Du Vân Gia làm một cái chuồng lớn bằng gỗ sơ sài, bên trong thả một con bò điên, nó sẽ tấn công bất kỳ vật gì chuyển động.
Lúc này trong chuồng đã có mấy tên Thần tộc bị bò đuổi chạy tán loạn.
Thử thách rất đơn giản chỉ cần khống chế được con bò thì thắng, tất nhiên là không được dùng thần thuật.
“Ngươi chỉ cần khống chế được con bò coi như thắng.
Thử thách này kiểm tra thiên phú khống thú của các ngươi.” Chu Duyên giải thích luật chơi.
Tôn Kỳ và Đan Thanh Phong gật đầu tỏ ra đã hiểu.
“Hai ngươi ai bắt đầu trước?” Chu Duyên hỏi.
Đan Thanh Phong đang muốn động thân thì… Á! một tiếng hét vang lên, một tên Thần tộc văng lên trời rớt bịch xuống đất, có tiếng xương gãy, nghe tiếng thôi cũng biết cỡ nào đau đớn.
Con bò lao tới chúi đầu, hất tung tên Thần tộc lên một lần nữa.
Có Thần tộc vội bay tới, bắt lấy hắn đưa ra ngoài.
Chu Duyên nhìn cảnh này thản nhiên nói:
“Cảm thấy kích thích không?! đây chính là một trong những trò chơi cuốn hút nhất của bọn ta, ai chưa chơi qua thì chưa phải là người của Vân Du Gia.”
“Tên kia không sao chứ?” Đan Thanh Phong ái ngại hỏi.
“Yên tâm! y sư chỗ bọn ta rất giỏi, đảm bảo không để lại sẹo, rất nhanh lại có thể sinh long hoạt hổ.” Chu Duyên trả lời.
Quả nhiên lời nàng vừa dứt, trị thương đã xong, tên Thần tộc kia lại đứng lên như thường, nhưng mà hắn lập tức co đuôi chạy, thề sẽ không chơi trò này lần nữa.
“Ai thử trước? hay là cùng lên đi.” Chu Duyên nhìn bọn hắn nói.
Đan Thanh Phong cười khổ, lắc đầu, cảnh vừa rồi khiến hắn xanh cả mặt, còn đâu can đảm để chơi nữa.
“Đệ không được, hay là thôi đi.”
“Vậy thì ngươi có thể qua bên kia chơi trò tìm trứng.” Chu Duyên lạnh nhạt đáp, đã mất đi mấy điểm hứng thú với Đan Thanh Phong.
Đan Thanh Phong cười gượng, tự nhiên bị ghét rồi!
“Còn ngươi!?” Chu Duyên quay sang Tôn Kỳ hỏi, nàng hiển nhiên kỳ vọng nhiều hơn vào Tôn Kỳ, một người khi mà chưa biết gì, tay không đã giết được sói thủ lĩnh bạch lang, chắc chắn là hạt giống tốt, Vân Du Gia phải giành được.
Nhưng mà Tôn Kỳ lại lắc đầu, hắn không hứng thú với nghề khống thú.
Chu Duyên bất ngờ vì sự từ chối của Tôn Kỳ, nhưng nàng sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Chu Duyên đưa ánh mắt nhìn một vị đồng bạn.
Tên này hiểu ý, tay âm thầm kết ấn, miệng lẩm nhẩm chú ngữ.
Con bò điên đang đuổi theo một tên Thần tộc, đột nhiên dừng gấp, giống như bị cái gì kích thích, quay đầu lao thẳng tới chỗ Tôn Kỳ.
Ầm! con bò hất tung hàng rào gỗ, đám khán giả xung quanh nháo nhào chạy.
Đây chính là điểm kích thích của trò chơi này, hàng rào gỗ được làm sơ sài để con bò có thể húc đổ bất cứ lúc nào, tạo điểm bất ngờ cho khán giả, khi họ cũng được tham gia vào trò chơi.
Con bò lao tới, Chu Duyên hơi dịch chuyển bước chân tránh đường, nàng tất nhiên không sợ con bò, nàng muốn xem Tôn Kỳ xử lý thế nào.
Tôn Kỳ quay đầu đưa ánh mắt lạnh nhạt nhìn con bò.
Con bò điên hai mắt đỏ ngầu đang lao tới như tên bắn đột nhiên thắng gấp, cày lên mặt đường hai rãnh sâu, mặt đầy sợ hãi.
