Nhân Tổ

Chương 559 - Chính Tay Giết Đạo Hữu Của Mình

Thông Ngôn vui mừng từ tận đáy lòng.

Hắn gặp được đạo hữu.

Cũng giống như Tôn Kỳ từng vui mừng khi Nguyễn Đình tố đạo tâm, nhưng sau đó cũng chính hắn tự tay giết chết đạo hữu của mình, đây là cỡ nào đau đớn.

Tôn Kỳ cả đời sát lục vô số, chẳng kẻ chết nào khiến hắn nhớ đến, duy chỉ có Nguyễn Đình khiến hắn day dứt, hối hận.

Thông Ngôn cúi đầu, từ thắt lưng gỡ xuống một bầu hồ lô.

Hắn gỡ nắp hồ lô, rót vào hai ly sứ một thứ dịch trong suốt sóng sánh.

Một mùi thơm nồng bay xộc vào mũi, khiến đầu óc choáng váng mơ màng, tất nhiên chỉ là một chút ảnh hưởng, Tôn Kỳ rất nhanh thanh tỉnh, trong mắt hắn chỉ có sự hiếu kỳ.

Thông Ngôn nhìn Tôn Kỳ cười, đưa tay mời.

Tôn Kỳ không vội hành động, vẫn ngồi nguyên tại chỗ.

Thông Ngôn hiểu ý, cầm lên ly sứ, há miệng một hơi uống hết.

Sau đó lại đưa tay mời.

Tôn Kỳ cầm ly sứ lắc nhẹ, để thứ dịch lỏng bên trong xoáy tròn, hắn đưa lên mũi ngửi nhẹ.

Mùi thật nồng, thật khó tả, nó không giống như bất cứ thứ gì hắn từng ngửi.

Tôn Kỳ đưa ly lên môi nhấp nhẹ.

Cảm nhận ban đầu của hắn là nóng, đắng, cay.

Thật khó uống.

Tôn Kỳ muốn phun ra.

Nhưng chất lỏng vào miệng chưa xuống cổ họng đã tan hết.

Hơi nồng xộc thẳng lên mũi, khiến cho mắt hắn hơi mờ đi, đầu óc choáng váng, cánh mũi phiếm hồng.

Thứ này giống như… chất độc.

Nhưng độc tính quá yếu, Tôn Kỳ vận khởi yêu khí, độc tính bị quét sạch.

Tôn Kỳ đưa mắt nhìn Thông Ngôn khó hiểu.

Thông Ngôn lại không vội giải thích, tiếp tục rót đầy cho mình, đưa lên miệng uống sạch, rồi lại rót đầy.

Lúc này hai má hắn đã nổi hồng nhạt, hắn mới mở miệng:

“Thứ này gọi là rượu!”

“Rượu!?” Tôn Kỳ nhíu mày, cái tên này lần đầu Tôn Kỳ nghe thấy.

Hắn đã qua ba giới, chưa bao giờ nghe được tên này, trừ phi… Tôn Kỳ ánh mắt lóe sáng.

Thông Ngôn thấy vậy gật đầu, nói:

“Thứ này đến từ Thần giới.

Lần đầu khi ta thử cũng như Huyết Ngục huynh.

Sau vài lần là quen.

Ta vất vả lắm mới mang được về một ít.

Nếu không phải bằng hữu ta sẽ không mang ra.”

“Thứ này có gì hay mà khiến Thông Ngôn huynh say mê vậy?” Tôn Kỳ thấy Thông Ngôn uống một cách rất say mê, hẳn là rượu có tác dụng kỳ diệu.

Thông Ngôn nghe hỏi lắc đầu cười:

“Sao các ngươi cứ phải có tác dụng mới được? đám Tứ Phương Thần Thú lúc đó cũng hỏi y như vậy.”

“Ồ! vậy sao? thế huynh nói thế nào?” Tôn Kỳ hơi ngạc nhiên hỏi.

“Chẳng có tác dụng gì cả, chỉ đơn giản như ngươi thưởng thức một món ngon.” Thông Ngôn cười trả lời.

