Tôn Kỳ từ từ tỉnh giấc, hắn phát hiện mình đang ngâm mình trong hồ nước.
Nước hồ màu như ngọc lục bảo trong suốt, tỏa một cỗ sinh mệnh lực dồi dào, thấm vào trong từng tấc da thịt.
Sau một thoáng ngất ngây, hắn mới nhớ ra trước đó mình bị đứt đôi người, hắn lúc đó đã nghĩ mình chắc chắn phải chết.
Tôn Kỳ lập tức đứng phắc dậy.
Hắn… có nguyên thân dưới, chân hắn mọc ra rồi!
Hắn sờ soạt khắp người.
Các vết thương đã hoàn toàn biến mất.
Mặt hắn! đúng rồi, mặt hắn.
Tôn Kỳ vội sờ lên mặt.
Mặt hắn nhẵn mịn không còn vết thương.
Trong lúc hắn hôn mê rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hắn rõ ràng đã bị thương rất nặng, hắn tự biết với tất cả phương pháp trị thương hắn biết không thể nào hoàn mỹ chữa thương như vậy.
Chẳng lẽ là hồ nước này? đây là cái gì nước? sinh mệnh lực dồi dào và dịu êm dễ dàng thấm vào cơ thể.
Khiến hắn nhớ tới Sinh Mệnh Chi Thủy của Con Rắn.
“Tỉnh rồi sao?” đúng lúc này có vị Thần nữ đi vào cất tiếng hỏi.
Vị Thần nữ xinh đẹp đôi mắt long lanh nhìn hắn, Tôn Kỳ chợt cảm thấy xấu hổ, hắn mới nhớ ra mình đang trần truồng, hắn vội phụp người xuống nước, mặt phiếm hồng.
Vị Thần nữ nhìn hắn cười khúc khích, rất tự nhiên đi tới, thấy mặt hắn hơi đỏ thì hỏi:
“Chưa lành hết vết thương sao?”
Nhìn thái độ tự nhiên của Thần nữ, Tôn Kỳ mới nhớ ra Thần tộc coi cơ thể như một tác phẩm nghệ thuật nên được tôn trọng, chỉ có những sinh vật tội lỗi hoặc thấp hèn mới nảy sinh ý nhục dục.
Tôn Kỳ ý thức được điểm này, hắn trở nên tự nhiên hơn, nhưng vẫn chưa vượt qua được hoàn toàn trở ngại, có lẽ cần một chút thời gian thích ứng.
Trong khi hắn còn đang suy nghĩ miên man thì một bàn tay mềm mại đã đặt lên vai hắn khiến hắn giật thót mình, vị Thần nữ che miệng cười khúc khích:
“Tỷ có phải sói ăn thịt đâu mà sợ.
Đưa tay đây cho tỷ xem!”
Tôn Kỳ tỏ ra ngại ngùng giơ lên cánh tay, vị Thần nữ nắm cổ tay hắn, sau đó truyền vào trong thần lực.
Thần lực chảy khắp cơ thể hắn kiểm tra.
Một lúc sau, Thần nữ buông tay nói:
“Cơ thể không còn vấn đề, có thể ra ngoài được rồi.”
“Đây là đâu?” Tôn Kỳ lúc này mới có cơ hội nói lên thắc mắc của mình.
“Đây là Lục Bảo Nhiên, chuyên môn dùng để chữa trị vết thương, bất quá chỉ là vòng ngoài.” Thần nữ đáp.
“Lúc đó đệ bị đứt đôi người...” Tôn Kỳ lại hỏi.
“Chuyện nhỏ thôi! chỉ cần thần hồn chưa tan, sinh mệnh chưa tận thì Lục Bảo Nhiên đều có thể cứu về, tái tạo thân thể cũng chỉ là chuyện nhỏ.” Thần nữ thân thiện vui vẻ cùng hắn trò chuyện: “Mà không biết nên nói đệ may mắn hay xui xẻo.
Đệ chính là người trẻ nhất được vào Lục Bảo Nhiên.
Trước kia chỉ toàn là binh lính hoặc Thần tộc ra ngoài làm nhiệm vụ bị trọng thương thì mới được dùng, đệ mới xuất sinh mấy ngày cũng thật biết gây chuyện.”
“Đệ ở đây đã bao lâu rồi?” Tôn Kỳ hỏi.
“Không lâu lắm, mới ba ngày.” Thần nữ trả lời, sau đó đoán Tôn Kỳ có thể đang nghĩ về lễ hội nên nói tiếp: “Đệ yên tâm! lễ hội vẫn chưa kết thúc, đệ vẫn có thể tiếp tục tham gia.”
Tôn Kỳ gật đầu nhận đại, hắn thực sự không quá quan tâm đến lễ hội.
