Thanh Long giết xong Tôn Kỳ nhưng linh cảm có gì đó không ổn.
Hắn đưa tay đấm nát không gian.
Thanh Long sầm mặt, lại là huyễn cảnh, kẻ bị hắn xé xác là thật nhưng không phải Tôn Kỳ mà là Ngạc Ngư Hoàng.
Tôn Kỳ đứng cách đó không xa, miệng trào máu nhưng vẫn mỉm cười:
“Đa tạ Thanh Long huynh giết hắn giùm ta.”
Thanh Long hừ lạnh, không ngờ Tôn Kỳ gần chết còn có thể kéo theo hai cái Yêu Hoàng, năng lực huyễn ảnh thật quá đáng sợ, trước đó hai lần đối chiến, một với Cốt Sơn Vương, hai là khi Bát Thánh Thiên Tôn thành lập đều không thấy Tôn Kỳ xử ra chiêu này.
Xem ra thời gian 500 năm ngủ đông của hắn không uổng, nhưng đến thế là cùng!
“Còn mạnh miệng! mỗi lần huyễn cảnh bị phá vỡ ngươi đều chịu phản phệ.
Ta xem ngươi còn chịu được mấy lần!”
Tôn Kỳ cười nhạt:
“Đến khi ngươi giết hết Yêu Hoàng sơ cấp!”
Đám Yêu Hoàng sơ cấp nghe vậy sợ tái mặt, hai bài học trước đó khiến bọn chúng không muốn tin cũng phải bị dọa sợ.
Bọn chúng có ý rút lui.
Trận chiến này hay là cứ để lại cho bọn Thanh Long, dù sao thiếu đi bọn chúng chiến cục cũng không thay đổi.
Thanh Long thấy vậy, nét mặt cực không vui, trận chiến này hắn nắm chắc trong tay, chỉ là muốn đánh một trận thật đẹp để tất cả Yêu Hoàng chứng kiến, hắn vừa dương danh vừa uy hiếp, trải bằng con đường bước lên Yêu chủ vị trí.
Nhưng hai cái chết vừa rồi khiến hắn xấu mặt, kết cục không còn hoàn hảo nữa.
Thanh Long sát khí trùng thiên, lửa giận ngút cao.
Hắn không cho phép Tôn Kỳ có một cái chết nhẹ nhàng.
Tôn Kỳ nghiêm sắc mặt, tập trung tinh thần ứng phó.
Huyết Ngục Lĩnh Vực lại một lần nữa mở ra.
Trong lĩnh vực của hắn, hắn là bá chủ, thế nhưng nhốt quá nhiều Yêu Hoàng, trong đó lại có vài tên vô cùng cường đại nên lĩnh vực của hắn rất miễn cưỡng.
Hắn cũng không mong gì hơn, bây giờ giết được tên nào lời tên đó.
Tôn Kỳ tiến sát tới chỗ một tên Yêu Hoàng sơ cấp.
Đúng lúc này… oanh! lĩnh vực lại một lần nữa bị phá vỡ.
Lần đầu tiên lĩnh vực duy trì được mười tức hơi thở, lần thứ hai được bảy tức, lần thứ ba này chỉ còn ba tức.
Tôn Kỳ mới chỉ áp sát tên Yêu Hoàng chưa kịp ra tay.
“Cẩn thận!” có tiếng nhắc nhở vang lên.
Tên Yêu Hoàng cảm nhận được sát khí sau lưng, không một chút chậm trễ, không dám quay lưng, hắn lập tức bước phóng lên cao.
Nhưng không kịp nữa rồi!
Tôn Kỳ nở nụ cười hung ác, huyết đao phất ngang, vết đao ngọt như cắt qua đậu hũ.
Tên Yêu Hoàng nửa thân trên vẫn bay lên, nửa thân dưới đã nằm lại.
Một thoáng sau máu mới kịp phun ra, nội tạng rơi lộp bộp.
Tên Yêu Hoàng chết cũng không nhắm mắt.
Cùng lúc đó, hàng loạt chủng tính đánh tới Tôn Kỳ, hắn đã không còn đường tránh né.
Tôn Kỳ lại mở ra Huyết Ngục Lĩnh Vực, bây giờ với hắn chỉ có Huyết Ngục Lĩnh Vực là dùng được.
Mặc dù sử dụng lĩnh vực rất hao tổn nhưng mạng sắp không giữ được thì lo lắng hao tổn làm gì?! Hắn đang thiêu đốt huyết dịch để sử dụng lĩnh vực.
Khi huyết dịch cạn cũng là lúc hắn chết.
Lần này mở ra lĩnh vực không dùng khống chế mà để phòng thủ, lĩnh vực chỉ bao quanh mười bước quanh hắn, khi các chủng tính tiến vào lĩnh vực lập tức bị làm chậm, thậm chí bị hóa giải tan rã.
