám Yêu thú trong bóng tối rục rịch. Bọn chúng cảm thấy Tôn Kỳ dễ nói chuyện, làm một cái chân chạy được một miếng thịt Yêu Hoàng, có lời! ngu mới không làm.

Tôn Kỳ biết tâm tư bọn chúng, hắn lạnh nhạt nói:

“Một cái dẫn đường là đủ rồi, không cần các ngươi.”

“Tôn giả, con trâu này mới khai linh trí có nhiều chuyện không hiểu rõ hay là để ta thay nó dẫn đường. Ta sống tại đây đã mấy trăm năm hiểu rõ từng đường đi nước bước, đảm bảo thuận lợi đi đường. Ta cũng không cần nhiều, phần xác còn lại của con rắn là đủ.” trong bóng tối một giọng nói truyền ra, khí tức cũng không hề kém, gần với Yêu Vương.

Tôn Kỳ không thèm nói, cự trảo mò vào trong bóng đêm, vỗ xuống!

Oanh! tiếng la hét thảm thiết, mùi huyết tinh thoang thoảng, một nhóm Yêu thú bị đánh thành thịt vụn.

“Cần ta nói lại lần nữa không?” Tôn Kỳ lạnh nhạt nói.

Trong bóng tối không có lời đáp lại, chỉ có tiếng thở gấp, tiếng bước chân lui lại, từng đôi mắt sáng lần lượt tan biến.

Trâu Đen hít một hơi sợ hãi, hắn nhận ra tiếng nói vừa rồi, là tộc trưởng tộc Hắc Vẫn Nha, tại khu vực này xem như bá chủ, là đỉnh cao hắn không bao giờ với tới. Trong mắt hắn Hắc Vẫn Nha tộc trưởng cường đại vô cùng, nhưng cường đại như vậy cũng không chịu nổi một cái tát hời hợt của Tôn Kỳ. Xem ra thời gian tiếp theo, hắn phải cẩn thận làm việc.

Tôn Kỳ không chút cảm xúc, giống như vừa rồi chỉ đơn giản đập một con muỗi, phủi tay liền quên hết.

Hắn phóng thân nhảy lên người Trâu Đen.

Ầm! Trâu Đen ngay lập tức đổ sụp, xương cốt phát ra tiếng răng rắc, hắn đau không thể kêu lên tiếng.

Tôn Kỳ vội vã đứng dậy, hắn quên mất lúc này hắn là cự nhân, mặc dù thu nhỏ thân thể nhưng trọng lượng không đổi, trừ phi lại dùng thêm thuật pháp giảm nhẹ khối lượng. Cũng không phải là vấn đề gì lớn. Hắn hấp khí một cái thân hình lập tức nhẹ đi.

Trâu Đen toàn thân ê ẩm, nhưng không dám một lời than vãn, bốn chân run run đứng lên, vận khởi yêu khí nắn lại xương khớp, khôi phục xương gãy.

Tôn Kỳ nhảy lên lưng hắn, nói:

“Đi!”

Trâu Đen bước đi cảm thấy nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều.

Suốt quãng đường đi, Tôn Kỳ không nói, Trâu Đen cũng không dám mở miệng, chỉ có Tiểu Thạch là vui vẻ cầm sừng trâu lắc tới lắc lui.

Bình minh, khi những tia nắng đầu tiên chiếu rọi đại địa.

Trâu Đen dừng bước trước một ngọn núi, mở miệng nói:

“Tôn giả, phía trước là Phú Dung Sơn, một trong những đỉnh núi trung tâm của dãy núi Ba Mươi Sáu đỉnh, do tộc Mao Cẩu thống trị, Mao Cẩu tộc trưởng thường tự nhận là Yêu Vương, nhưng ngoại giới lại cho rằng hắn tu vi chỉ gần với Yêu Vương, nếu thực sự là Yêu Vương thì cũng thuộc loại yếu nhược Yêu Vương. Ngoài ra còn có...”

“Thôi được rồi!” Tôn Kỳ phất tay cắt ngang lời Trâu Đen, lạnh nhạt nói: “Ruồi muỗi nhiều thì cũng là ruồi muỗi, ta không có hứng thú với ruồi muỗi. Giới thiệu dài dòng làm gì? làm mất thời gian của ta.”

