Thấy Tửu Lão chăm chú nhìn mình, Tôn Kỳ mở cờ trong bụng, ngoài mặt lại làm ra vẻ sầu não, thảm thương:
“Lão nhân gia thấy ta kỳ tài như vậy, nhưng ta số khổ, ba tuổi mất cha, bảy tuổi mất mẹ phải ở với dì ghẻ.
Dì ghẻ và hai em tính tình cay nghiệt bắt ta làm đủ mọi việc trong nhà, không có được giây phút nào nghỉ ngơi, ăn không no ngủ không yên, chỉ biết làm bạn với chim, chuột.
Ngày cả làng mở hội, ta một bộ đồ đẹp để mặc cũng không có, số ta thật là khổ mà!”
Tửu Lão nghe mà trợn mắt, từ bao giờ Thần tộc có kẻ mặt dày như vậy, ta thấy ngươi mặt dày đã có thể phong thần xưng là Mặt Dày Vô Địch Thần.
Ngươi coi ta là tên ngốc sao? ta mù chứ ta không có mất não.
Bịa chuyện trắng trợn như vậy, một cái chớp mắt cũng không nháy.
Ta thật phục ngươi!
Thấy Tửu Lão trợn mắt, Tôn Kỳ tưởng đã đạt được đồng cảm, xoa xoa tay mỉm cười nói:
“Lão nhân gia, thấy ta khổ như vậy, không thể khoanh tay đứng nhìn a.
Học trò cũng không yêu cầu nhiều, vài chục cuốn công pháp cấp phong thần là được, vũ khí thì học trò tu vi còn kém không yêu cầu nhiều năm ba cây thánh khí là được, nếu có thần khí thì càng tốt.
Ngoài ra thì minh văn, đan dược có càng nhiều càng tốt.
Ta nghe nói lão nhân gia từng đi lính lập nhiều công huân, lão nhân gia không dùng công huân có thể đưa ta hết.”
Tửu Lão nghe đến đây thì hoàn toàn bó tay rồi, tên này một chút lòng tự trọng cũng không có sao?
“Lão nhân gia, đồ đâu? đồ đâu?” Tôn Kỳ bắt đầu động tay chân tìm túi chứa đồ của Tửu Lão.
Tửu Lão nổi giận đùng đùng gạt tay hắn ra, mắng:
“Tiểu tử khốn kiếp dừng tay!”
“Lão nhân gia đừng có như vậy, ta là kỳ tài số khổ, lão mến tài thì mang ra chút đồ tốt đi.” Tôn Kỳ cười sáp lại.
“Tiểu tử, cút!” Tửu Lão đứng phắt dậy, mắng: “Ta thấy ngươi mặt thỏ mỏ dơi, mắt lươn mày cẩu, vai hầu eo bái là tướng tiểu nhân bỉ ổi, mặt dày vô liêm sỉ, là loại phản trắc.”
Tôn Kỳ sầm mặt:
“Lão nhân gia, vậy là ông không cho sao?”
“Ta không có, mà có cũng không cho ngươi.” Tửu Lão ngay lập tức từ chối.
“Cái này không đúng nha!”
“Có cái gì không đúng?”
“Trong sách không phải nói mấy vị cao nhân ẩn sĩ thường giống như lão nhàn vân dã hạc, câu cá tiêu dao sao? nhân vật chính mồ côi, khổ sở sống với dì ghẻ, mùa đông bị bắt lên núi hái hoa cúng mộ phụ thân, chẳng may trượt chân ngã xuống núi, trôi theo dòng sông được cao nhân cứu sống, sau đó cao nhân truyền cho công pháp võ thuật, trở về trả thù.”
“Ngươi đọc cái sách gì vậy? sách nào lại viết bậy bạ như vậy?”
“Thần Điêu Đại Bịp, có nhân vật chính là Quách Què đại hiệp.”
“Thần Điêu Đại Bịp? đó không phải sách của bọn Tạp Văn Gia sao? sách bọn chúng viết ngươi cũng tin là thật?”
“Không phải sao?”
“Ha, ha, ha… đúng là tấm chiếu mới chưa trải sự đời, những thứ nhảm nhí như vậy cũng tin.” Tửu Lão vỗ đùi cười lớn, giống như nghe được chuyện cười hay nhất thiên hạ.