Nó nhìn Tôn Kỳ như nhìn thấy ác thần, nó thấy được trong tròng mắt kia là núi thây biển máu, oan hồn gào thét.
Bản năng nó liên tục thét lên: Chạy! chạy! chạy!
Con bò thắng gấp chỉ cách Tôn Kỳ một bước thì dừng lại, trán toát mồ hôi, nó vội quay đầu chạy trối chết, miệng không ngừng kêu: Ùm… ùm… ùm… như đứa trẻ bị bắt nạt chạy mách mẹ.
Nó chạy thẳng một mạch vào chuồng, trốn trong góc không dám lú đầu ra, toàn thân run rẩy.
Đám quản lý chuồng thú vô cùng ngạc nhiên với biểu hiện của con bò, chuyện này chỉ xảy ra khi bị tuyệt đối áp chế, bản năng sống báo động.
Bọn hắn cũng làm được nếu như sử ra thần lực.
Để có thể khuất phục được bò điên chỉ có hai cách: hoặc là dùng thần lực áp chế hoặc là câu thông cảm xúc dùng ý chí khiến con bò trở nên bình tĩnh ngoan ngoãn.
Nhưng mà Tôn Kỳ đều không thuộc hai trường hợp này.
Hắn mới nhập học chắc chắn chưa tu thần lực, Chu Duyên đứng gần đó cũng không cảm nhận được thần lực giao động, làm sao có thể làm được? Càng không thể là Tôn Kỳ câu thông cùng con bò, rõ ràng hắn chưa làm cái gì con bò đã bị dọa sợ chết khiếp.
Tôn Kỳ hơi chút ngưng kết, nhưng rất nhanh hắn đoán ra được nguyên nhân: do hắn sát sinh quá nhiều.
Có câu con mắt là cửa sổ tâm hồn, quả nhiên không phải nói ngoa.
Hắn mặc dù thân thể thuần khiết vô cấu, nhưng hồn phách hắn lại là tên cực sát.
Bình thường hắn đều cố ý che giấu, nhưng đôi khi có chút lơ đãng, lộ ra bên ngoài, chẳng may bị con bò này nhìn ra.
“Sát khí!” Chu Duyên tròn mắt nói ra.
Tôn Kỳ quay sang nhìn nàng, trong lòng nóng bỏng: chết cha?! bị nhìn ra rồi sao? phải làm sao đây? giết người diệt khẩu? không được, không có khả năng.
Tìm cớ? đúng! nhất định phải tìm một cái cớ thích hợp.
Chu Duyên đột nhiên nắm lấy tay Tôn Kỳ khiến hắn không kịp phản ứng, sống lưng hắn ướt đẫm mồ hôi nhưng trên mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
“Học tỷ, đệ… cho đệ giải thích...”
“Không cần giải thích! ta đã biết!” Chu Duyên khẳng định chắc nịch, khiến hắn càng lạnh sống lưng, hắn lòng thầm nghĩ: ta cả đời cẩn trọng chẳng lẽ hôm nay thua bởi một con bò.
Chu Duyên cầm tay Tôn Kỳ giơ lên cao, lớn tiếng:
“Chúng ta đã có người chiến thắng: Thẩm Văn!”
Đám người xung quanh ngay lập tức vỗ tay tung hô, sau khi kết thúc màn vỗ tay, một tên Thần tộc không hiểu hỏi:
“Chu học tỷ, hắn làm sao có thể dọa sợ được bò điên vậy?”
Chu Duyên lúc này chống hông tự tin giải thích:
“Các ngươi quên Thẩm Văn học đệ đã từng trải qua sinh tử, tay không giết sói sao? sát khí này sinh ra chính từ việc giết bạch lang.” sau đó nàng quay sang nhìn Tôn Kỳ, hỏi: “Ta nói có đúng không?”
Tôn Kỳ làm sao có thể từ chối sự giúp đỡ của Chu Duyên, hắn lập tức gật đầu.
Chu Duyên thấy vậy càng tự tin bành trướng.
Tên nào đó lẩm bẩm:
“Nếu vậy ta đi giết một con sói, chẳng phải là sẽ khuất phục được bò điên, chiếm lấy phần thưởng của Vân Du Gia sao? Phần thưởng lần này cũng có 100 điểm.
Kiếm điểm cũng quá dễ đi.”
Đám xung quanh nghe được, ánh mắt sáng ngời, cảm thấy vô cùng có lý.
