Tôn Kỳ phá đất mà ra, không một lời nói nhảm, hắn hai tay kết ấn.
Huyết trâm tiêu xạ.
Sứ Thanh Giang hừ lạnh, quay lưng đỡ đòn.
Keng… keng… Tinh Quang kiếm còn không làm gì được mai rùa này thì huyết trâm sao có thể.
Nhưng mục đích của Tôn Kỳ cũng không phải phá mai rùa.
Huyết trâm chạm vào mai rùa thay vì bắn ngược ra, lại hóa lỏng như những con rắn độc len lỏi vào vết thương.
Sứ Thanh Giang biết mình bị tính kế, hắn gầm lên một tiếng bộc phát yêu khí.
Huyết dịch trên người hắn bị phá tan nát, bốc hơi.
Tôn Kỳ không thất vọng, nếu một chiêu nhỏ này Sứ Thanh Giang không xử lý được mới khiến hắn thất vọng, hắn kết ấn rồi vỗ tay xuống mặt đất.
Mặt đất dưới chân Sứ Thanh Giang từ từ hóa máu, tạo thành huyết trạch, đôi chân hắn lún sâu.
Tôn Kỳ muốn cầm chân hắn.
“Trò trẻ con!” Sứ Thanh Giang tỏ ra khinh thường, từ người hắn bộc phát ra từng vòng từng vòng thủy thuộc tính.
Huyết thuộc tính bị cưỡng ép quét sạch, huyết trạch hóa thành thủy trạch.
Xem ra huyết thuộc tính của Tôn Kỳ còn kém xa thủy thuộc tính của Sứ Thanh Giang.
Cũng là dễ hiểu khi hắn nghiên cứu huyết thuộc tính mới mấy trăm năm, thời gian này còn không bằng thời gian Sứ Thanh Giang đi tiểu.
Truyện Cổ Đại
Tôn Kỳ nghiên cứu nhiều thứ, huyết thuộc tính cũng không phải thủ đoạn mạnh nhất của hắn.
Sứ Thanh Giang lao tới muốn túm chặt Tôn Kỳ.
Phốc! trong vòng tay Sứ Thanh Giang đã trống không.
Tôn Kỳ biến mất tại chỗ, hiện thân đã ở trăm thước cao, tay kéo căng dây cung.
Vút! huyết tiễn xoáy tròn tạo thành lốc xoáy quanh thân, tên này mà trúng người, máu thịt sẽ bị xoắn nát.
Huyết tiễn thế đi hung hãn nhưng Sứ Thanh Giang chẳng coi ra gì.
Hắn lại đưa lưng ra đỡ.
Bụp! huyết tiễn vỡ nát, hóa thành điểm điểm huyết vũ.
Tôn Kỳ tay kết ấn điều khiển huyết vũ nhập thể Sứ Thanh Giang.
“Một trò không dùng được hai lần.
Huống chi ngươi đã dùng lần thứ ba.” Sứ Thanh Giang cười nhạt khinh thường, hắn gồng lên, yêu khí bộc phát, huyết vũ bị sấy khô.
“Ngươi là ai? sao trong số Yêu Hoàng ta biết không có ngươi?” Sứ Thanh Giang dò hỏi.
Tôn Kỳ giả điếc, không nghe không nói.
Hắn hai tay giơ cao lên trời, một cái huyết luân từ từ hình thành.
Sứ Thanh Giang tại dưới đất ngước mắt nhìn, hắn không ra tay ngăn cản Tôn Kỳ tụ chiêu, một cái huyết luân mà thôi hắn có gì phải sợ.
Hắn chỉ là hơi thắc mắc về thân phận Tôn Kỳ.
“Ngươi chẳng lẽ là tân tấn Yêu Hoàng trong 500 năm nay.
Nếu vậy trong 500 năm ngươi có thể đạt tới mức độ này, đúng là tuyệt thế thiên kiêu.
Ta cũng cảm thấy sửng sốt.”
Sứ Thanh Giang lời nói tinh tế, vừa khen vừa dò.
Tôn Kỳ vẫn giả điếc, hắn biết chỉ cần mở miệng, dù nói bâng quơ nhưng với trí tuệ của Sứ Thanh Giang kiểu gì cũng suy ra được một hai điểm.
Đánh nhau với một đối thủ mình biết rõ thì quá dễ dàng, đánh nhau với một đối thủ mình không biết mới đáng lo.
Tôn Kỳ sao có thể từ bỏ lợi thế của mình.
Ngay lúc này, tụ chiêu đã xong, Tôn Kỳ vung tay ném xuống.
Khác với trước đó, lần này Sứ Thanh Giang chọn né tránh.
Huyết luân lướt qua người hắn, bay ngược lên cao.
Tôn Kỳ đưa tay kéo một cái, huyết luân vòng ngược, tiếp tục chém về phía Sứ Thanh Giang.