Tôn Kỳ mặt ỉu xìu, lẩm bẩm:
“Xem ra lão nhân gia muốn thử thách tấm lòng của ta.”
Dứt lời, Tôn Kỳ phất tay lấy ra Thanh Huyền Cầm.
Thấy vậy, Tửu Lão chỉ đàn hỏi:
“Ngươi sẽ không định dùng đàn để thuyết phục ta đấy chứ?”
Tôn Kỳ gật đầu.
Tửu Lão cười càng lớn:
“Được, được… hiếm khi gặp được một đứa ngốc như ngươi.
Đàn đi! vừa nghe đàn vừa uống rượu cũng không tệ.”
Lão muốn nghe đàn, nhưng bảo vật, công pháp? xin lỗi, không có! Hiếm khi gặp được đứa ngốc như vậy, cớ sao không lợi dụng?
Tôn Kỳ cầm đàn giơ lên cao, sau đó giáng xuống.
Bốp!
Tửu Lão ôm đầu, quát:
“Tiểu tử! ngươi làm gì? sao lại đánh ta?”
“Ta có làm gì đâu? không phải ta đã nói dùng đàn để thuyết phục lão nhân gia sao?” Tôn Kỳ vừa nói vừa cầm đàn đập.
“Khốn kiếp! không phải đàn là dùng để tấu khúc sao?” Tửu Lão ôm đầu co ro chịu đòn.
“Ai nói đàn phải dùng để tấu khúc? dùng để đập không được sao?” Tôn Kỳ thản nhiên trả lời.
Thực lực của Tửu Lão là thất tinh, đáng lý vẫn có thể làm ra một chút phản kháng nhưng mà lão nhiều năm chìm đắm trong men rượu, bỏ quên tu luyện nên hoàn toàn bị Tôn Kỳ áp đảo.
“Giao công pháp ra đây! giao bảo vật ra đây! giao minh văn ra đây!...”
Sau mỗi lời nói Tôn Kỳ lại mạnh tay đập xuống.
“Tiểu tử, giữa thanh thiên bạch nhật, ngươi không sợ ta la lên sao?”
“La đi! ta la phụ lão.
A, a, a… Trước khi ra tay ta đã quan sát kỹ gần đây không có ai, cho dù có người chạy đến thì lão nói xem bọn họ tin lão hay tin ta.
Ta nha! ngân thơ, thuần khiết, người nhìn người yêu, người thấy người thương.
So với lão bợm rượu, tiền sự tiền án một đống.
Tu vi ta lại thua lão, lão nói xem bọn họ nghĩ là lão bắt nạt ta, hay ta bắt nạt lão.”
“Tiểu tử thì ra ngươi đã có ý định ăn cướp ngay từ đầu.”
“Đừng nói vậy nha! đó là phương án số hai.
Phương án số một là dùng vẻ anh tuấn, tiêu sái của ta để lão tự nguyện dâng lên.”
“Tiểu tử lời này ngươi cũng nói ra được.”
“Xem ra tấm lòng của ta vẫn chưa đủ thuyết phục lão, vậy thì ta phải nặng lòng hơn nữa.”
Tôn Kỳ dùng đàn đập không thương tiếc.
Một lúc sau, không chịu nổi sự hung bạo của Tôn Kỳ, Tửu Lão đành chịu thua.
“Đừng đánh nữa… đừng đánh nữa… ta giao...”
Tôn Kỳ thu tay, dựng đàn thẳng đứng, chắp tay hữu lễ:
“Xem ra đàn của ta đã làm Tửu Lão cảm động.”
Tửu Lão chống tay đứng dậy, liếc xéo hắn.
Giỏi! đê tiện đến thế là cùng.
“Đàn của ngươi không những làm lòng ta cảm động mà xương cốt ta cũng cảm động theo.” lão vừa nói vừa nghiến răng.
Tôn Kỳ đưa tay đỡ lão dậy nhưng bị lão hất tay ra.
“Lão tiên sinh đừng có như vậy.
Trong sách nói những cao nhân thường rất độ lượng, nhân từ và hào phóng.
Học trò cũng chỉ mong tiên sinh có một trong số đó là được rồi.
Không cần độ lượng, nhân từ chỉ cần hào phóng là được.”
“Ngươi bớt đọc những thứ nhảm nhí đấy đi.”
“Sao có thể nói là nhảm nhí, không phải mọi chuyện đang diễn ra giống như trong sách.”
