Nhân Tổ

Chương 551 - Thanh Ngọc Viên Tụ Hội

Giọng nói này âm vang hữu lực, kẻ đến thực lực không tệ, có thể là Yêu Hoàng.

Tôn Kỳ nhíu mày dừng đao chiêu.

Tham Thiềm Hoàng nhân lúc này từ từ lùi lại.

Tôn Kỳ nhìn hắn, lạnh nhạt. Ngươi có thể chạy đi đâu!? ta muốn giết ngươi, ngươi không thoát được.

“Kẻ đến là ai?” Tôn Kỳ mở miệng, ẩn tàng nội lực trong âm ba, hắn muốn thăm dò kẻ đến.

Phương xa, một bóng lục long dần dần hiện rõ, gặp âm ba của Tôn Kỳ trùng kích, nó vẫn thản nhiên bay tới, âm ba đánh trực tiếp lên người chẳng khiến nó nhíu mày một cái, với nó chỉ như gió xuân thổi mát bên người.

“Huyết Ngục Ma Thánh quả nhiên danh bất hư truyền!” Lục long cười nói.

Lúc này lục long đã ở gần, Tôn Kỳ có cơ hội nhìn rõ, hắn hơi trợn mắt ngạc nhiên, đây là… Thanh Long, kẻ đứng đầu trong Tứ Phương Thần Thú, từng dẫn dắt quần yêu vây giết hắn.

Tham Thiềm Hoàng đang lùi cũng dừng lại, ánh mắt tỏa sáng như bắt được cọng rơm cứu mạng, hắn cười tươi nói:

“Địch Long huynh đã lâu không gặp!”

Lục long tên gọi Địch Long mỉm cười gật đầu với hắn:

“Cũng không quá lâu! mới năm mươi năm mà thôi! mà lần này nhìn Tham Thiềm huynh có vẻ không tốt lắm!”

“Khụ, khụ...” Tham Thiềm Hoàng cười khổ, nhưng hắn cũng không dám kể tội Tôn Kỳ, dù sao hắn và Địch Long không thân thiết đến mức đứng ra bảo vệ hắn, hắn cũng biết Địch Long đến đây là có chuyện gì, hắn phải hành xử khéo léo thì mới mong thoát được. “Không có gì?! ta với Huyết Ngục huynh giao lưu một chút, đánh không lại!”

Nói đến đây hắn lại quay sang Tôn Kỳ, cười nói:

“Huyết Ngục huynh quả là anh tài trong anh tài, lần này ta thua tâm phục khẩu phục. Đồ vật ta cược thua, ta sẽ nhanh chóng cho thuộc hạ mang tới!”

Tôn Kỳ nhíu mày, ý gì đây?

“Thì ra là vậy!” Địch Long gật đầu.

“Địch Long huynh đến đây là vì Thanh Ngọc Viên tụ hội?!” Tham Thiềm Hoàng cười hỏi.

Địch Long lại gật đầu, sau đó há miệng phun ra một tấm vảy về phía Tham Thiềm Hoàng. Tham Thiềm Hoàng mừng rỡ vội vàng bắt lấy.

“Thanh Ngọc Viên hội định kỳ tổ chức, mời Tham Thiềm huynh đến dự.” Địch Long cười nói.

“Nhất định! nhất định!” Tham Thiềm vui vẻ ra mặt, ôm tấm vảy như ôm tính mạng. “Địch Long chắc cũng mời Huyết Ngục huynh?!”

“Có! Huyết Ngục huynh mặc dù mới thành hoàng, nhưng danh tiếng vang xa. Thanh Ngọc Viên hội đã biết, cảm thấy đầy đủ tư cách nên phát lệnh mời.” Địch Long thành thật nói.

“Cũng là...” Tham Thiềm Hoàng gật đầu, sau đó tâng bốc: “Huyết Ngục huynh thực lực cường đại chắc chắn sẽ thành trụ cột Yêu tộc ta. Huyết Ngục huynh lần đầu tham gia chắc có nhiều điều thắc mắc. Hay là để Địch Long huynh tiếp chuyện, ta xin đi trước.”