“Nào! uống thử lần nữa coi!” không để Tôn Kỳ hỏi tiếp, Thông Ngôn đã nâng ly, như có ý mời hắn làm theo, khi Tôn Kỳ nâng ly, Thông Ngôn cụng nhẹ vào ly của hắn.

Tôn Kỳ không hiểu.

Thông Ngôn giải thích:

“Chỉ là một chút văn hóa khi uống rượu.

Nào! lần này phải uống hết nha!”

Dứt lời, Thông Ngôn ngửa mặt, một ngụm uống sạch.

Tôn Kỳ hơi chút chần chừ rồi cũng làm theo.

Một ngụm uống sạch.

Rượu vào trong miệng, vẫn là nóng, cay, đắng, hơi nồng xộc lên mũi.

Rượu nhanh chóng trôi xuống cổ họng, chảy xuống bao tử.

Hắn cảm thấy như bị đốt cháy từ bên trong.

Khi tới cổ họng thì bất ngờ hắn cảm thấy vị ngọt khó tả.

Rượu vào trong bụng, không chờ tiêu hóa, lập tức thấm vào các thành cơ quan đi vào máu.

Khiến cho huyết dịch hắn sôi động chuyển nhanh, tim hắn nhảy lên thình thịch… thình thịch… máu lên não, đầu óc hắn hơi chút choáng váng, lảo đảo.

Tôn Kỳ vốn là người cẩn thận, hắn không cho phép mình mất tập trung.

Yêu khí bùng nổ, hơi rượu lại một lần nữa bị đẩy ra ngoài.

“Vừa rồi là sao?” Tôn Kỳ khó hiểu hỏi.

Thông Ngôn vỗ đùi cười ha ha, giống như nhìn một tên lính mới.

“Lần đầu ai cũng như vậy! nào! uống thêm ly nữa.

Lần này đừng có mà bức ra.

Thứ này ta khó khăn lắm mới có được.

Đừng uổng phí!”

Nói rồi hắn rót đầy cho Tôn Kỳ, rồi tự rót cho mình.

Hai bên cụng ly.

Uống!

Một lúc sau, cả hai đều ngà ngà say, mặt mũi đỏ ửng, hai bên ôm nhau hò hét quên hết sự đời.

Hai bọn hắn đều là cường giả tuyệt thế Yêu tộc, một chút rượu này tất nhiên không thể khiến bọn hắn mất lý trí, chỉ là tự mình lừa mình thôi.

Bọn hắn gánh áp lực trên vai.

Đôi khi bọn hắn cũng cảm thấy mệt mỏi.

Cần một lần say, quên hết sự đời.

Tất nhiên! cả hai đều tâm tư cẩn mật, dù có say nói nhảm, cũng là nói những chuyện trên trời dưới đất.

Bọn hắn ôm vai bá cổ như huynh đệ thân thiết.

Thông Ngôn đôi mắt mơ màng, hơi thở ngập mùi rượu nói:

“Ha, ha, ha… chúng ta thật hợp nhau.

Huyết Ngục huynh đúng là tri kỷ của ta.

Có khi ta thực sự chính là Thánh tộc như Huyết Ngục huynh nói.”

“Ha, ha… đúng đúng… nếu Thông Ngôn huynh là Thánh tộc thì tốt biết bao.

Chúng ta có thể ngày ngày uống rượu nói chuyện.” Tôn Kỳ cười lớn nói.

“Ha, ha… hiểu ta chỉ có Huyết Ngục.” Thông Ngôn cũng lớn tiếng cười.

Thông Ngôn muốn nhân lúc say dò hỏi về Thánh tộc.

Nhưng Tôn Kỳ vẫn ỡm ờ trả lời.

Thánh tộc chỉ là một cái tên, một loại biểu hiện nên có hay không là Thánh tộc cũng không quan trọng.

Nửa ngày sau, trong cơn đau đầu choáng váng, Tôn Kỳ vươn vai thức dậy.

“Huyết Ngục đệ, nào tới đây uống chén Tâm Viêm.

Thảo dược này giải rượu rất tốt.” Thông Ngôn vẫy vẫy tay gọi Tôn Kỳ.