“Ngu ngốc!” nhưng ngay lúc này có tiếng mắng, Chu Duyên ánh mắt sắc bén đảo quanh bọn hắn nói: “Muốn có sát khí vậy thì phải trải qua sinh tử quyết chiến, không phải như kiểu có người bắt sống để cho các ngươi giết.”
Nghe xong lời này, đám xung quanh ỉu xìu, lời này không sai, nếu dễ dàng như vậy thì Vân Du Gia đã sớm phá sản.
Chu Duyên ánh mắt sáng ngời nhìn Tôn Kỳ, nói:
“Học đệ, đệ có thiên phú về khống thú, nhất định phải...”
Chu Duyên đang nhập tâm nói thì bỗng nhiên có một chiếc lá vàng lượn lờ rơi xuống, khi ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện đầy trời lá vàng.
Tất cả đều ngẩng đầu nhìn, hơi ngẩn ngơ, từ đâu lại có nhiều lá vàng như vậy?
Đột nhiên tất cả lá vàng xoay tròn như lốc xoáy cuốn lấy Tôn Kỳ, vây hắn thành xác ướp.
Chu Duyên chợt ý thức được điều gì, nàng hét lớn vung nắm đấm đánh tới.
“Khốn kiếp! dám cướp người trước mặt bổn tiểu thư!”
Oanh! lá vàng tan tác nhưng Tôn Kỳ cũng theo đó biến mất.
Chu Duyên nghiến răng.
Nàng biết là ai cướp người, chiêu này chỉ có thể là kẻ đó: Văn Gia Lý Mộ Bạch.
“Học tỷ, làm sao đây, người mất rồi?” tên học đệ bên cạnh hỏi.
Chu Duyên sau một thoáng suy nghĩ thì lắc đầu, nói:
“Trò này chỉ có thể là tên Lý Mộ Bạch, bỏ qua đi, tên này rất khó dây dưa.
Vả lại chúng ta cũng không thiếu cơ hội lôi kéo.
Không phải Thẩm Văn còn chưa nhận phần thưởng sao?!”
Nói đến đây bọn hắn nhìn nhau hiểu ý, cười!
Nguyên Sa đứng gần đó thu hết mọi việc vào trong mắt, hắn vừa ngưỡng mộ vừa ganh tỵ với biểu hiện quá xuất sắc của Tôn Kỳ.
Hắn cũng bước lên tham gia khống chế bò điên.
Kết quả hắn bị gãy một tay, đau đến chết đi sống lại, cũng may y sư ở đây giỏi, chỉ vài phút là hắn lại lành lạnh như cũ.
Xem ra khống thú và điểm hạt hắn đều không bằng Tôn Kỳ.
Tại một nơi khác, rất nhiều lá vàng tụ lại sau đó bùm! lá vàng bay tán loạn, Tôn Kỳ hiện ra, chân trái đá chân phải lảo đảo, có một bàn tay vững vàng đỡ lại vai hắn.
“Học đệ không sao chứ?”
Tôn Kỳ lấy lại thăng bằng, nhìn rõ, đây là một vị bạch diện thư sinh, khí chất nho nhã, bạch bào tao nhã, nụ cười như gió xuân ấm áp.
“Đây là...”
“Đây là gian hàng Văn Gia, ta gọi Lý Mộ Bạch.” vị bạch diện thư sinh mỉm cười ôn tồn nói.
Tôn Kỳ lúc này lấy lại bình tĩnh, chỉnh lại quần áo, dáng người nghiêm trang hành lễ.
“Thẩm Văn xin chào học huynh.”
Hắn toát ra khí chất không khác gì Lý Mộ Bạch.
Lý Mộ Bạch mỉm cười gật đầu, càng nhìn Tôn Kỳ càng vừa mắt, quyết tâm kéo bằng được vào Văn Gia.
“Học đệ phải chăng đã nghĩ đến nhà nào?” Lý Mộ Bạch thăm dò.
“Chưa có.” Tôn Kỳ thành thật trả lời.
“Tốt! học đệ nhìn xem trên đài.” Lý Mộ Bạch đưa tay chỉ.
Trên đài đơn sơ không có nhiều thứ chỉ có một cái bàn thấp, bên trên là cây đàn.
Lúc này một vị thư sinh đang ngồi nhắm mắt nhập tịnh, hai tay đặt lên đàn.