Nói xong, Tham Thiềm Hoàng lập tức co chân chạy, biến mất tại chân trời.

Tôn Kỳ nhìn bóng lưng của hắn, cũng không đuổi theo, hắn lúc này hứng thú hơn với tên trước mặt.

Địch Long nhìn Tôn Kỳ cười, nói:

“Tìm một chỗ nói chuyện một chút.”

Tôn Kỳ gật đầu, lăng không đạp bước, đáp xuống một đỉnh núi. Địch Long theo ngay sau.

Khi hai bọn hắn an tọa, đám thuộc hạ đưa lên một tàu lá chuối trái cây, một tàu lá chuối thịt tươi, một chum máu tươi và hai cốc đá.

Tôn Kỳ đưa tay ra hiệu mời.

Địch Long không khách sáo, cầm một miếng thịt lớn nhét vào miệng.

“Huyết Ngục huynh hẳn là có nhiều thắc mắc?”

“Xin rửa tai lắng nghe!” Tôn Kỳ lịch sự đáp.

“Ừm!” Địch Long gật đầu, bắt đầu giải thích: “Ta xin tự giới thiệu: ta là Địch Long, con trai thứ tư của Thanh Long Thần Thú.”

“Mọi chuyện phải bắt đầu kể từ 500 năm về trước, khi phong ấn Nguyên Sơn bị phá vỡ, đám sinh vật Vực Sâu thoát ra gây hại thiên hạ.

Cha ta cùng với các vị thần thú và Yêu Hoàng thống lĩnh toàn bộ Yêu tộc chiến đấu. Tình hình lúc đó thật quá nguy nan, nội loạn ngoại xâm, Yêu tộc lúc đó như ngàn cân treo sợi tóc.

Cũng may nhờ vào sự đồng lòng của tất cả Yêu tộc tình hình mới được ổn định. Sinh vật Vực Sâu bị tiêu diệt, Ma tộc bị đẩy lùi, Hải yêu bị ngăn cản không thể tiến bước.

Cha ta và các vị tiền bối nhận ra Yêu tộc không thể cứ mãi chia rẽ như vậy, sớm hay muộn cũng sẽ bị các tộc xâu xé.

Vậy là Tứ Phương Thần Thú quyết định tổ chức tụ hội Thanh Ngọc Viên, tập hợp các vị Yêu Hoàng cùng vạch ra kế sách phát triển Yêu giới.”

Tôn Kỳ nghe xong gật đầu, giải thích này tương đối dễ hiểu. Ngoài ra hắn còn nhìn thấy trong đó một âm mưu: Tứ Phương Thần Thú muốn thống nhất Yêu giới, trở thành Yêu chủ.

“Thanh Ngọc Viên ở đâu?” Tôn Kỳ lại hỏi.

Địch Long nghe hỏi, mỉm cười, không ngoài dự đoán của hắn.

“Tứ Phương Thần Thú vốn có nhiệm vụ canh giữ Nguyên Sơn, bảo vệ phong ấn. Nhưng khi phong ấn giải trừ, Nguyên Sơn khai mở, Tứ Phương Thần Thú không dám quên lời dạy tổ tiên, vẫn giữ nhiệm vụ canh giữ nơi này.”

Tôn Kỳ cười nhạt trong lòng, độc chiếm Nguyên Sơn còn có thể nói hay như vậy.

“Bọn ta canh giữ nhưng cũng không độc chiếm!” dường như đoán được ý nghĩ của Tôn Kỳ, Địch Long giải thích. “Chỉ cần có đủ tài đức, đều có thể nhập Nguyên Sơn tìm kiếm bảo vật.”

Tôn Kỳ càng là cười lạnh, tài đức không phải do các ngươi quản đi?!

“Để đề phòng kẻ gian, tài đức thế nào đều do bọn ta đích thân kiểm tra.” Địch Long cười nói, giống như bọn chúng thực sự đang làm việc tốt, hoàn toàn không biết xấu hổ.

“Thanh Ngọc Viên, tại trong Nguyên Sơn?” Tôn Kỳ hỏi.

Địch Long gật đầu.