“Phải! giống, giống lắm! Ối! xương sống của ta.”
“Lão tiên sinh cẩn thận, ngài phải chú ý giữ gìn sức khỏe, không nên uống rượu nữa.”
“Chỉ cần không gặp ngươi là ta thấy khỏe rồi.
Rượu ta uống cả triệu năm không sao, gặp ngươi mới mấy phút mà ê ẩm toàn thân.”
“Lão tiên sinh thật biết nói đùa.”
“Ngươi...” Tửu Lão chỉ mặt Tôn Kỳ uất đến nghẹn họng, tên này là cái giống gì mà nói kiểu gì hắn cũng nhảy vào họng được.
Nói chuyện với hắn thực là tức chết lão.
Lão lục lọi một lúc, từ trong người lấy ra một cái túi gấm đã bạc màu.
“Đây là...”
Chưa kịp nói hết lời đã bị Tôn Kỳ giật mất, hắn mở túi dốc ngược xuống.
Rơi xuống bàn ghế, nồi niêu xoong chảo...!cùng mấy cuộn giấy rơi xuống đất.
Tôn Kỳ có hơi thất vọng, chỉ có bằng vầy thôi sao?
Tửu Lão tức nổ phổi, đây là đồ của ta được không? ngươi còn dám dùng ánh mắt ghét bỏ!
“Đây là cái gì?” Tôn Kỳ cầm lên mấy cuộn giấy hỏi.
“Công pháp.” lão lạnh nhạt trả lời.
Tôn Kỳ ánh mắt sáng rực hỏi:
“Là tuyệt thế công pháp? phong thần công pháp hay là thượng cổ công pháp?”
Tửu Lão định nói là bình thường công pháp, nhưng chợt khựng lại, tên này lòng dạ tham lam ra tay độc ác, nếu nói là bình thường công pháp chỉ sợ hắn lại dùng đàn với lão.
Lão ho khụ khụ, cười nói:
“Phải! đây chính là thượng cổ công pháp, truyền thừa từ thời đại Cổ Thần, vô cùng quý giá.”
“Là cái gì công pháp?” Tôn Kỳ vội vàng hỏi, hắn đã không chờ được nữa rồi.
“Ngươi có biết thế giới này như thế nào cấu tạo?” Tửu Lão vuốt râu, làm ra hình tượng cao thâm mạt trắc.
“Từ vạn vật đại đạo.” Tôn Kỳ trả lời, đây là trong sách dạy.
“Câu trả lời không sai nhưng chi tiết hơn là từ bốn nguyên tố cơ bản: đất, nước, lửa và khí.”
Tôn Kỳ tròn mắt, không ngắt lời, chờ lão giải thích.
Tửu Lão hài lòng với thái độ này của Tôn Kỳ, mỉm cười giải thích:
“Trên lý thuyết chỉ cần tu luyện thành bốn loại đại đạo tương ứng bốn nguyên tố, ngươi có thể từ đó diễn hóa vạn đạo, không gì không làm được, một bước một đạo, vô địch thiên hạ.”
Tôn Kỳ nghe mà máu nóng sục sôi:
“Vậy bốn quyển công pháp này là...”
“Đúng vậy! chính là bốn loại công pháp tu luyện bốn thuộc tính.” Tửu Lão tự hào nói.
Sau đó lão truyền vào thần lực, mở ra bốn cuốn công pháp.
Tôn Kỳ chộp lấy, mở ra xem, lần lượt đọc lướt qua mấy bốn quyển công pháp, đúng là công pháp tu luyện bốn loại thuộc tính.
“Giải trừ minh văn.” Tôn Kỳ nói.
Tửu Lão hừ một tiếng, đây đúng là ăn cướp mà.
Tôn Kỳ vỗ vỗ cây đàn đang dựng bên cạnh.
“Đừng, đừng...” Tửu Lão nở nụ cười gượng, ngoan ngoãn giải trừ minh văn.
Tôn Kỳ vui vẻ đánh lên minh văn của mình thu vào trong túi gấm.
Sau đó chắp tay thi lễ:
“Đa tạ lão tiên sinh ban tạo hóa, ta nhất định không làm lão tiên sinh thất vọng, nhất định phát dương quang đại môn phái chúng ta.”
“Im miệng đi! ta đã không còn gì nữa rồi.