Nhưng tất cả cũng chỉ tranh thủ cho hắn chút thời gian tránh né.
Hắn vừa thoát khỏi vùng công kích thì một cự trảo che khuất bầu trời giáng xuống đầu hắn.
Tôn Kỳ vung nắm đấm chống cự.
Oanh! Tôn Kỳ bị đánh như sao băng sa xuống mặt đất.
Nhưng chưa chạm đất thì một cặp ngà đã móc ngược hất hắn bay lên trời.
Bạch Hổ nhào tới tát hắn một cái bay ngang, khiến hắn gãy mấy cái xương sườn.
Hắn bay tới chỗ Huyền Vũ đã đợi sẵn.
Huyền Vũ mỉm cười húc hắn một cái bay ra chỗ khác.
Tôn Kỳ lúc này chẳng khác nào trái bóng để bọn hắn đánh chơi.
“Ha, ha… trò vui! cho ta tham gia với.” kẻ lên tiếng là Lục Nhĩ Hầu Vương, hắn là tên “huynh đệ” đầu tiên nhảy ra tham gia.
Tôn Kỳ bay tới chỗ hắn.
“Để lục ca ôm đệ một cái nào!” Lục Nhĩ Hầu Vương mở rộng vòng tay định bắt lấy Tôn Kỳ.
Ánh mắt Tôn Kỳ lóe ra một tia quyết tuyệt, khi vừa tới gần Lục Nhĩ Hầu, hắn liền vận dụng chút sức lực còn lại mở ra lĩnh vực.
Lục Nhĩ Hầu bị lĩnh vực khống chế nhất thời hóa tượng.
Tôn Kỳ nở nụ cười độc ác, mười ngón tay cắm vào các lỗ tai của Lục Nhĩ Hầu, màng nhĩ bị chọc thủng, máu tươi phun ra.
Lục Nhĩ Hầu đau đớn hét lớn, yêu khí cuồng bạo phá vỡ lĩnh vực.
Tôn Kỳ phun máu, toàn thân uể oải vô lực.
Lục Nhĩ Hầu hai mắt xung đỏ, nghiến răng độc ác, hắn giáng liên tục các nắm đấm vào ngực Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ bay vút ngược ra sau, xương ngực nát vụn, nhưng miệng hắn mỉm cười, lại kiếm thêm được một món lời.
Lục Nhĩ Hầu hai tay ôm tai hét lên phẫn nộ, hắn cả sáu tai bị phế, Tôn Kỳ ra chiêu độc ác nên đây không chỉ là vết thương bình thường, sáu tai bị phế có thể vĩnh viễn không hồi phục lại được.
Tất cả diễn ra quá nhanh, đám Thanh Long không kịp nhắc nhở hay cứu viện.
Đám Yêu Hoàng trung sơ cấp thầm run sợ trong lòng, Yêu Hoàng đỉnh cấp đúng là Yêu Hoàng đỉnh cấp gần sắp chết cũng có thể làm ra phản kích, nhắc nhở bọn chúng tốt nhất là đứng ngoài canh chừng.
Không thể để Tôn Kỳ tiếp cận, cũng không thể để Tôn Kỳ có cơ hội nữa.
Chu Tước móng vuốt xé gió cắt ngang lưng Tôn Kỳ, hắn hét lên một tiếng đau đớn, cột sống của hắn bị cắt đôi, máu và dịch tủy trào ra.
Cắt đứt cột sống coi như phế đi hoạt động của Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ biết thời khắc mình chết đã đến.
Hai tay hắn lập tức kết ấn, miệng phun chú ngữ.
Toàn thân hắn hóa thành huyết dịch.
Da, lông, tóc, xương...
đều hóa huyết.
Tất cả dần tụ lại thành một quả cầu máu.
“Hắn định làm gì?” một tên Yêu Hoàng không nhịn được lên tiếng hỏi.
Nhưng không có ai đáp lại hắn.
Thanh Long hừ lạnh, Tôn Kỳ làm cái gì hôm nay cũng không thể thoát khỏi cái chết.
“Phong tỏa không gian!” Thanh Long ra lệnh.
Tứ Phương Thần Thú bắt đầu ra tay phong tỏa không gian, lần này lấy Chu Tước làm chủ vì hỏa đạo của hắn có thể khắc chế huyết thuộc tính của Tôn Kỳ.
Bọn hắn suy đoán Tôn Kỳ rất có thể hóa huyết bỏ chạy, chỉ cần một giọt máu thoát được là hắn có thể trùng sinh.
Bởi vậy cần dùng hỏa đạo thiêu hủy tất cả huyết dịch.
Suy đoán của bọn chúng không sai, Tôn Kỳ đúng là làm như vậy.