“Huyết Ngục huynh thông tuệ. Thanh Ngọc Viên đúng là tại trong Nguyên Sơn. Thanh Ngọc Viên là một cánh rừng cây Thanh Ngọc, mỗi 50 năm Thanh Ngọc Quả sẽ thành thục. Thanh Ngọc Quả có tác dụng thanh lọc huyết mạch, nâng cao độ tinh khiết, là bảo vật hiếm có trong trời đất, Yêu Hoàng cũng mong muốn.

Thế nhưng Thanh Ngọc Viên lại tàng ở nơi hiểm trở, sương khói dày đặc, mỗi 50 năm đúng vào lúc Thanh Ngọc Quả thành thục, sương khói mới tan bớt. Cũng là lúc thuận lợi hái trái.

Vậy nên Tứ Phương Thần Thú quyết định lấy nơi này, cách mỗi 50 năm làm nơi họp mặt Yêu Hoàng, vừa là thưởng thức Thanh Ngọc Quả vừa là bàn bạc chuyện tương lai Yêu giới.”

Tôn Kỳ nghe xong, đã hiểu rõ chín phần mười. Xem ra Tứ Phương Thần Thú cũng không muốn dùng bạo lực thống nhất Yêu giới, bọn chúng chọn cách mưa dầm thấm lâu, dùng lợi dụ hoặc.

Nói đến đây, Địch Long há miệng phun ra một tấm vảy, giống với tấm vảy của Tham Thiềm Hoàng.

“Tấm vảy này là chứng nhận thân phận, có nó mới được vào Thanh Ngọc Viên.”

Tôn Kỳ cầm lên tấm vảy, cảm giác mát lạnh sức sống tràn đầy dâng lên, đây là… một tấm vảy rồng, mà lại không phải đơn giản rồng… là Thanh Long huyết mạch xuất ra tấm vảy.

Xem ra Tứ Phương Thần Thú rất coi trọng Thanh Ngọc Viên tụ hội.

“Vật tốt thế này, không sợ ta chiếm luôn sao?” Tôn Kỳ cười, nửa thật nửa đùa nói.

“Huyết Ngục huynh nói đùa, tấm vảy này thì có là gì? trong tay Huyết Ngục huynh có thứ còn quý giá hơn nhiều.”

“Ồ!” Tôn Kỳ ồ lên một tiếng, lời này có ý tứ.

“Mộc Chi Tâm còn ở trong tay Huyết Ngục huynh sao?” Địch Long lại hỏi.

Thì ra là vì Mộc Chi Tâm! Tôn Kỳ rất nhanh hiểu ra, Mộc Chi Tâm là kết tinh mộc thuộc tính, trăm ngàn năm của Phồ Tang Hoàng, mà Thanh Long tộc chính là thiện mộc. Có ý nghĩ với Mộc Chi Tâm cũng là bình thường.

“Mộc Chi Tâm đúng là trong tay ta. Địch Long huynh muốn?” Tôn Kỳ hỏi.

Địch Long gật đầu.

“Huyết Ngục huynh, nguyện trao đổi sao?”

Tôn Kỳ thoáng suy nghĩ, Mộc Chi Tâm là bảo vật hiếm có không sai nhưng hắn không tận dụng hết được, chi bằng đổi vật khác hắn cần hơn.

“Vảy ngược!?” Tôn Kỳ nhìn Địch Long mỉm cười nói.

Địch Long nghe xong mày hơi nhíu lại.

Rồng có vảy ngược, chạm vào tất nộ!

Vảy ngược với Long tộc là một cấm kỵ.

Tôn Kỳ mở miệng là đòi vảy ngược, có hơi quá đáng. Nếu không phải là Tôn Kỳ thực lực bày ra đó, không phải vì Mộc Chi Tâm quan trọng với hắn, Địch Long đã phất đuôi bỏ đi.

Vì Mộc Chi Tâm, Địch Long hít một hơi sâu trấn tĩnh, hắn cười hỏi:

“Huyết Ngục huynh có thể cho ta xem trước Mộc Chi Tâm?”

Tôn Kỳ không trả lời, há miệng phun ra một quả cầu xanh lục.

