Đêm đến, trăng treo cao, sao trời lấp lánh.
Tại trước phủ của Tôn Kỳ, một vị Thần tộc tự giới thiệu là Pháp Gia người đến đây tra xét việc thần khí đột nhiên biến mất.
Tôn Kỳ thành thật trả lời là… không biết!
Pháp Gia người cũng không có tận cùng truy cứu, thu thập thông tin xong rồi đi.
Tôn Kỳ trở lại trong phủ, nhấp một ngụm Thanh Dịch, thản nhiên như hắn không phải là hung thủ, suy nghĩ xem đêm nay nên thắp sáng mấy viên tinh thần.
Thắp sáng càng nhiều cần càng nhiều thần khí, mà nơi này của hắn đã rất mỏng manh, các phía thần khí chưa kịp trung hòa.
Nơi này cũng có quá nhiều tình nghi, hắn phải đi nơi khác.
Dưới sự che chở của màn đêm và những cây cổ thụ to lớn, Tôn Kỳ lướt đi mà không gây chú ý, chưa nói đến bay được, hắn chỉ là vận dụng được một chút thần lực tăng cường khả năng chạy nhảy.
Hắn không hiểu vì sao Thần tộc lại trồng nhiều cây cổ thụ như vậy, đây là môi trường vô cùng thích hợp cho kẻ xấu, vì sao bọn họ có thể an tâm, hoàn toàn không đề phòng kẻ gian như… hắn vậy!??
Tôn Kỳ chạy khá xa, trên đường đi chỉ thỉnh thoảng có vài bóng người qua lại, không có lính canh phòng, không có đội tuần tra.
Thần giới thật sự yên bình, vô tặc.
Nhưng bây giờ Thần giới có tặc rồi!
Tôn Kỳ dừng chân tại một cây cổ thụ, gần biệt phủ của ai đó hắn không biết, chỉ biết nơi này vẫn trong phạm vi năm nhất học đường.
Hắn khoanh chân vận chuyển công pháp.
Rất nhanh thần khí tụ về.
Tên trong biệt phủ đang tu luyện chợt cảm thấy thần khí sung túc, hắn ánh mắt sáng ngời, đây là cơ duyên không thể bỏ qua, nghe nói mấy đêm trước một số nơi thần khí đột nhiên biến mất, có lẽ do phía trên điều chỉnh dòng thần khí.
Chẳng lẽ đêm nay phía trên bổ sung thần khí cho phía dưới, trùng hợp đổ xuống chỗ hắn? phải, chắc chắn là như vậy!
Hắn không suy nghĩ nữa vội vàng hấp thụ thần khí.
Nhưng chẳng được bao lâu thì đột ngột thần khí giảm mạnh, loãng như không.
Tu luyện bị cưỡng ép cắt đứt, công pháp gãy ngang giữa chừng, chưa nói đến trọng thương nhưng phản phệ một chút là phải có.
Hắn hét lên, chửi mắng lui tung, chẳng lẽ bên trên còn chưa điều chỉnh xong dòng chảy.
Tôn Kỳ thì đã nhanh chóng trốn đi.
Một lúc sau, người của Pháp Gia đến, tên này uất ức kể lại sự việc.
Người của Pháp Gia kiểm tra một vòng không phát hiện gì, do họ ít người không thể kiểm tra tường tận.
Lần này Pháp Gia nghĩ là chuyện nhỏ, chỉ phái ra mười người đi kiểm tra, chứ chưa nói đến điều tra, do một vị nhị dực làm chỉ huy.
Tôn Kỳ nhanh chóng lẻn đến nơi khác, hút trộm thần khí.
Đêm nay là một đêm không ngủ, khắp nơi tiếng mắng dậy trời, Pháp Gia người chạy tới chạy lui như bị lùa vịt, nhưng do nhân số ít, bọn họ cũng bất lực, vị học huynh chỉ huy mấy lần mở ra thần ý càn quét, kết quả đều không tìm thấy manh mối.
Sáng hôm sau trên lớp đã lan truyền các loại tin đồn.
“Ngươi biết gì chưa? đêm qua lại xảy ra trường hợp thần khí biến mất.”
“Không phải nói Pháp Gia đã vào cuộc điều tra rồi sao?”
“Có điều tra nhưng không có manh mối.”
“Không phải bên trên điều chỉnh dòng chảy thần khí sao?”
“Không phải! Pháp Gia đã hỏi bên trên rồi, bọn họ nói không có điều chỉnh.”