Hắn đã bất động như thế được một lúc lâu.
Người bên dưới cũng không vội vàng, kiên nhẫn chờ đợi.
Một lúc sau, có gió động, thanh niên thư sinh cũng theo gió mà động, ngón tay gảy nhẹ lên phím đàn.
Ting… ting… ting… liên tục 12 dây đàn được gảy lên.
Chỉ đơn giản là gảy dây đàn không theo bất kỳ nhạc phổ nào nhưng âm thanh vang lên trong trẻo và sắc nét, đây không phải là do người đàn giỏi mà do đàn tốt.
Đến dây thứ 13 thì âm thanh trầm đục đi hẳn, đến dây thứ 17 thì đã không còn âm sắc.
Người thanh niên không cam lòng, vận lực kéo lên dây 17.
Ting! âm thanh vang lên nhưng kèm theo đó là tiếng phốc! người thanh niên há miệng phun ra một ngụm máu.
Vị tiên sinh ngồi bên cạnh lạnh nhạt nhìn hắn, phán:
“16 dây, thất bại!”
Vị thanh niên này không phục:
“Tiên sinh là 17 dây.”
“Hừ! 16 dây trước là người câu thông với tiếng đàn gảy lên, dây thứ 17 là ngươi cưỡng ép kéo lên trái với tâm đàn, bởi vậy mới bị phản phệ.”
Tên thanh niên này vẫn không phục, cưỡng ép thì cưỡng ép nhưng mà quả thật hắn vẫn kéo lên được dây thứ 17, sao lại không tính.
Hắn định lên tiếng tranh luận.
Nhưng vị tiên sinh này không cho hắn cơ hội, quát:
“Trẻ con vô tri! lui xuống!”
Tên thanh niên bị quát mất hết tinh thần, không dám cãi nữa, tiu nghỉu như chó con lui xuống.
Vị tiên sinh này lại nhắm mắt chờ người tiếp theo khiêu chiến.
Lý Mộ Bạch giải thích cho Tôn Kỳ:
“Đàn kia là Thanh Huyền Cầm, là một cây đàn tranh 36 dây, nó đã theo Văn Gia Chủ nhiều năm, từ tinh khí tiến hóa lên linh khí, đàn này thông linh, tuy rằng linh trí còn thấp nhưng vì là vật đã trưởng thành cùng Văn Gia Chủ nên nó tương đối khó tính, không phải ai cũng có thể gảy lên được tiếng, nhất là đối với những người có tinh thần lực thấp.
Muốn làm chủ của nó cũng phải có thiên phú như Văn Gia Chủ ngày xưa.
Văn Gia Chủ lấy đàn này ra làm thử thách, cũng là phần thưởng.
Chỉ cần kéo lên được 30 dây sẽ được tặng 100 điểm, mỗi dây kéo thêm sẽ được 10 điểm.
Kéo được 36 dây được 300 điểm cùng đàn.
Nhưng vì đàn này đã thông linh, có khả năng tự chủ lựa chọn nên ngươi thiên phú tốt nhưng không hợp tính nó cũng sẽ không lên tiếng.”
Tôn Kỳ gật đầu thừa nhận đây là đàn tốt nhưng hắn cũng không có ý định tham gia, sợ mình quá nổi bật.
Lý Mộ Bạch nhìn hắn cười, chờ hắn động thân.
Nhưng Lý Mộ Bạch chưa chờ được Tôn Kỳ lên thì có một tân tinh khác đã bước lên đài: Trúc Dã.
Trong số những học viên học đường, Trúc Dã khá có danh tiếng, hắn học tập đã được trăm năm, dự đoán chỉ cần thêm hai ba mươi năm nữa hắn có thể mọc cánh tiến vào năm hai.
Vị tiên sinh trên đài hơi hé mắt, hứng thú, lão có nhiệm vụ thử thách học viên năm nhất, tất nhiên biết được những cái tên nổi bật, Trúc Dã thuộc đối tượng Văn Gia muốn lôi kéo.
Trúc Dã tiến lên tự tin, đám phía dưới vỗ tay hoan hô ủng hộ, hiển nhiên danh khí của Trúc Dã rất lớn.
Trúc Dã phất tay áo nhẹ nhàng ngồi xuống trước Thanh Huyền Cầm, hai tay đặt nhẹ lên dây đàn, nhắm mắt yên tĩnh, tâm hắn lúc này tựa như mặt hồ.