Mộc Chi Tâm vừa ra đã tản mác mộc thuộc tính nồng đậm và tinh khiết, cỏ cây xung quanh dập dờn như reo ca vui mừng.

Địch Long tay chụp lấy Mộc Chi Tâm, ngưng mắt nhìn.

Trong mắt hắn nổi lên một vệt tham niệm, Mộc Chi Tâm này quả thật là thánh vật với Yêu tộc thiện mộc thuộc tính.

Mộc Chi Tâm này là kết tinh của Phồ Tang Hoàng trăm vạn năm, nên biết Yêu tộc tuổi thọ đa số chỉ vạn năm là cùng, số ít Yêu tộc mới vượt qua số này. Thụ yêu là một trong số ít đó.

Thụ yêu tinh tiến chậm, bù lại tuổi thọ dài dằng dặc.

Địch Long nhẩm tính nếu có thể hấp thụ Mộc Chi Tâm này, sẽ giúp hắn tăng tiến vài ngàn năm tu vi, quan trọng nhất là có thể khiến huyết mạch hắn lột xác, càng thêm thuần khiết mộc thuộc tính.

Địch Long cầm trong tay Mộc Chi Tâm thật không muốn buông.

Tôn Kỳ lúc này khụ khụ ho nhẹ.

Địch Long nhìn Tôn Kỳ, cười thâm thúy nói:

“Mộc Chi Tâm này là đồ tốt, Huyết Ngục huynh không sợ ta cướp đi sao?”

“Không sợ!” Tôn Kỳ tự tin cười đáp.

Địch Long nhíu mày, chằm chằm nhìn Tôn Kỳ, hắn muốn biết Tôn Kỳ lấy đâu ra tự tin như vậy.

Thực lực sao?

Tôn Kỳ có thể mạnh, nhưng có thể mạnh đến bao nhiêu? nên biết sau lưng hắn là Thanh Long Thần Thú, Thanh Long phụ thân hắn đã đứng tại đỉnh chóp Yêu tộc, ai có thể qua được.

Một thoáng suy nghĩ, Địch Long vẫn là từ bỏ bạo lực cướp đoạt, không vì thực lực Tôn Kỳ, mà vì mặt mũi. Phụ thân hắn muốn thống nhất Yêu giới trở thành Yêu chủ, cần thu phục yêu tâm, không nên vì một cái Mộc Chi Tâm mà phá hủy đại kế của phụ thân.

“Vảy ngược, ta thực sự không thể cho Huyết Ngục huynh.” Địch Long tiếc nuối trả lại Mộc Chi Tâm.

“Ai nói ta muốn vảy ngược của Địch Long huynh.” Tôn Kỳ cười lớn nói: “Ta muốn Long Hoàng vảy ngược. Thanh Long tộc truyền thừa từ thời thượng cổ, Yêu Hoàng xuất hiện lớp lớp, sau khi chết đi hẳn là có để lại vảy ngược. Địch Long huynh thân là Thanh Long đệ tứ nhi tử, chẳng lẽ không có được vảy ngược.”

Nghe Tôn Kỳ nói, Địch Long như sáng ra. Đúng a! hắn có thể dùng vảy ngược của Long Hoàng khác.

Nhưng mà… cũng rất khó!

Vảy ngược đối với mỗi con rồng có ý nghĩa phi phàm, dù đã chết cũng không muốn bị ai lấy đi. Tất nhiên trong trường hợp cần thiết, con cháu vẫn có thể lấy đi.

Tôn Kỳ thu lại Mộc Chi Tâm, tặc lưỡi.

“Mộc Chi Tâm mộc thuộc tính nồng đậm, đáng tiếc ta lại không biết cách bảo quản, khiến cho mộc thuộc tính từ từ tản mát. Chỉ sợ không quá lâu sẽ tan biến, trước lúc đó ta phải nhanh chóng sử dụng.”

Địch Long nghe vậy hơi giật mình. Đúng vậy! bảo vật như Mộc Chi Tâm không được ôn dưỡng sẽ từ từ tản mát tan biến. Nếu hắn muốn có Mộc Chi Tâm vậy thì phải nhanh lên.