Tôn Kỳ nhấc lưng khỏi gốc đào đi tới bàn đá, ngồi xuống, không chút nghi ngờ cầm lên chén thảo dược còn đang bốc hơi nóng đưa lên miệng uống.

Hà!!! Tôn Kỳ há miệng thở ra, hơi nóng bay lên như khói.

“Thật sảng khoái!” Tôn Kỳ cười nói.

Tôn Kỳ và Thông Ngôn sau một trận chén anh chén em thì đã trở nên thân thiết, kết thành huynh đệ, Thông Ngôn là huynh, Tôn Kỳ là đệ.

Tôn Kỳ cũng gạt đi nghi ngờ, uống chén thảo dược rất thoải mái.

Thông Ngôn nhìn Tôn Kỳ mỉm cười.

Tôn Kỳ đặt chén thảo dược trống không xuống bàn, nhìn Thông Ngôn, cũng cười.

Cả hai cười thật xán lạn, vô tư.

Tôn Kỳ trong lòng mắng: ngươi có thật là khỉ? ta thấy ngươi là hồ ly đúng hơn!

Lại rót cho Tôn Kỳ một chén thảo dược, Thông Ngôn mở chuyện:

“Ta vừa hỏi qua các vị trưởng lão trong tộc, bọn họ vẫn khẳng định ta không phải phong ấn...”

“Ừm… cũng chỉ là một chút nghi ngờ thôi.

Nếu các vị trưởng lão nói không phải thì hẳn là không phải.” Tôn Kỳ vừa uống vừa nói.

“Có hơi đáng tiếc! huynh thực sự hứng thú với Thánh tộc.

Hiền đệ nói xem Thánh tộc có gì đặc biệt?” Thông Ngôn tỏ ra tiếc nuối nói.

“Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là làm nghiên cứu, trao đổi học thuật.” Tôn Kỳ lơ đãng trả lời.

“Là cái gì nghiên cứu?” Thông Ngôn vẫn chưa hiểu lắm.

“Hải Vương, sinh vật Vực Sâu, Hải Táng, Ma tộc Tổ Địa...” Tôn Kỳ tiếp tục giải thích.

Mỗi cái đề mục Tôn Kỳ nói ra đều khiến Thông Ngôn hít sâu một hơi, Thánh tộc không đơn giản.

“Có Thánh tộc đi vào Ma tộc Tổ Địa sao?” Thông Ngôn hỏi.

“Có! là rất lâu về trước.

Còn làm sao làm được, ta sẽ không nói.

Chỉ cần biết độ tin cậy rất cao.” Tôn Kỳ nói.

“Có bán không?” Thông Ngôn tỏ ra sốt ruột hỏi.

Tôn Kỳ đặt xuống chén thảo dược gật đầu.

“Giá?” Thông Ngôn dứt khoát.

“Đồng giá trao đổi.”

“Thế nào đồng giá?”

“Thần giới tin tức.”

“Cái này?!”

Nghe tới Thần giới tin tức, Thông Ngôn hơi chần chừ.

Tôn Kỳ giải thích:

“Thánh tộc bọn đệ đã từng cố xâm nhập Thần giới tìm hiểu nhưng đều một đi không trở lại.

chỉ có Thông Ngôn huynh là nhập xuất được Thần giới, đây là thông tin duy nhất bọn ta còn thiếu.

Nếu thông Ngôn huynh có thể cung cấp, bọn đệ sẽ lấy ra cái giá khiến huynh hài lòng.”

“Những gì ta biết về Thần giới, ta đều đã nói.” Thông Ngôn sau một thoáng ngưng trọng thì nhún vai thản nhiên chối.

“Thông Ngôn huynh xin đừng coi đệ là con nít dùng những lời lừa gạt đó.” Tôn Kỳ cười thâm ý nói.

“Để ta suy nghĩ đã.” với Thông Ngôn, thông tin về Ma tộc Tổ Địa tất nhiên quan trọng, nhưng là với Yêu giới, không mang cho hắn lợi ích trực tiếp.