Trâu Đen cười khan, cúi đầu vâng dạ. Trong mắt hắn những kẻ kia là cường giả, cao không thể với. Trong mắt Tôn Kỳ cùng sâu kiến không khác gì.

Tôn Kỳ ra lệnh:

“Ngươi thông báo: Cốt Sơn Vương đến, 36 đỉnh quy phục triều bái, nếu không chém tận giết tuyệt!”

Trâu Đen nghe lời này lạnh cả sống lưng, Tôn Kỳ chỉ hời hợt nói, nhưng hắn đã thấy cảnh máu chảy thành sông, thây chất đầy đồng, tiếng kêu thảm thiết vang trời.

“Vâng!... đại vương...” Trâu Đen gật đầu hành lệnh. Bọn kia chết thì chết có liên quan gì hắn đâu, hắn chỉ theo lệnh làm việc, nếu các ngươi có trách thì hãy trách vị đại vương này.

Cũng từ đây Trâu Đen biết được Tôn Kỳ xưng là Cốt Sơn Vương, cái tên này nghe thật bá khí, cũng phù hợp với hình dáng của Tôn Kỳ. Tôn Kỳ gọi Cốt Sơn Vương, chứng tỏ có thực lực Yêu Vương. Trước đó ra tay cũng chứng minh Tôn Kỳ ít nhất có thực lực Yêu Vương, bây giờ Tôn Kỳ tự gọi Cốt Sơn Vương càng chứng thực điều này. Vậy là hắn đổi xưng “tôn giả” sang “đại vương”.

Trâu Đen hiên ngang bước lên núi. Hắn lúc trước nhỏ bé, ngay cả tới gần chân núi cũng không dám. Nhưng nay đã khác, không nói thực lực hắn tiến bộ vượt bậc, quan trọng nhất giờ đây hắn là sứ giả của một Yêu Vương.

Sứ giả của Yêu Vương a! danh hiệu này đầy đủ cân lượng bình khởi bình tọa với tộc trưởng nhiều loài. Cái này là cáo mượn oai hùm.

Phía sau, Hỏa Hỏa hiện ra đứng trên vai Tôn Kỳ, khó hiểu hỏi:

“Ngươi thực lực đã tương đương Yêu Hoàng, sao không xưng Cốt Sơn Hoàng?”

Tôn Kỳ cười nói:

“Ngươi a! không có tính hài hước chút nào!

Nếu ta xưng Cốt Sơn Hoàng, bọn chúng rất dễ đoán ra ta là Yêu Hoàng, dù không biết ta có thật sự là Yêu Hoàng hay không bọn chúng đều sẽ đề phòng ba phần. Như vậy thì còn gì vui.

Nếu ta xưng Cốt Sơn Vương, bọn chúng nghĩ ta là Yêu Vương, mà tộc trưởng bọn chúng cũng xưng Yêu Vương, bọn chúng sẽ cảm thấy vẫn có thể đối phó ta. Lại gặp ta hung hăng càn quấy, chắc chắn sẽ không nhịn được mà ra tay chém giết. Vậy là được!

Ta có thể thoải mái ra tay. Nếu bọn chúng cứ khúm núm quỳ lạy, ta ra tay cũng sẽ thấy ngại. Lương tâm cắn rứt…”

“Haizzz… cũng thật khó!”

“Ai bảo ta là người tốt! bình thường sẽ không đánh mặt kẻ cười. Chỉ khi nào bọn chúng ra tay trước, ta đây mới tự vệ đánh trả. Đầy đủ lý do! lương tâm cũng không cắn rứt!”

Trâu Đen đi phía trước không xa, nghe những lời này bước chân lảo đảo, trán toát mồ hôi. Đừng đùa! sẽ chết yêu đấy!

Hắn cố gắng lấy lại trấn tĩnh, tiếp tục bước tới.

Vị này quá đáng sợ!

Quả nhiên thượng vị giả đều là tâm tính biến thái?! đều thích giả heo ăn thịt hổ!?

Thôi được rồi!

Ta không nghe không thấy không nhìn không biết! ta chỉ làm theo lệnh! ta là con trâu ngốc chỉ biết làm theo lệnh.

Tôn Kỳ nhìn bóng lưng hắn mỉm cười, ta chính là muốn nói cho ngươi nghe. Ngươi sợ không sợ!

Hỏa Hỏa bĩu môi:

“Nhàm chán! suốt ngày một bụng ý nghĩ xấu.”