Ta cũng không môn không phái, không cần ngươi phát dương cái gì cả, chỉ cần ngươi tránh xa ta là được.”
Tôn Kỳ gãi đầu cười hì hì, lão tiên sinh thật biết nói đùa.
Tửu Lão vội vàng thu lại đồ, muốn bỏ chạy.
Tôn Kỳ liếc nhìn, tập trung vào hồ lô của lão.
Tửu Lão nhận ra ánh mắt của hắn, vội ôm hồ lô rượu vào trong người:.
“Ngươi đừng quá đáng, công pháp ta cũng đã đưa cho ngươi rồi! đây là rượu của ta, ta tuyệt đối sẽ không đưa cho ngươi.”
“Tiên sinh hiểu lầm, học trò cũng không muốn uống rượu.
Tiên sinh phải chăng còn bảo vật muốn phó thác.
Học trò nhận truyền thừa của ngài cũng coi như đệ tử, nguyện xin cùng ngài gánh vác môn phái.
Ngài không cần ngại cứ nói thẳng, cái gì bảo vật trấn phái, cái gì truyền thừa bảo vật, cái gì bí bảo vô song… đệ tử đều không ngại.” Tôn Kỳ cười nói.
“Ngươi… ngươi… thật đê tiện.” Tửu Lão bị lời của hắn làm cho tức nổ phổi, nhưng những gì lão nói được chỉ là những lời này.
Lão sau đó co giò chạy một mạch.
Tôn Kỳ nhìn theo vẫy tay chào.
Sau đó, Tôn Kỳ tiến vào Pháp Danh Điện, hắn được truyền tống trực tiếp vào bên trong tầng thứ nhất.
Nơi này cực kỳ rộng lớn, khắp nơi đều là giá sách, mỗi giá sách chứa đựng ngàn quyển.
Có sách công pháp, có sách minh văn, có sách kinh nghiệm tu luyện… nói chung rất nhiều.
Hắn hoàn toàn choáng ngợp, mà đây mới là tầng một, thật khó tưởng tượng nổi Pháp Danh Điện đồ sộ cỡ nào.
Hắn bắt đầu đi dạo qua các giá sách, chỉ cần đọc phần tiêu đề và đoạn giới thiệu cũng khiến hắn mê mẩn, muốn lấy hết về đọc, đáng tiếc là chỉ có một cơ hội, hắn phải lựa chọn kỹ càng.
Sau một hồi đánh đo hắn quyết định chọn một bộ thân pháp gọi là Thượng Thảo Bộ, tức là bước đi trên ngọn cỏ, nghe tên thôi cũng thấy lợi hại.
Hắn tiếp theo sẽ ra ngoài làm nhiệm vụ, một bộ thân pháp tốt có thể giúp hắn tới lui tự nhiên, tiến có thể công lui có thể thủ.
Hắn lại bỏ ra 30 điểm mua quyển Phá Tâm Chưởng, trước đó xem thi đấu, hắn thấy khá nhiều học viên dùng Phá Tâm Chưởng, uy lực tương đối mạnh, phù hợp với hắn lúc này.
Sau đó hắn không lựa chọn thêm thứ gì nữa, không có tiền!
Dù đã chọn xong, nhưng hắn vẫn nán lại đi dạo một vòng mở rộng tầm mắt.
Hắn đi qua một giá sách, bên trên là đặt các loại thuộc tính công pháp, trong đó có thủy, hỏa, thổ, khí công pháp.
Tôn Kỳ trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác bất an.
Hắn cầm lấy cuốn thủy công pháp mở ra xem phần giới thiệu.
Hắn sửng sốt, không tin vào mắt mình, sau đó vội lấy cuốn thủy công pháp cướp được… à không, được tặng bởi Tửu Lão ra so sánh.
Hai cuốn giống nhau đến đừng dấu phẩy, từng hàng từng chữ.
Hắn tiếp tục kiểm tra hỏa, thổ, khí công pháp, đều có tương tự kết quả.
Nhìn lại giới thiệu đều là công pháp cơ bản nhất trong tất cả các công pháp, số người nguyện ý đổi những công pháp này chỉ sợ đếm trên đầu ngón tay, bọn họ thà bỏ ra thêm điểm để đổi những công pháp mạnh hơn.
Tôn Kỳ siết chặt nắm đấm, hắn bây giờ có thể khẳng định Tửu Lão lừa hắn..