Đám người phía dưới cũng yên tĩnh, thấp giọng trò chuyện.
Vị tiên sinh trên đài phất tay tạo ra một lồng cách âm.
Một tiếng trôi qua, Trúc Dã vẫn không có động tĩnh.
Phía dưới có người rời đi, có ngươi tiến tới xem, có người vẫn đứng chờ.
Chợt! Trúc Dã động.
Ting! dây thứ nhất bị kéo lên.
Ting… ting… ting… liên tiếp sau đó là 20 tiếng đàn.
Trúc Dã vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
Ngón tay hắn đặt lên dây đàn tiếp theo kéo lên.
Đến tiếng 30, Trúc Dã trên trán đã đổ mồ hôi.
Bên dưới tỏ ra phấn khích, vị tiên sinh kia cũng mỉm cười gật đầu hài lòng, 30 tiếng đã được nhận thưởng.
Trúc Dã cũng không có ý dừng lại, mục tiêu của hắn không chỉ là nhận điểm mà chính là chiếc đàn này.
Ting! tiếng thứ 31.
Mọi người đã nhận ra quyết tâm của Trúc Dã, cũng không khỏi hồi hộp mong chờ.
Ting! tiếng thứ 32, nhưng tiếng này đã bị đục chỉ sợ đã tới hạn.
Quả nhiên Trúc Dã kéo lên dây 33 nhưng không có tiếng.
Mọi người thở dài tiếc cho hắn, xem ra đến đây là kết thúc, đàn của Văn Gia Chủ đúng là không dễ cầm.
Đúng vào lúc này, Trúc Dã hét lớn, lưng hắn sáng lên ấn ký, một đôi cánh mờ ảo từ từ ngưng tụ.
“Quả nhiên Trúc Dã đã gần mọc cánh.” một đồng bạn của Trúc Dã biết chuyện nói ra.
“Haizz… chúng ta không nhanh tu luyện chỉ sợ sau đó phải gọi hắn một tiếng học huynh.” một tên khác than thở.
Đôi cánh vừa xuất hiện, Trúc Dã khí thế tăng vọt, thần lực ngưng tụ, hắn đặt tay lên dây thứ 33.
Ting! lần này quả nhiên đã có tiếng.
Nhưng sắc mặt Trúc Dã cũng không mấy tốt đẹp, gân xanh gân đỏ đầy mặt.
Dù vậy hắn vẫn quyết tâm kéo lên dây thứ 34.
Nhưng khi vừa đặt tay lên dây thứ 34, chưa kịp kéo thì hắn cảm nhận được một cỗ âm luật trùng kích thẳng vào thần hồn của hắn.
Trúc Dã không chịu được, há miệng phun ra một ngụm máu tươi đầu gục xuống đàn.
Vị tiên sinh bên cạnh phất tay đỡ lấy hắn, truyền vào người hắn một cỗ thần lực, Trúc Dã từ từ tỉnh táo.
“Ngươi đã rất tốt, qua bên kia nhận điểm đi.” sau đó tiên sinh quay xuống tuyên bố: “Trúc Dã, 33 dây.”
Đám người phía dưới ban đầu tiếc nuối vì không thể chứng kiến kỳ tích, nhưng rất nhanh vỗ tay hoan hô khích lệ, thành tích này đã vô cùng tốt, tốt nhất trong số những người đã tham gia.
Tôn Kỳ cũng gật đầu tán thưởng, tán thưởng tinh thần quyết tâm của Trúc Dã.
Hắn cứ nghĩ Thần tộc tuổi thọ dài đằng đẵng, sinh ra đã có cuộc sống như vương giả, sợ rằng sẽ có rất nhiều kẻ thích hưởng thụ hơn là cố gắng.
Nhưng xem ra hắn đã sai, Thần tộc không có người lười biếng.
“Học đệ thấy sao?” Lý Mộ Bạch bên cạnh hỏi.
“Rất hấp dẫn!” Tôn Kỳ thành thật nhận xét.
“Vậy sao?” Lý Mộ Bạch mỉm cười: “Vậy đệ lên thử đi!” lời còn chưa dứt, Lý Mộ Bạch đã túm lấy cổ áo Tôn Kỳ vứt hắn lên trên.
Tôn Kỳ hoàn toàn bất ngờ, vô lực chống cự.
Ầm! Tôn Kỳ mặt chạm sàn, răng chạm đất, xây xẩm mặt mày.