“Tỷ tỷ xinh đẹp tên gì? đệ gọi Thẩm Văn.” Tôn Kỳ đôi mắt to tròn long lanh, khí chất ngây thơ, đây là lúc hắn tạo mối quan hệ.
Lục Bảo Nhiên là chỗ trị thương, vị tỷ tỷ này hẳn là làm việc tại đây, tạo quan hệ tốt với tỷ tỷ chỉ có lợi không có hại.
Nhưng mà không như hắn nghĩ, vị Thần nữ này đột nhiên nghiêm sắc mặt không vui, ngón tay dí vào trán hắn cảnh cáo:
“Tuổi nhỏ không được nói những lời này.”
Tôn Kỳ ngơ ngác không hiểu, hắn đã sai chỗ nào? Sau này hắn mới biết tại Thần tộc rất kỵ những lời nói sáo rỗng, nịnh hót, ba hoa… bọn hắn cho rằng đấy là những liều thuốc độc, là nguồn gốc khơi gợi tội lỗi.
Vậy là ý muốn tạo mối quan hệ của hắn đổ vỡ, ngược lại còn khiến người ta ác cảm.
Tôn Kỳ cười khổ tự trách, sao lúc đó không nói ít đi một câu.
Hắn bị ghẻ lạnh rồi!
Vị Thần nữ đặt xuống một khay gỗ, bên trên có một bộ quần áo, lạnh nhạt nói:
“Có biết tự mặc đồ không? Nơi đây là cấm địa không cho phép người hầu tiến vào, ngươi phải tự mặc đồ.”
Sở dĩ hỏi câu này vì chăm sóc Thần tộc mọi việc lớn nhỏ đều do người hầu làm, nhiều khi khiến Thần tộc không biết cách mặc quần áo, lấy cơm, trải giường… tuổi càng nhỏ càng bị phụ thuộc.
Tôn Kỳ gật đầu.
Vị Thần nữ không để ý hắn nữa bước ra ngoài, nói nhỏ: “Coi như cũng biết một chút tự lập”.
Hắn nhanh chóng thay đồ rồi cũng bước ra ngoài.
Bên ngoài có hai binh sĩ đã chờ sẵn, một tên hỏi:
“Ngươi là Thẩm Văn?”
Tôn Kỳ gật đầu.
“Theo bọn ta đi.” một tên lính nói, sau đó không chờ Tôn Kỳ hỏi, bọn họ xách tay Tôn Kỳ bay lên.
Một lúc sau, hắn được đưa tới một tòa đại điện lộng lẫy uy nghi, cánh cổng lớn từ từ mở ra, hai vị giáp sĩ dạt sang hai bên, chỉ còn lại mình Tôn Kỳ trên con đường lớn, hắn hít một hơi sâu nhấc chân tiếp vào trong.
Bên trong đại điện, có những khuôn mặt quen thuộc, ngồi tại vị trí chủ tọa là Pháp Gia gia chủ Thương Quân Thần, hai bên ngồi sáu vị gia chủ còn lại và mấy vị Thần tộc hắn không biết.
Tôn Kỳ chỉnh y phục, nghiêm trang hành lễ:
“Học trò Thẩm Văn kính chào Thương Quân Thần, kính chào...”
“Thôi được rồi! không cần nhiều lời, kính chào các vị đại thần là được.” Đấu Chiến Thần tỏ ra mất kiên nhẫn, không ưa nhiều lời, mở miệng dạy bảo.
“Vâng! học trò kính chào các vị đại thần.” Tôn Kỳ ngay lập tức đổi lại.
“Ngươi có biết, bọn ta vì sao gọi ngươi đến?” Thương Quân giọng uy nghiêm hỏi.
“Học trò không biết.” Tôn Kỳ thành thật trả lời.
“Nơi đây là Pháp Gia công đường, chuyên chủ trì luận tội.” Thương Quân giải thích.
“Không biết học trò có tội gì?” Tôn Kỳ tỏ ra hơi ngạc nhiên hỏi.
“Chưa nói đến tội, chỉ là muốn ngươi giải thích một chuyện.” Đấu Chiến phân trần, sợ Tôn Kỳ hiểu lầm.
“Xin các vị đại thần cứ hỏi.” Tôn Kỳ thành thật.
“Trong tầng thứ hai của Hầm Ngục Vô Tận, ngươi làm sao có thể né tránh bầy sói, đồng thời khu hổ sói giết nhau.
Ở tuổi của ngươi làm sao có thể làm ra những chuyện này? Đừng nói với ta tất cả đều là ngẫu nhiên.” Thương Quân hỏi.
Tôn Kỳ nghe hỏi mà thở phào, còn tưởng là bị nhìn ra thân phận, câu hỏi này hắn đã từng nghĩ đến, hắn đã nghĩ đến một câu trả lời, tuy hơi khó tin nhưng thầy Nham Sâm từng nói trong lịch sử Thần tộc cũng có vài vị.