“Tất cả đều là Yêu tộc, Thánh tộc cũng là Yêu tộc, vì sao biết tin tức kẻ địch lại không chia sẻ, cộng đồng đối phó với địch.

Thánh tộc làm như vậy có hơi ích kỷ.” Thông Ngôn đổi thành trách móc, hy vọng lấy được tin tức miễn phí.

“Ai nói bọn ta không cống hiến!? Yêu giới có thể yên bình đến giờ, có sự đóng góp không nhỏ của bọn ta.

Yêu tộc mặc dù đông đảo, nhưng quá phân mảnh, khó phân tốt xấu.

Bọn ta không thể tin tức nào cũng lộ ra, sợ đả thảo kinh xà, bị gián điệp kẻ địch bắt được.

Nên tất cả những hành động của bọn đệ đều trong bí mật.”

Thông Ngôn gật đầu, lời này cũng phải.

Tôn Kỳ tiếp tục:

“Bọn đệ không chỉ biết thông tin tình báo, bọn đệ còn nghiên cứu nhiều thứ khác hay hơn nhiều.”

“Ồ! nói nghe thử.”

“Trường sinh chi đạo.”

“Trường sinh?” Thông Ngôn hít một hơi sâu, cái này đánh trúng điểm yếu của hắn.

“Có thành quả sao?”

“Có!” Tôn Kỳ nói rồi búng tay một cái, một sợi sinh mệnh chi lực lượn lờ trên tay hắn.

Thông Ngôn đôi mắt biến ảo, bắn ra ngũ sắc quang mang quan sát.

Không khỏi trầm trồ.

Nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, hắn hỏi:

“Vẫn còn sơ sài.”

Tôn Kỳ gật đầu: “Trường sinh chi đạo rất phức tạp.

Để nghiên cứu trường sinh chi đạo, đệ đã tự phong ấn tiến vào trạng thái giả chết.

Dùng tử ngộ sinh, tìm hiểu trường sinh bất tử.”

“Trường sinh chi đạo cùng với một lần giúp đỡ.” Thông Ngôn ngay lập tức ra giá, hắn không muốn dài dòng mặc cả lên xuống như đàn bà, thấy thứ mình thích chộp lấy.

“Thông tin Thần giới cùng một cây lông vũ Thần tộc.” Tôn Kỳ cũng đồng thời ra giá.

“Thông tin Thần giới có thể nhưng lông vũ của Thần tộc ta không có.” Thông Ngôn ra vẻ buồn bã nói: “Hay là đệ chọn cái khác.”

“Thông Ngôn huynh nói đùa, huynh không muốn đổi thì thôi.

Ta không tin huynh không có lông vũ Thần tộc.

Còn những vật khác, ta không hứng thú.” Tôn Kỳ lạnh nhạt nói.

Thông Ngôn xoa cằm suy nghĩ, sau đó gật đầu quyết đoán.

“Được!”

Tôn Kỳ mỉm cười, Thông Ngôn cũng mỉm cười.

Bốp! hai bên đập tay đạt thành giao dịch.

Yêu tộc không có chữ viết, nên cả hai bọn họ không thể viết giấy, chỉ có thể dùng miệng truyền lại.

Cái này cũng có điểm tốt, khi có chỗ không hiểu có thể hỏi ngay lập tức.

Nhưng điểm xấu là phải ghi nhớ thuộc lòng, không có cơ hội nhìn lại nếu như quên.

Hai bọn họ thực lực, trí tuệ đều là nhất đẳng nên vấn đề này không quá lớn.

Đàm đạo một ngày một đêm, hai bọn họ đều thỏa mãn.

“Đa tạ Thông Ngôn huynh chỉ bảo.” Tôn Kỳ chắp tay khách sáo.

“Hiền đệ nói quá! chính huynh đây mới phải đa tạ hiền đệ.

Kiến thức, trí tuệ của hiền đệ thật khiến ta khâm phục không thôi.” Thông Ngôn chắp tay đáp lễ.

Hai bọn họ lời nói khách sáo, hữu lễ, tao nhã.

Thật khó tưởng tượng giữa Yêu giới ăn lông ở lỗ, dã tính mười phần lại có cảnh này.

