Tại trong hang động tự đào, Tôn Kỳ kiểm tra lại thu hoạch hôm nay.
Giết 3 con Yêu thú cấp 1 được 3 điểm, giết 1 con Yêu thú cấp 4 được 4 điểm nhưng do vượt cấp chiến thắng lên được thêm 1 điểm nữa.
Tổng cộng 8 điểm.
Quan trọng là ba tên kia mỗi tên 100 điểm, cho hắn thêm 300 điểm.
Ngày hôm nay thu hoạch tương đối ổn.
Những ngày tiếp theo đi săn khá tệ, chỉ được vài điểm đến mười mấy điểm, Yêu thú gần như đã bị những người đi trước săn hết.
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn là ăn cướp tốt!
Nhưng mà ăn cướp tại Thần giới không dễ.
Tại Ma giới, giết người tùy tiện, nếu không phải thuộc thế lực lớn sẽ không ai rảnh tra xét.
Thế nhưng Thần tộc rất khác, Thần tộc chỉ có 100 triệu dân, mỗi thành viên đều được định danh rõ ràng, chỉ cần bọn họ xảy ra chuyện, Thần tộc sẽ truy cùng đuổi tận, cho dù có phải lật cả thế giới lên.
Chuyện đám Thần tộc tân sinh thất lạc vừa rồi chính là minh chứng tốt nhất cho sự đoàn kết của Thần tộc.
Bởi vậy khi Tôn Kỳ dọa ba tên kia sẽ tố cáo lên Pháp Gia, bọn chúng liền ngoan ngoãn giao điểm ra, không dám phản kháng hay chối bỏ, giết người diệt khẩu nghĩ cũng không dám nghĩ.
Pháp Gia thủ đoạn điều tra phi thường lợi hại.
Tôn Kỳ muốn ăn cướp phải nghĩ ra một lý do thật hợp lý như trường hợp của ba tên vừa rồi, dùng bạo lực cưỡng ép là không thể nào.
Tôn Kỳ mỉm cười, khó như vậy mới có tính khiêu chiến.
Hắn phải tự tạo ra tình huống.
Cái này hắn quen tay.
…
“Ngươi xem, nơi này có dấu chân Yêu thú.” một tên Thần tộc nhiều kinh nghiệm vừa nhìn đã nhận ra ngay dấu vết Yêu thú.
“Là cấp bậc gì Yêu thú có nhìn ra không?” một tên khác hỏi.
“Theo dấu vết này thì có 10 con cấp 1, ba con cấp 2.
Mà lại đều là khác loài.”
“Kỳ lạ! Yêu thú cấp 1 và cấp 2 sao lại đi chung với nhau.”
“Không chắc là đi chung, có thể là trước sau tiến tới, chỉ là thời gian khá gần nhau.”
“Ý ngươi là bọn chúng đều đang hướng về một phía.”
“Phải!”
“Là chuyện gì đây?”
Cả năm tên Thần tộc tỏ ra nghi ngờ, bọn chúng tiếp tục lần theo dấu vết và phát hiện số lượng không nhỏ Yêu thú đang cùng trên một tuyến đường.
Đi được một lúc.
Bọn họ phát hiện một bầy Yêu thú cấp 1 và cấp 2 khoảng 100 con đủ loài đang tập trung trước cửa một hang đá.
“Nhiều Yêu thú quá, chúng ta phát tài rồi.” một tên ánh mắt sáng rực nói, đang định nhảy tới chém giết, với bọn họ Yêu thú cấp 1, cấp 2 giết dễ dàng.
“Khoan đã!” một tên giang tay ngăn lại.
“Có chuyện?”
“Các ngươi không thấy kỳ lạ vì sao bọn chúng lại tụ tập nơi này sao?”
“Ý ngươi là gì?”
“Trong sách có chép, Yêu thú đột nhiên tụ hợp tại một chỗ, rất có thể là ngửi được mùi thơm thảo dược thành thục.”
“Bảo dược sao?”
“Không chắc! nhưng có thể thử.”
Bọn họ đang bàn tính thì đúng lúc này từ trong hang động phát ra thất thải quang mang, theo sau là một mùi nồng nàn, đám Yêu thú lập tức bạo động chồm dậy, gầm hí, chân đạp ầm ầm…
Đám Thần tộc sáng mắt.
“Quả nhiên là bảo dược!”
“Nhanh xông vào trong tránh để Yêu thú nuốt mất.”
Năm tên làm ra quyết định ngay lập tức xông vào giữa bầy thú.
Oanh, oanh, oanh… bầy thú bị đánh tan tác, năm tên huyết tẩy đường đi tiến vào trong hang.
Tại cuối hang là một cái động lớn, chính giữa động có một bông hoa lớn bằng thân hình một người trưởng thành, hình dáng như bắp chuối, mười hai cánh hoa khép hờ đang từ từ mở ra.