“Vậy chẳng phải là lâm vào ngõ cụt rồi sao?”
“Nghe nói Pháp Gia sẽ tăng thêm người điều tra.”
“Hy vọng bọn họ sớm có kết luận, chứ mấy ngày nay ta không dám tu luyện, sợ bị phản phệ.”
“Ngươi làm quá! chắc lại nghe bọn Tạp Văn Gia đúng không?”
Trong khi tất cả đang lo lắng về chuyện thần khí biến mất thì Tạp Văn Gia lại hoạt động tích cực, giống như sợ thiên hạ bình yên, cật lực tuyên truyền các loại thuyết âm mưu, đồng thời liên kết với các tình tiết trong tiểu thuyết nhằm bán sách.
Bọn hắn còn quả quyết đây không phải là sự cố mà có người cố tình gây nên.
Mục đích là để ngăn đối thủ tiến bộ nhằm chiến thắng giải đấu sắp tới.
Những phát ngôn này tất nhiên là vô căn cứ, bị Pháp Gia một hồi cảnh cáo Tạp Văn Gia mới chịu thôi, nhưng mà bọn họ cũng nhờ vậy bán được một mớ sách, thu lợi nhuận kha khá.
Tôn Kỳ trở về, sầu não, hắn cảm thấy tốc độ tu luyện vẫn quá chậm mà việc hắn làm đã kinh động không ít người, chỉ sợ không thể tiếp tục.
Hắn nghĩ mình nên làm một vố lớn, sau đó mai danh ẩn tích.
Nhưng vấn đề ở chỗ hiệu suất hấp thụ thần khí quá kém cho dù cố gắng hết sức thì mỗi lần cũng chỉ thắp sáng được một tinh thần, nếu như có thể nâng cao hiệu suất hấp thụ thần khí hắn có thể mở ra nhiều hơn tinh thần.
Tôn Kỳ chú ý đến công pháp.
Công pháp này đã rất tốt nếu so với nhu cầu thần khí của một Thần tộc bình thường nhưng hắn có bình thường đâu?!? hắn cảm thấy còn có thể cải tiến để tốt hơn nữa.
Việc này hắn có kinh nghiệm, công pháp này cũng chỉ ở mức cơ sở thấp nhất, sẽ không mất nhiều thời gian.
Hắn muốn chỉnh sửa công pháp có khả năng thôn phệ mạnh như hắc động hắn từng có.
Hắn mất một tháng thời gian chỉnh sửa, cuối cùng cũng chỉnh sửa hoàn chỉnh theo ý mình.
Một tháng yên bình, sóng êm bể lặng khiến cho học viên yên tâm xuống, tin đồn cũng tan dần.
…
Đêm nay là đêm trăng tròn nhưng trời không trong, có mây đen lượn lờ.
Tại phủ của Trúc Dã.
Hắn đang ngồi khoanh chân tĩnh tọa trên một cái trận đồ âm dương, đây là trận bàn hắn bỏ ra hơn 100 điểm mua từ Vạn Cơ Điện, hỗ trợ hắn hợp tinh.
Trúc Dã tu luyện lấy 55 tinh thần làm căn, bình thường Thần tộc đều dùng 13, 21, 34 làm căn, Trúc Dã cũng coi như nổi bật hơn người.
Trúc Dã đã hợp tinh được 47 viên, hợp hết 55 viên hắn sẽ bước vào cảnh giới Vọng Nguyệt.
Thời điểm hợp tinh tốt nhất là ngày trăng tròn, mỗi tháng có một ngày, tất nhiên trăng tròn không đại biểu hợp tinh thành công, đúng hơn là chỉ tăng thêm một điểm khả năng.
Mỗi lần hợp tinh thành công, Trúc Dã sẽ có một lần cơ hội quan sát thiên địa quy tắc vạn biến hư ảo.
Trúc Dã đã thử hợp viên tinh thứ 48 vài chục lần, hắn cảm giác lần này mình sẽ thành công.
Trúc Dã vận khởi công pháp, bắt đầu hợp tinh, mồ hôi nhỏ tong tong.
Viên tinh thứ 48 cùng 47 viên trước đó kịch liệt bài xích, lực đẩy rất lớn.
Hắn dùng thần lực kéo cả hai lại gần với nhau.
Bên ngoài thần khí cuồn cuộn bị hấp thụ.