Tôn Kỳ ngước đầu nhìn trời, tỏ ra tiếc nuối, nói:

“Trời đã đứng bóng, không dám phiền huynh nghỉ trưa, đệ xin cáo từ.”

“Hiền đệ sao lại nói vậy.

Không ở lại chơi một lát.” Thông Ngôn cầm tay ân cần nói.

“Buổi tiệc nào rồi cũng đến lúc tàn.

Huynh và đệ đều mang phận sự trong người, ra sức vì tương lai Yêu giới.

Chúng ta không thể vì cái tình riêng mà chậm trễ đại sự Yêu giới.” Tôn Kỳ nhẹ nhàng gạt tay Thông Ngôn ra.

“Đệ đã nói vậy thì huynh nào dám níu kéo nữa.” Thông Ngôn thở dài đành thôi.

Tôn Kỳ quay lưng bước đi, nhưng được vài bước thì dừng lại, vẻ mặt ngập ngừng.

“Hiền đệ còn có chuyện gì sao?” Thông Ngôn tiến lên hỏi.

“Đệ có cái tình riêng, nói ra nếu không phải xin huynh bỏ qua cho.” Tôn Kỳ ái ngại nói.

“Hiền đệ sao lại nói vậy.

Ta và đệ tình như thủ túc, đệ có việc gì cứ nói ra, ta giúp được tuyệt sẽ không chối từ.” Thông Ngôn tình cảm nói.

“Nếu huynh nói vậy, đệ xin mở lòng.

Sau khi thưởng thức rượu của huynh, mùi vị hương thơm của nó cứ quanh quẩn trong đầu, lưu luyến mãi không quên, đệ chỉ xin huynh một chén rượu để sau này nhớ huynh thì lấy ra ngửi, thật chẳng dám uống.” Tôn Kỳ thành khẩn nói.

“Ha, ha, ha… huynh lại tưởng là chuyện gì!” Thông Ngôn cười lớn: “Một chén rượu ngon thì có đáng gì.

Rượu ngon phải tiếp tri kỷ, ta rất quý rượu nhưng với đệ, ta luôn rộng lòng.”

Dứt lời, Thông Ngôn phất tay, từ trong ống tay áo lấy ra một bầu hồ lô đưa cho Tôn Kỳ.

Tôn Kỳ trân trọng tiếp lấy, thấy nặng tay, hẳn là nguyên bình đầy.

“Đa tạ huynh, món quà này đệ xin ghi nhớ.

Ngày sau có đồ tốt, tất nhớ đến huynh đầu tiên.”

Thông Ngôn cười sảng khoái:

“Chuyện nhỏ mà thôi! đệ không cần quá để trong lòng kẻo kẻ ngoài không biết lại nói ta tính toán.”

Hai bọn họ tiếp tục vài lời sau đó Tôn Kỳ mới rời đi.

Thông Ngôn đứng trong sân nhỏ, tay chắp sau lưng, mắt hướng chân trời nhìn theo bóng lưng Tôn Kỳ.

Khi bóng Tôn Kỳ đã hoàn toàn khuất sau ánh mây, Thông Ngôn vẫn tại đó lặng yên.

Đột nhiên sau lưng hắn có một giọng nói không biết từ chỗ nào phát ra.

“Thông Ngôn huynh không thật sự coi hắn là huynh đệ chứ?! Thông Ngôn huynh nên biết hắn là ai?”

Thông Ngôn không quay đầu lại, không thèm dò xét, hắn biết kẻ lên tiếng là ai.

“Không còn chỗ trống nào sao?”

“Thông Ngôn huynh đã biết câu trả lời, cần gì phải hỏi.” giọng nói bí ẩn đáp.

“Ta khó khăn lắm mới tìm được một đạo hữu.” Thông Ngôn thở dài.

“Thông Ngôn huynh...”

“Ta biết! chỉ là...” Thông Ngôn ngập ngừng, hắn nhìn bàn tay mình, siết chặt: “Ta… phải chính tay giết đạo hữu của mình sao?”

Bình Luận (0)
Comment