Năm tên cẩn trọng từ từ tiến tới quan sát.
“Đây là hoa gì?” một tên hỏi.
“Không biết!”
“Ta cũng không biết!”
Năm bọn họ đều là lần đầu nhìn thấy loại hoa này.
“Đám Yêu thú vây quanh hoa này hẳn là không tầm thường, chúng ta cứ hái về đưa cho trưởng lão phân tích, biết đâu là một loại tuyệt thế bảo hoa.
Chúng ta sẽ được thưởng không nhỏ a!”
Nghe thấy được thưởng, cả năm tên lộ vẻ tham lam.
Bọn họ đưa tay sờ lên cánh hoa.
“A!” năm tên kêu lên, trên ngón tay rỉ ra một giọt máu, thì ra là bị gai tên cánh hoa đâm.
Sao lại thế này!?! sao trước đó bọn hắn không thấy có gai? thì ra đây là những chiếc gai cực nhỏ trong suốt vô hình, nếu không tập trung quan sát là không thể nào phát hiện được.
Chợt! bọn hắn thấy ngón tay tê tê sau đó là mất hết cảm giác, mất cảm giác truyền từ ngón tay lên bàn tay rồi cánh tay.
“Khốn kiếp! trúng độc!”
Bọn hắn nhanh chóng vận khí phong tỏa chất độc tại cánh tay.
Đúng lúc này.
Phụt… phụt… phụt… bông hoa phun ra vô số bào tử li ti cộng thêm một mùi hôi thối nồng nặc, cực khó ngửi.
Năm tên này nhất thời hít phải, ho sặc sụa không ngừng, thêm vào đó mắt cay xè liên tục chảy nước, đầu óc choáng váng.
Bọn hắn biết tình huống cực không ổn.
“Nhanh lui!”
Khi bọn hắn lao ra hang động, đầu đau mắt hoa, không để ý Yêu thú ngoài hang đã biến mất.
Bọn hắn chạy được một quãng, một tên lấy ra một tấm minh văn ném lên cao.
Tấm minh văn lơ lửng trên không hút lấy hơi nước xung quanh, ào ào đổ một trận mưa.
Năm bọn hắn ngửa mặt dùng nước mưa tẩy đi khí độc.
Một lúc sau, ảnh hưởng của khí độc đã giảm đi, nhưng mà cánh tay tê cứng càng trở nên trầm trọng, cả cánh tay đang chuyển dần sang màu tím đen.
“Đây là cái gì độc?” một tên lo lắng hỏi.
“Không biết! chưa từng gặp qua.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Yên tâm! ta có một tấm minh văn tẩy độc cấp 2.”
“Vậy thì tốt quá! nhanh lấy ra dùng.”
Một tên lấy ra minh văn, từng sợi quang tuyến rũ xuống như cành liễu chui vào trong cơ thể bọn hắn.
Thế nhưng cánh tay vẫn không có dấu hiệu được tẩy độc.
“Độc gì thế này? ngay cả minh văn cấp 2 cũng không làm gì được.”
“Đừng lo lắng! ta ở đây còn có một lọ đan dược tẩy độc cấp 1.”
Một tên đổ ra đan dược phát cho từng tên.
Năm bọn hắn nhanh chóng nuốt lấy đan dược, sau đó vận khởi thần lực, đưa dược lực đến chỗ cánh tay.
Nhưng hiệu quả rất thấp.
“Không được! làm sao bây giờ! các ngươi còn có cách nào không?” một tên bắt đầu trở nên hoảng loạn.
“Bình tĩnh, bình tĩnh… nhất định có cách mà.” một tên khác trấn an, nhưng bản thân hắn cũng không được bình tĩnh lắm.
“Cách gì???” một tên hối.
“Cách gì… cách...” tên này cũng bắt đầu rối.
“À! có rồi!” tên này ánh mắt sáng ngời, đấm vào lòng bàn tay.
“Trong sách có viết dược vật thường ở gần độc vật, đây là quy tắc tương sinh tương khắc.”
“Vậy chúng ta phải vào lại trong hang đó sao?”
“Ta không muốn vào đó nữa đâu, chỉ sợ chưa kiếm được dược vật đã bị khí độc độc chết.”
“Ta cũng không muốn vào.”
Bọn hắn nhìn nhau đều tỏ ra e ngại, trở lại trong hang mạo hiểm quá lớn mà lại chưa chắc tìm được dược vật trong đó.
Đúng lúc này có tiếng sột soạt.
“Ai!” một tên phát hiện đầu tiên hét.
Bốn tên còn lại cảnh giác.
Từ trong bụi rậm, Tôn Kỳ lao ra ngoài.
Bọn họ nhìn nhau, sau một thoáng ngạc nhiên thì đều buông lỏng cảnh giác, đều là người mình cả.
“Ngươi là Thẩm Văn, xếp thứ 1000.” một tên nhận ra Tôn Kỳ.