Khối huyết cầu trở lên sôi động rục rịch, vô số huyết trâm bắn ra.
Huyết trâm đầu tiên gặp phải phong ấn của Huyền Vũ, một phần bị cản lại, chín phần thoát được.
Tiếp đó là phong ấn của Thanh Long, lại bị cản lại hai phần.
Gặp phong ấn của Bạch Hổ lại bị cản ba phần, còn lại bốn phần xông tới phong ấn của Chu Tước.
Nhưng tất cả tới đây là hết, tất cả đều bị thiêu rụi.
Chu Tước mỉm cười, quả đúng như dự tính.
Đám Yêu Hoàng xung quanh cũng thở phào, để Tứ Phương Thần Thú gánh vác tất cả, tốt nhất đừng có huyết trâm nào thoát ra vì như vậy bọn chúng sẽ phải ra tay, thấy được thủ đoạn của Tôn Kỳ, bọn chúng thật chẳng muốn đối đầu với Tôn Kỳ chút nào dù chỉ là một cây huyết trâm.
Đợt thứ nhất thất bại, đợt huyết trâm thứ hai đã phóng ra.
Nhưng kết quả vẫn vậy, tất cả đều bị hủy diệt.
Đợt thứ ba… thứ bốn… thứ năm… cứ sau mỗi đợt bắn, huyết cầu lại thu nhỏ một vòng, chẳng bao lâu nữa huyết cầu sẽ hóa không.
Bọn Thanh Long nhếch mép cười.
Bây giờ trời cũng không giúp được ngươi!
Như nghe được tiếng lòng kiêu ngạo của bọn chúng, trời đất đột nhiên biến hóa.
Âm khí từ mọi góc tối, từ lòng đất bốc lên.
Âm khí dày nặng, hữu hình hữu chất.
Chưa bao giờ Yêu giới lại nhiều âm khí như thế này.
Là do thời gian hạn hán kéo dài quá lâu, dương khí cường thịnh tràn ngập khắp nơi, âm khí suy thoái ẩn xuống lòng đất hoặc trong các góc tối.
Khi mưa lớn xuất hiện, nhiệt độ giảm nhanh, dương khí suy yếu.
Theo lẽ tự nhiên âm thịnh dương suy, âm suy dương thịnh, âm khí như con ngựa vô cương ào ào trào ra.
Âm khí tích tụ 500 năm quả là đáng sợ, khiến cho trời đất u ám, mưa thêm lạnh sắc, âm khí hóa thành âm phong quét ngang thiên địa.
Đám Yêu Hoàng dựng lên lồng yêu khí bảo vệ bản thân nhưng âm phong lợi hại có dấu hiệu ăn mòn yêu khí.
Phong ấn của Tứ Phương Thần Thú lấy Chu Tước làm chủ mà Chu Tước thiện hỏa.
Hỏa gặp âm như gặp khắc tinh.
m phong thổi qua hỏa phong ấn từ từ tan rã.
Không chỉ như vậy kim, mộc, thủy thuộc tính đều ít nhiều bị ăn mòn.
Nhân cơ hội này, huyết cầu bành trướng dùng hết sức liều mạng một phen.
Oanh! vô số huyết trâm bắn ra các hướng.
“Ngăn hắn lại!” Thanh Long hét lên.
“Phần Thiên Hỏa Diệt!” Chu Tước giận dữ hét lên thi triển chủng tính cường đại.
“Kim Thiên Tường!”
“Thủy Mặc Cung!”
“Long Vấn!”
Sau Chu Tước, các thần thú khác cũng đồng loạt ra chiêu nhưng đều bị âm phong làm suy yếu.
Nhất là Phần Thiên Hỏa Diệt bị âm phong khắc chế mất đi hơn nửa lực lượng.
Tôn Kỳ mượn tạm một ngọn gió âm, cuốn đi huyết trâm.
Mưa xiên lạnh căm, hắn hòa vào mưa.
“Khốn kiếp! tất cả ra tay, phong tuyệt thiên địa!” Thanh Long hét lên giận dữ, hắn cảm thấy con cá đã nằm gọn trong lưới không ngờ vẫn có thể quẫy đuôi trốn thoát.
Đây là nỗi sỉ nhục với hắn.
Không thể bắt lại Tôn Kỳ, mặt mũi hắn để đâu.
Nhìn thấy sự giận dữ của Thanh Long, không ai dám đáp lại, tất cả đều xuất ra chủng tính hủy diệt cả vùng không gian này.
“Trên trời dưới đất, không được bỏ sót, dù có đào ba dặm lòng đất cũng phải tiêu diệt hắn.”
Tất cả ra sức đánh phá không gian nhưng… cũng chỉ có thế.
Đánh không thấy mục tiêu thế này làm sao biết trúng hay không?!