Hắn nơi này là dành cho cảnh giới Liên Tinh, thần khí dồi dào hơn nhiều so với chỗ Tôn Kỳ.
Thần tộc phân chia nơi ở rất công bằng, tùy cảnh giới mà sắp xếp.
Trúc Dã đang vô cùng tập trung, không muốn có một chút sơ sót nào, viên tinh thứ 48 càng lúc càng gần, thần lực hóa thành vô số sợi xích buộc lấy viên tinh thứ 48.
Nhưng đột nhiên thần khí trống không, thần lực của hắn như lục bình không rễ, không được bổ sung thần lực sợi xích liên tục đứt gãy, viên tinh thứ 48 xa dần.
Trúc Dã gồng lên tất cả sức lực nhưng vẫn tuyệt vọng nhìn viên 48 trôi đi.
Trúc Dã khóe miệng chảy máu, hét lên giận dữ phóng lên trời, hai cánh mờ ảo hiện ra.
Hắn bị chọc giận không thể nào kìm được, đây là phá hỏng con đường tu luyện của hắn.
Chợt hắn thấy có một bóng đen lướt nhanh qua hàng cây cổ thụ, Trúc Dã ánh mắt như tinh quang, lập tức đuổi theo.
Hắn trước đó đã nghe chuyện có kẻ hút trộm thần khí, lúc đó hắn nửa tin nửa ngờ, nhưng xem ra có thể là sự thật.
Trong cơn tức giận, Trúc Dã tất nhiên sẽ không bỏ qua, hắn ngay lập tức đuổi theo.
“Tên trộm vặt, có phải ngươi hút trộm thần khí?!”
Tôn Kỳ vừa chạy vừa cười nhạt, có ngu mới lên tiếng.
Trúc Dã hừ lạnh.
“Vậy thì đừng trách ta!”
Trúc Dã tung chưởng đánh tới, Tôn Kỳ quay đầu đưa tay đối chưởng.
Oanh! Trúc Dã bị đánh ngược lên trời, Tôn Kỳ rơi xuống mặt đất, loạng choạng mấy bước, Tôn Kỳ giữ vững thân hình, quay đầu chạy tiếp.
Trúc Dã bay ngược lên trời, vẽ một vòng cung rớt bịch xuống đất, tay ôm ngực phun ra một ngụm máu ngất đi.
Người hầu của hắn phát hiện liền mang vào trong.
Trúc Dã cảnh giới cao hơn Tôn Kỳ, nhưng hắn vừa rồi đã trút hết thần lực để hợp tinh, cộng thêm tức giận công tâm, phản phệ đủ loại tình huống khiến hắn một chưởng rơi xuống hạ phong.
Tôn Kỳ nhanh chân chạy tới nơi khác, mục tiêu là Tư Mã Quân, một thiên tài khác không kém Trúc Dã, đêm trăng tròn đẹp như vậy, bọn hắn chắc chắn sẽ hợp tinh.
Sau đó thì không cần phải nói, gà bay chó chạy, tiếng chửi rủa khắp nơi.
Có từng nhóm người hằm hằm sát khí đốt đuốc truy lùng hung thủ.
Ầm, ầm… có tiếng gõ cửa liên hồi, tên người hầu vội vã mở cửa, thấy bên ngoài các vị Thần tử, Thần nữ mặt giận dữ thì vội cúi đầu nói:
“Không biết các vị Thần tử, Thần nữ gọi cửa có chuyện gì?”
“Phủ này có phải của Thẩm Văn?”
“Vâng! là của Thẩm Văn Thần tử.”
“Hắn đang làm gì?”
“Dạ! Thần tử đang yên giấc.”
Mấy bọn họ nhìn nhau, chuyện lớn như vậy hắn còn ngủ được, hay là… Bọn họ lúc này nghi thần nghi quỷ, bất cứ điểm gì bất thường cũng gợi lên nghi ngờ.
Bọn họ ào ào xông vào.
“Các vị Thần tử, Thần nữ khoan đã! xin hãy để tiểu nhân vào thông báo.” tên người hầu năn nỉ.
“Hừ! thông báo cái gì, để hắn chuẩn bị sao?” một tên Thần tử hừ lạnh, đẩy tên người hầu ra.
Tuy chỉ là một cái đẩy nhẹ nhưng cũng khiến tên người hầu lăn mấy vòng.
“Các ngươi làm gì vậy?” đúng lúc này Tôn Kỳ bước ra, còn mặc trên người bộ đồ ngủ, mắt nhắm mắt mở, ngáp mơ màng.