“Huyết Ngục huynh yên tâm!” Địch Long vội nói: “Mộc Chi Tâm này là tinh hoa tích tụ ngàn vạn năm để vài năm cũng không sao.”

“Nhưng ta không có lý do gì chờ lâu như vậy? để Mộc Chi Tâm từ từ tản mát chi bằng dùng ngay.” Tôn Kỳ cười nói.

Lời này Địch Long không phản bác được, hai tay hắn vò vào nhau, đắn đo suy tư, cuối cùng nói:

“Ba tháng nữa, Thanh Ngọc Viên tụ hội chính thức diễn ra. Trong thời gian này, ta sẽ kiếm vảy ngược cho huynh. Huyết Ngục huynh nhất định phải giữ lại cho ta.”

Tôn Kỳ cười nhạt lắc đầu:

“Ta không hứa trước! Địch Long huynh không thể dùng một lời nói, bắt ta giữ lại Mộc Chi Tâm. Nếu như có ai ra giá hợp lý ta vẫn sẽ trao đổi Mộc Chi Tâm.”

Địch Long nghe lời này thì hơi rối, trên đời này không thiếu Yêu tộc thiện mộc thuộc tính, bọn chúng sẵn sàng vì Mộc Chi Tâm ra giá cao, nhưng đáng lo nhất là Mộc Chi Tâm rơi vào tay đám huynh đệ của hắn.

Nếu vậy tương lai có thể bất lợi cho hắn.

Suy nghĩ một thoáng, Địch Long há miệng phun ra mấy cọng thảo dược:

“Huyết Ngục huynh xem trong này, có hứng thú với cái nào. Ta dùng như vật đặt cọc.”

“Cái nào ta cũng hứng thú!” Tôn Kỳ cười tươi phất tay thu hết lại, sau đó lại tỏ ra hơi buồn nói: “Nhưng ta nói trước nếu gặp kẻ khác đặt cọc giá trị cao hơn, ta vẫn không thể đảm bảo cho Địch Long huynh.”

Địch Long nghe vậy cắn răng, đã đến bước này, hắn chỉ có thể đi tiếp, đảm bảo Mộc Chi Tâm chắc chắn thuộc về mình. Hắn lại há miệng phun ra một đống bảo vật khác.

Không chờ hắn lên tiếng, Tôn Kỳ phất tay thu hết lại, cười tươi nói:

“Vậy là được rồi! không cần nữa!”

Địch Long tức muốn ói máu, một đống bảo vật của ta, ngươi nói được rồi?!

Vì Mộc Chi Tâm, ta nhịn!

Đến lúc đó ngươi không giao ra Mộc Chi Tâm, ta cho ngươi đẹp mặt.

Tôn Kỳ thu đồ vật, Địch Long cũng coi như giao dịch một nửa. Hắn thở phào một hơi.

Tôn Kỳ lúc này lại cười nói:

“Vật đặt cọc đã thu, nhưng ta nói trước, Mộc Chi Tâm mỗi ngày đều tự tiêu tán mộc thuộc tính, ta giữ Mộc Chi Tâm cho huynh, nếu huynh đến kỳ hạn vẫn không thể giao dịch, vậy thì ta chẳng phải thiệt thòi lớn. Vì vậy để cho công bằng, nếu Địch Long huynh không thể thực hiện giao dịch, thì ta không trả lại vật đặt cọc.”

Địch Long nghe lời này tức ói máu. Ngươi có phải là Yêu Hoàng không vậy!? lấy đâu ra Yêu Hoàng vô sỉ như ngươi.

“Nếu không còn gì thì ta đi trước.” Địch Long vội chắp tay chào, phóng lên trời, hắn sợ ở lâu, cả da cũng bị lột mất.

“Làm sao để đến Thanh Ngọc Viên?” Tôn Kỳ lớn tiếng gọi với lại.

“Đến thời điểm, tấm vảy sẽ chỉ đường.” Địch Long không quay đầu, nói xong một câu, thân hình đã biến mất tại chân trời.

Bình Luận (0)
Comment