“Cũng không phải là không có mục đích. Ta xưa nay không làm việc vô nghĩa.” Tôn Kỳ nói, cũng không giải thích rõ ràng.

“Mặc kệ ngươi!” Hỏa Hỏa không thèm tranh cãi, nó lách mình một cái chui vào trong ấn ký.

Tiểu Thạch đứng bên cạnh loay hoay ghi chép.

Cây thương nó thường hay mang theo bên cạnh lúc này lại nhỏ vừa bằng cây bút.

Tiểu Thạch xòe bàn tay, dùng bút viết lên. Sau mỗi hàng chữ viết xong, chữ tự động ẩn xuống.

Tôn Kỳ tò mò nghiêng đầu nhìn, hỏi:

“Đệ đang ghi chép gì vậy?”

“Hỏa ca nói tương lai Tôn ca sẽ lưu danh sử xanh, cần ghi chép lại để hậu thế đời sau đều biết.” Tiểu Thạch thành thật trả lời.

Tôn Kỳ xoa cằm, cười gật đầu, nhưng trong lòng hắn là muốn cười to: tên Hỏa Hỏa này không ngờ cũng có mắt nhìn, biết tương lai ta sẽ vô cùng huy hoàng.

Được rồi! được rồi! chuyện ngươi lén trộm linh khí, ta bỏ qua!

Tương lai ta sẽ là đại nhân vật, không thể so đo mấy chuyện lặt vặt.

Hắc, hắc, hắc…

Trong lòng cười lớn, nhưng ngoài mặt Tôn Kỳ vẫn bình thản như không.

Đại nhân vật a! ta phải có khí độ của đại nhân vật! không thể tỏ ra phấn khích.

“Vậy đệ ghi chép cái gì?” Tôn Kỳ mỉm cười ân cần hỏi.

Tiểu Thạch xòe bàn tay. Mấy hàng chữ nổi lên: Tôn ca tính cách biến thái, thích bạo hành, ưa tra tấn, thích nghe tiếng rên la.

Tôn Kỳ đọc xong mà đau hết cả đầu, thế này mà cũng được sao? ngươi viết cái quái gì vậy? Đây là muốn ta lưu danh sử xanh hay là ô danh muôn đời. Hậu thế đọc được chắc chắn sẽ ngay lập tức nghĩ đến ta là kẻ bạo dâm.

Tiểu Thạch lại ngây thơ không hiểu chuyện, đưa ánh mắt tròn xoe nhìn hắn, giống như trẻ con làm việc tốt chờ cha mẹ khen.

Nhìn nó như vậy, Tôn Kỳ cũng không lỡ mắng, hắn cười khan nói:

“Ngươi viết như vầy có phải hơi quá. Ta đâu phải là loại người này!”

“Tôn ca trước đó khen đệ học một suy hai, nói đệ cần phát huy.” Tiểu Thạch ánh mắt vô tội nói.

Tôn Kỳ vỗ trán.

Tôn Kỳ a! Tôn Kỳ. Ngươi cả đời cẩn trọng, không ngờ một lần lỡ lời, có thể suốt đời sẽ mang ô danh. Tất cả danh tiếng hủy hoại trong chốc lát.

“Cái này không thể suy một ra hai. Hay là đệ xóa đi viết lại cái khác.” Tôn Kỳ cười nói, hắn không thể để danh tiếng mình cứ như vậy mang tiếng thối.

“Xóa đi a...” Tiểu Thạch gãi đầu.

“Làm sao? không được sao?”

“Cái đó… đệ chỉ biết viết… không biết cách xóa...” Tiểu Thạch ngập ngừng nói, khóe mắt rưng rưng, cảm thấy mình có chút vô dụng, sợ Tôn ca và Hỏa ca bỏ mặc.

Tôn Kỳ nhìn ra tâm trạng của nó. Trẻ con a! tâm lý thật bất thường, hắn không thể nào hiểu được.

Hắn chỉ có thể cười khổ nói:

“Thôi được rồi! ta sẽ giúp đệ học cách xóa.”

Chuyện này a… Tôn Kỳ thở dài… muốn lưu một cái tiếng thơm muôn đời xem ra không hề dễ, vẫn là phải bỏ ra công sức mới được.

Đúng lúc này! trên núi vang lên một tiếng nổ lớn.

Oanh!

“To gan! cuồng đồ! dám càn rỡ.”

Bình Luận (0)
Comment