“Không dám giấu các vị đại thần, học trò… học trò...” Tôn Kỳ hơi ngập ngừng nói: “Học trò hình như… nghe được tiếng sói.”
“Thật!” một số vị gia chủ không kiềm được mà thất thố.
Thương Quân ho nhẹ khiến bọn họ an tọa.
“Có lẽ...” Tôn Kỳ hai tay xoắn xuýt vào nhau không dám khẳng định.
“Các vị thấy sao?” Thương Quân mở miệng hỏi.
“Chuyện này không khó xác minh, mời Bách Thú Thần mọi chuyện tự sáng tỏ.” Du Vân Gia chủ lên tiếng.
Các vị gia chủ còn lại cũng gật đầu.
“Vậy cho mời Bách Thú Thần!” Thương Quân ra lệnh.
Một lúc sau, một vị trung niên lưng hùm vai gấu bước vào, giọng nói oang oang như thú gầm:
“Ai? là ai có thể nói được tiếng sói?”
“Bách Thú, ông vẫn như thế vội vã.” Đấu Chiến mắng đùa.
“Ha, ha… nghe tin có người thiên phú nói được tiếng thú ta mừng quá.” Bách Thú ha hả trả lời.
“Không nên vội kết luận, ngươi trước tiên kiểm tra hắn xem.” Thương Quân tay chỉ Tôn Kỳ nói.
Bách Thú nhìn Tôn Kỳ thấy dáng mảnh khảnh thì trách:
“Thanh niên bây giờ không chịu ăn uống gì cả, cứ thích bắt chước tên ẻo lả Nhã Văn.”
“Đúng, đúng...” Đấu Chiến cười lớn.
Nhã Văn ho nhẹ, hắn ngồi không cũng bị trúng tên rồi.
Mấy vị đại thần nói đùa khiến cho không khí bớt đi căng thẳng, bọn hắn cũng không phải là bắn tên không đích, không khí vui tươi sẽ khiến cho Tôn Kỳ không còn cảm giác bị luận tội.
Tôn Kỳ lúc này vẫn là một Thần tộc tộc viên, không nên để hắn sinh oán niệm.
Thần tộc đối với tộc viên của mình vẫn vô cùng nuông chiều.
Bách Thú Thần đi vòng quanh Tôn Kỳ ngó nghiêng, hỏi:
“Ngươi có thể nói được tiếng thú?”
“Học trò… học trò… không biết...” Tôn Kỳ run run trả lời, tinh thần căng thẳng, tay chân xoắn xuýt.
“Ha, ha… tiểu tử không cần căng thẳng.” Bách Thú Thần vỗ vai Tôn Kỳ thân thiện, âm thầm truyền vào người hắn một luồng khí ấm áp giúp hắn trấn tĩnh.
Tôn Kỳ lúc này đã ổn định hơn, ngập ngừng nói:
“Học trò… không biết vì sao mà có thể nghe được một ít tiếng sói.”
“Nghe được tiếng sói? tốt, tốt, tốt… đây chính là trời sinh phù hợp khống thú, là thiên phú cực hiếm.” Bách Thú Thần hết lời khen ngợi.
Tôn Kỳ được khen thì khuôn mặt giãn ra, trong mắt có sự vui mừng hân hoan, ai mà không muốn mình có được thiên phú tuyệt luân kia chứ!
“Thật? thật sao?” Tôn Kỳ hỏi lại.
“Tất nhiên rồi! ngươi nhìn ta đi, chính nhờ thông hiểu hơn trăm loại thú ngữ, trở thành quản lý của Bách Thú Viên.” Bách Thú Thần tự hào khoe khoang, sau đó chỉ Đấu Chiến, nói: “Ta một mình đánh không lại Đấu Chiến nhưng chỉ cần ta hú lên một tiếng đoàn Yêu thú của ta sẽ san phẳng nhà hắn, xem hắn có sợ hay không?!”
Đấu Chiến bị nêu tên thì hừ lạnh, ngồi không cũng bị đá rơi trúng đầu.
Tôn Kỳ nghe xong mà hứng khởi bừng bừng, vui mừng nói:
“Học trò… học trò… có thể nghe được tiếng sói.”
“Khẳng định?” Bách Thú Thần hỏi.
“Khẳng định!” Tôn Kỳ gật đầu chắc chắn nói.
“Tốt! vậy để ta kiểm tra một chút.” Bách Thú Thần sau đó hú lên vài tiếng như sói.
Tôn Kỳ suy nghĩ một chút nói:
“Hình như là: mười dặm phía đông có cây đào đang ra trái.”
“Chính xác!” Bách Thú Thần gật đầu hài lòng: “Vậy ta tiếp tục thứ khác.”