Sứ Thanh Giang lạnh nhạt, há miệng phun ra thủy tiễn.
Thủy tiễn xuyên thủng huyết luân, phá huyết luân tan nát.
Sứ Thanh Giang đột nhiên tăng tốc, biến mất tại chỗ.
Tôn Kỳ cũng ngay lập tức biến mất tại chỗ.
Oanh! ngay một khắc sau khi Tôn Kỳ biến mất, một cự trảo đập xuống, đánh cho không gian gợn sóng.
Tôn Kỳ vừa hiện thân, sắc mặt đã tối sầm, hắn vội tốc biến.
Oanh! một cự trảo đập xuống.
Tôn Kỳ đã hiện thân tại một chỗ khác nhưng ngay lập tức hắn lại biến mất.
Oanh! oanh! oanh! Sứ Thanh Giang liên tục truy sát.
Ai nói rùa là chậm? Tôn Kỳ thở cũng không kịp phải liên tục tốc biến.
Tôn Kỳ không phải không có sức đánh trả mà là không dám cận thân.
Trước đó Thông Ngôn đã dặn kỹ tuyệt đối không nên cận thân với Sứ Thanh Giang vì rất dễ bị bắt lấy khí tức, lúc đó thì muốn chạy cũng khó.
Tôn Kỳ đang cố gắng kéo giãn khoảng cách, dùng công kích tầm xa tấn công nhưng Sứ Thanh Giang quá nhanh, không cho hắn cơ hội kéo giãn khoảng cách.
Sứ Thanh Giang vừa đuổi vừa khiêu khích:
“Ngươi chỉ có một chút bản lĩnh này thôi sao?”
Trong lúc truy đuổi, Sứ Thanh Giang vẫn có thể mở miệng, trong khi Tôn Kỳ thở không kịp, cho thấy khoảng cách nội lực hai bên.
Hắn ra tay càng lúc càng nhanh, buộc Tôn Kỳ phải cận chiến với hắn.
Tôn Kỳ biết không thể cứ mãi như thế này.
Tôn Kỳ tay kết ấn thúc giục.
Dị huyết trong người Sứ Thanh Giang tăng thêm động lực, như một thứ dòi bọ không ngừng xâm nhập vào sâu trong máu huyết nạn nhân.
Sứ Thanh Giang không thể không chậm lại một nhịp phong tỏa dị huyết.
Hắn dừng lại.
Tôn Kỳ cũng dừng lại, đằng không cách hắn một khoảng.
Sứ Thanh Giang tay đặt trước ngực cố gắng hút ra dị huyết.
Tôn Kỳ thì không ngừng thôi động dị huyết.
Hai bên chuyển qua một cách chiến đấu khác.
Sứ Thanh Giang cảm thấy có hơi rắc rối, nhưng cũng chỉ như vậy thôi, vẫn chưa làm khó được hắn.
“Hắn là át chủ bài của ngươi?” Sứ Thanh Giang vẫn còn dư lực để đặt ra câu hỏi, lần này câu hỏi dành cho Thông Ngôn.
Thông Ngôn lúc này đang cấp tốc trị thương, nghe hỏi, cũng gắng gượng trả lời:
“Ngươi bây giờ dừng tay, trả lại thủy mạch, mọi chuyện lại như cũ.”
“Lắm lời!” Sứ Thanh Giang không chịu được những lời dối trá, mở miệng mắng.
Không khai thác được từ Thông Ngôn cũng không sao, chỉ cần bắt được một sợi khí tức của Tôn Kỳ thì mọi chuyện coi như kết thúc.
Sứ Thanh Giang hét lớn, yêu khí bộc phá đẩy dị huyết ra ngoài.
Tôn Kỳ tái mặt, tay vội chỉ trời, huyết trâm như mưa rơi xuống ngăn cản Sứ Thanh Giang thanh tẩy dị huyết.
Sứ Thanh Giang không coi ra gì, bàn tay chưởng lên trời, một lồng thủy khí xuất hiện ngăn cản huyết trâm.
Tôn Kỳ nhăn mặt, huyết trâm vô dụng rồi.
Đúng lúc này một tiếng vút xé rách không khí.×
Tinh Quang kiếm nhắm thẳng đầu Sứ Thanh Giang.
Tinh Quang có thể không xuyên qua mai rùa nhưng lồng thủy khí lại dễ như cắt giấy.
Sứ Thanh Giang quay đầu đưa lưng ra đỡ.
Keng! một tiếng va chạm vang lên, lồng thủy khí vỡ tan, huyết trâm như mưa trút xuống.
Đồng thời Tôn Kỳ lấy tay làm đao, một thanh cự huyết đao xẻ đôi bầu trời bổ xuống.
Trước sự liên hợp của Thông Ngôn và Tôn Kỳ, Sứ Thanh Giang không thể không ra tay đối phó.