A Hoàng, A Tú vội chạy tới đỡ tên người hầu, hỏi han, dù sao cũng là cùng tộc loại.
Tôn Kỳ nhìn cảnh này mà hừ lạnh:
“Đánh chó cũng phải nể mặt chủ, các ngươi chưa học câu này sao?”
“Một người hầu mà thôi!” tên Thần tộc gây chuyện coi thường nói.
“Hừ! điều 2 khoản 5 trong cuốn luật số 34 ghi rõ vô duyên vô cớ xâm hại đến tính mạng sức khỏe của Nhân tộc đều chịu trừng phạt.
Ngươi có muốn ta thưa ngươi tới Pháp Gia.” Tôn Kỳ hùng hồn đe dọa.
Tên này nghe đến Pháp Gia thì hơi rụt người.
Pháp Gia a, không ai muốn dây dưa.
“Ngươi ở đâu cả đêm nay?” đúng lúc này có một tên khác mở lời giải vây.
“Ngủ.” Tôn Kỳ nhún vai trả lời.
“Có bằng chứng gì?” tên này tiếp tục truy vấn.
“Bằng chứng? ngủ cũng cần có bằng chứng sao?” Tôn Kỳ cười khẩy nói.
“Hừ! đêm nay đạo tặc hút trộm thần khí khắp nơi, bọn ta đang truy lùng, ngươi nếu không có bằng chứng ngoại phạm, bọn ta có lý do nghi ngờ ngươi, đưa ngươi tới Pháp Gia tra hỏi.” tên này ép tới.
“Không có mặt thì là nghi phạm sao? vậy mỗi khi ta ngủ sẽ gọi ngươi tới canh giường, ngươi có chịu hay không?” Tôn Kỳ đáp trả, so miệng lưỡi, so lý luận hắn chấp tất cả bọn tại đây.
Tên này nghẹn họng, không nói lại được nhưng hắn vẫn không tha.
“Chỉ cần không có bằng chứng ngoại phạm thì tất cả đều là nghi phạm, đều phải áp lên Pháp Gia hình đường.”
Tôn Kỳ hừ lạnh chuẩn bị đáp trả nhưng có tiếng nói vang lên cách ngang.
“Không thể nào là hắn.”
Rẽ ra đám người, một vị học huynh tiến lên.
“Trúc Dã huynh vì sao lại nói như vậy?” ngươi bên cạnh hỏi.
Trúc Dã không trả lời hắn, nhìn Tôn Kỳ hỏi:
“Ngươi tu vi thế nào?”
“Mới vào học được mấy ngày, nói gì đến tu vi.” Tôn Kỳ thản nhiên trả lời.
Trúc Dã quay đầu nhìn, mấy Thần tộc cùng lứa với Tôn Kỳ gật đầu xác nhận.
Trúc Dã xác nhận lại:
“Vậy thì đúng rồi! ta từng đối chưởng với hung thủ, thực lực ít nhất cũng phải hậu Liên Tinh gần Vọng Nguyệt, không thể nào là một tay mơ.”
Lời này giải vây cho Tôn Kỳ, đồng thời cũng châm chọc hắn chỉ là tay mơ.
Tôn Kỳ hừ lạnh trong lòng, tay mơ trong lời ngươi vừa đánh cho ngươi nằm bẹp.
“Nhưng theo điều tra nơi này là nơi đầu tiên xuất hiện thần khí trống không.” một tên Thần tộc nêu bằng chứng.
“Cũng có thể là hung thủ đầu tiên tới nơi này, thử nghiệm thấy không bị phát hiện, lá gan mới bành trướng tới các khu khác.” Trúc Dã phân tích.
Hắn cố thủ quan điểm của mình là kẻ ra tay thực lực phải từ Liên Tinh đến Vọng Nguyệt, nơi đây chỉ có tu vi Tinh Khiếu, để hắn thừa nhận bị một tên Tinh Khiếu đánh bại, hắn thà chết đi còn hơn.
“Nếu nói như Trúc Dã huynh vậy thì khu Liên Tinh với Vọng Nguyệt đáng nghi nhất, không cần tốn thời gian với khu Tinh Khiếu.
Chúng ta hãy đến khu Liên Tinh, Vọng Nguyệt bắt hung thủ, tránh cho hắn kịp xóa dấu vết.” Tôn Kỳ đột nhiên cướp đầu sóng ngọn gió hô hào..