Bách Thú Thần lại hú lên, Tôn Kỳ trả lời.
Một lúc sau, Bách Thú Thần có thể kết luận Tôn Kỳ nghe được tiếng sói, ít nhất là nghe hiểu được năm phần, thiên phú đã cực cao, ngoài ra hắn không còn biết thứ gì khác.
Nếu học tập thêm chắc chắn sẽ rất có tương lai.
Bách Thú Thần rất vừa ý với Tôn Kỳ, đây là trời sinh khống thú, có thể trở thành người kế thừa hắn, nhưng hắn biết sự việc không đơn giản nên cũng không có mở lời lôi kéo Tôn Kỳ.
Bách Thú Thần báo cáo kết quả kiểm tra với các vị đại thần khác.
Thương Quân gật đầu:
“Bách Thú Thần vất vả, có thể về nghỉ ngơi.”
Bách Thú Thần chắp tay cáo từ rời đi, trước khi đi hắn liếc qua Tôn Kỳ, hy vọng không có chuyện gì, hắn vẫn mong có người học trò này.
Thương Quân lúc này nhìn Tôn Kỳ, chậm rãi nói:
“Xem ra thiên phú nghe được tiếng sói của ngươi không giả, hành động của ngươi cũng theo đó được giải thích.
Được rồi, đã không còn gì nữa, ngươi có thể trở về.”
Tôn Kỳ đối với Thương Quân và các vị đại thần hành lễ, sau đó từ từ lui ra.
Bên ngoài có hai giáp sĩ đã đợi sẵn mang hắn đi.
“Các vị thấy sao?” sau một thoáng im lặng Thương Quân mở miệng hỏi.
“Thương Quân còn lo lắng điều gì?” Thiết Thủ Thần hỏi lại.
“Thần tộc xuất sinh, Yêu tộc đột nhập, thú triều bùng nổ, ấu Thần giết bạch lang, nghe hiểu tiếng sói, tinh thần lực cực cao… tất cả quá trùng hợp, không khỏi khiến người ta nghi ngờ.” Thương Quân phân tích.
“Ý Thương Quân là hắn không phải Thần tộc, bị Yêu tộc điều khiển?” Nhã Văn nói ra suy nghĩ của Thương Quân.
“Nhưng không phải chúng ta đều đã kiểm tra cơ thể và thần hồn rồi sao? đều không có vấn đề.
Ngay cả Thần Sứ cũng không nói hắn có vấn đề.” Vô Cực Thần lên tiếng.
“Ta nghe nói ở Yêu giới có một loài ký sinh.” Đấu Chiến mở miệng nói, sau đó nhìn vào không khí nói: “Bách Thú, ông thấy có thể không?”
Tại giữa đại điện, một vòng xoáy hiện lên, Bách Thú Thần từ vòng xoáy bước ra, ổn trọng thân hình, trầm giọng nói:
“Ta đã kiểm tra qua, không phát hiện ký sinh vật, cảm xúc hắn cũng rất tự nhiên không giống như con rối bị điều khiển.
Theo ý kiến của ta, hắn bình thường.”
Tất cả đều rơi vào trầm mặc.
Một lúc sau, Phượng Minh Thần lên tiếng:
“Truy cứu huyết thống của hắn, xem cha mẹ hắn có thiên phú thú ngữ không?”
Thương Quân lắc đầu:
“Bộ Di Truyền sẽ không đồng ý, điều này trái luật.”
“Trong tình huống này cũng không được sao? Yêu tộc có thể đang cài gián điệp trong chúng ta, đây là chuyện lớn.” Phượng Minh Thần không bằng lòng nói.
“Mới chỉ một chút nghi ngờ mà thôi, không nói đến chuyện lớn, vì chuyện này mà phá luật ta cũng không muốn.” Thương Quân đáp.
“Các ngươi cũng đừng căng thẳng như vậy.” Đấu Chiến lớn tiếng xua đi bầu không khí nghi ngờ.
“Thần tộc xuất hiện thiên tài, chúng ta nên vui mừng mới đúng, đừng có nghi ngờ lung tung để rồi lỡ mất một thiên tài.”
“Đấu Chiến nói không sai.
Chúng ta nên coi trọng hắn hơn là nghi ngờ.
Có thể trong trận chiến sinh tử với bạch lang đã kích thích thiên phú thú ngữ của hắn.
Thần tộc thiên phú không nhất thiết cứ phải di truyền mới được.” Nhã Văn lên tiếng.
“Ừm!” Thương Quân gật đầu.
“Vậy mọi chuyện cứ như thường đi.
Nếu hắn là nội gián Yêu tộc sớm muộn cũng tự lộ đuôi cáo.
Tại Thần giới không ai thoát được ánh mắt của Ngài ấy.”