Dị huyết đã đẩy ra chín phần nay lại có dấu hiệu tăng cường.
Thật quá phiền phức!
Không thể xử lý hai tên này, không có thời gian bức ra dị huyết.
Hắn tạm thời phong ấn dị huyết.
Trận chiến biến thành hai đấu một, mặc dù vẫn chưa thấy hy vọng giết được Sứ Thanh Giang nhưng đã gây nhiều khó khăn cho Sứ Thanh Giang hơn trước.
Tôn Kỳ công kích từ xa.
Thông Ngôn cận thân, mặc dù vẫn đang bị thương nhưng đánh cận thân chỉ có thể giao cho hắn, vì Tôn Kỳ không thể cận thân để rồi bị bắt khí tức.
Thông Ngôn cũng không có gì phàn nàn, ngược lại cảm thấy mình đã đúng khi chọn Tôn Kỳ.
Các loại thuộc tính khác khó làm gì được Sứ Thanh Giang, huyết thuộc tính đặc biệt có hiệu quả.
Trước đó hắn mạo hiểm gây ra vết thương cho Sứ Thanh Giang cũng là để cho Tôn Kỳ phát huy khả năng.
Ba bọn họ đánh nhau thiên băng địa liệt, đoạn giang phá sơn.
Những nơi đi qua đều trở thành một bãi hoang tàn.
Quần thể dã thú, tiểu yêu không tránh kịp đều bị dư ba xé thành thịt vụn.
Sứ Thanh Giang càng đánh càng hăng, mùi máu tanh làm hắn càng hiếu sát khát máu, đôi mắt hắn dần dần chuyển sang màu đen, ma tính dần bộc lộ.
Thông Ngôn và Tôn Kỳ nhận ra điều này, nhưng Sứ Thanh Giang bản thân hắn lại không nhận ra, hắn chỉ đang cảm thấy mình đang đi đúng bản ngã.
Oanh! một cái cự trảo che trời đầu xuống, một nhà mười hai con thỏ không kịp chạy bị đập thành thịt vụn, máu thấm ngược từ dưới hang đất thấm lên.
Thông Ngôn nhíu mày, đây đã là đám tiểu yêu thứ mấy bị Sứ Thanh Giang vô tình giết chết? chính hắn cũng không đếm hết.
Tôn Kỳ lại không coi ra gì, giết vài tên tiểu yêu mà thôi, hắn giết so với Sứ Thanh Giang càng nhiều.
Thông Ngôn mặc dù rất muốn di tản đám tiểu yêu xung quanh, giảm bớt thiệt hại nhưng hắn lực bất tòng tâm, chỉ cần một chút lơ là là ăn trọng thương ngay.
“Ha, ha… các ngươi đi chết đi!” Sứ Thanh Giang cười lớn, hai tay đưa lên trời, một viên thủy cầu khổng lồ hình thành, che khuất ánh thái dương.
Tôn Kỳ và Thông Ngôn sắc mặt không tốt.
Thông Ngôn đang dính cứng ngắc trong vách đá, cố gắng động đậy để thoát ra, nhưng mỗi cử động nhỏ cũng khiến toàn thân hắn đau đớn, xương cốt như đứt ra từng khúc.
Tôn Kỳ cũng không tốt đẹp gì, hắn mặt trắng bệch cắt không ra giọt máu do hắn dùng quá nhiều máu để thi triển chiêu thức.
Quả cầu này không đơn giản, lực phá hoại sẽ rất khủng khiếp bây giờ chạy còn kịp không?
“Tất cả kết thúc tại đây.” Sứ Thanh Giang tụ chiêu gần xong chuẩn bị ném xuống.
Nhưng chợt khả năng dự cảm tương lai phát động, một vài hình ảnh không rõ ràng lướt qua đầu.
Hắn mặc dù không rõ là cái gì nhưng hắn biết làm sao.
Trước đó bị Thông Ngôn tập kích cũng xảy ra chuyện tương tự, lần đó hình ảnh rõ hơn, lần này hình ảnh không nhìn ra.
Sứ Thanh Giang cưỡng ép cắt đứt chiêu thức chịu sự phản phệ, đầu chi rúc vào mai rùa.
Tất cả diễn ra chưa tới nửa nhịp hơi thở.
Oanh! một cột sáng thất sắc phá vỡ không gian bắn thẳng vào mai rùa Sứ Thanh Giang.
Mai rùa bị đánh bay, rạch ngang bầu trời kéo theo một đuôi lửa, đám tiểu yêu ngước mắt nhìn còn tưởng thiên thạch.
Mai rùa quỹ đạo từ từ hạ xuống, trên đường đi phá tan đồi núi cản đường.
Oanh! mai rùa rơi xuống mặt đất phá ra một hố lớn, tạo thành cột mây khói hình nấm khổng lồ.
Khói bụi mù mịt.
Liệu Sứ Thanh Giang có thể sống qua được kích này?