“Đúng là học đệ.” Tôn Kỳ gật đầu, chắp tay hữu lễ.
Bọn họ nhìn nhau, danh tiếng của Tôn Kỳ không tốt, bọn họ cũng không ưu Tôn Kỳ.
Nếu là bình thường có thể nói vài lời mỉa mai, nhưng trong tình huống này, ai quan tâm chứ.
“Ngươi vì sao ở đây?” một tên hỏi.
“Học đệ thấy có nhiều dấu vết Yêu thú nên lần theo đến đây.” Tôn Kỳ thành thật trả lời, chú ý tới cánh tay của bọn họ, hắn hỏi: “Các học huynh đây là có chuyện gì?”
“Bọn ta bị trúng độc.”
“Có sao không?”
“Bọn ta đã thử dùng minh văn lẫn đan dược đều không có hiệu quả.”
Bọn họ tường thuật nhanh lại sự việc, sau đó nhìn Tôn Kỳ nói:
“Đệ có thể vào đấy giúp bọn ta tìm dược vật? Yên tâm, bọn ta sẽ không để đệ có chuyện, trước đó bọn ta trúng độc là do không cẩn thận nhưng lần này bọn ta dùng bảo vật đảm bảo an toàn cho đệ.”
Bọn họ ra sức thuyết phục, tâm địa ích kỷ.
Tôn Kỳ cười nhạt trong lòng, có ngu mới nghe lời các ngươi.
“Đệ có một loại đan dược, hay là các huynh dùng thử xem.”
“Đan dược? là cái gì đan dược.”
“Bách Bảo Đan, trị bách độc.”.
Truyện Nữ Phụ
Bách Bảo Đan? cái tên này bọn hắn chưa nghe qua, cũng bình thường thôi, Thần giới nhiều loại đan dược, không phải người trong nghề làm sao biết hết được.
Nhưng mà nghe cái tên có vẻ là một loại tốt.
“Là cấp mấy đan dược?”
“Vị học huynh đấy không nói rõ, chỉ nói là đan dược mới được chế tạo.
Đệ vì chuyến đi lần đầu này bỏ ra không nhỏ số tiền để mua, dốc hết túi cũng chỉ có được 6 viên.”
“Bao nhiêu điểm?”
“50 điểm 1 viên.”
50 điểm! bọn họ nhìn nhau, giá này cũng quá cao đi, phải chăng là đan dược cấp 3?
Đan dược cấp 1 thường không quá 20 điểm, cấp 2 không quá 40 điểm, cấp 3 không quá 100 điểm.
Nếu là đan dược cấp 3 vậy thì bọn họ có khả năng được chữa khỏi.
“Thẩm Văn học đệ, hay là cùng giá bán lại cho chúng ta.” bọn họ dù đã bị dồn vào đường cùng, vẫn muốn kỳ kèo giá cả.
“Cái này...” Tôn Kỳ tỏ ra phân vân.
“Thẩm Văn học đệ, ra ngoài làm nhiệm vụ thêm một người bạn là thêm một trợ giúp.”
“Tương lai nếu đệ cần, bọn ta sẵn lòng giúp đỡ.”
Bọn họ liên tục ra sức thuyết phục, Tôn Kỳ cảm thấy không có lý do gì để từ chối.
Vậy là hắn bán lại 5 viên Bách Bảo Đan.
Năm tên này dùng xong, quả nhiên độc chất bị bài trừ sạch sẽ, bọn hắn không ngừng khen đan tốt.
Tôn Kỳ cười nhạt trong lòng, độc là do ta chế, đan không trị hết độc mới là lạ.
Năm tên này cám ơn sau đó vội vã chia tay.
Tôn Kỳ lại kiếm thêm được 250 điểm nữa.
Đây đã là nhóm thứ ba bị lừa.
Vậy là được rồi.
Hắn phất tay phá hủy hang động, triệu tập bầy thú xóa dấu vết, chuẩn bị tới nơi khác làm ăn.
Đám Yêu thú cấp 1, cấp 2 coi hắn như vương, hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh.
Cứ như thế hắn làm ra đủ các loại bẫy khiến đám Thần tộc trúng độc, sau đó vô tình xuất hiện bán lại đan dược.
Làm được vài vụ, hắn đã kiếm được 1 ngàn điểm, đúng là ăn cướp có lời hơn làm ăn đàng hoàng.
Tôn Kỳ lúc này đang đi khảo sát địa hình, tìm một chỗ đẹp để đặt bẫy.
Khi hắn đi ngang qua một con suối, nghe có tiếng Thần nữ cười đùa.
Hắn trốn vào trong bụi cây, vạch lá ra nhìn.
Bảy vị Thần nữ đang tắm suối, tiếng cười khúc khích, vẩy nước trêu đùa, thân hình trắng nõn nhấp nhô ẩn hiện trong nước.
Tôn Kỳ nở nụ cười âm hiểm..