Nhân Tổ

Chương 651 - Đổ Vỡ

Ầm, ầm, ầm… những tiếng nổ vang liên hồi, đạo thạch nứt ra từng đường lớn, dịch đen trào ra, dẻo quánh như nhựa đường, lấp lánh ánh tinh.

Đám học viên ngơ ngác không hiểu chuyện gì, đạo thạch sao lại tự nhiên vỡ ra.

Có mấy tên ánh mắt tỏa sáng, đạo thạch vỡ ra đồng nghĩa với việc bọn hắn có thể thu thập.

Bọn hắn ngay lập tức đưa tay chụp lấy mảnh vỡ nhưng… bộp, dịch đen bắn lên tay.

Chưa hiểu chuyện gì thì xèo, xèo, xèo… da thịt bị ăn mòn, để lại vết thương như than cháy.

Bọn hắn hét lên đau đớn, có tên nhanh trí lập tức cắt xuống cánh tay, ôm vết thương bỏ chạy.

Có những tên may mắn hơn chỉ bị dịch đen dính trên quần áo, có tên cực kỳ xui xẻo khi bị dính lên cánh, nên nhớ cánh chính là biểu tượng sức mạnh của Thần tộc, bình thường rất khó bị tổn thương, nhưng một khi bị thương thì thực lực trượt dài.

Các vị phong thần đôi chút ngạc nhiên, mặc dù đã dự đoán được chuyện này nhưng đến quá nhanh vượt ngoài tính toán.

“Các ngươi phong ấn lại vết nứt.

Các ngươi đưa học viên ra ngoài.” có vị ra lệnh.

Các vị phong thần mở ra đôi cánh, hào quang rực rỡ, triển khai chiến lực.

Bọn họ kết các loại ấn ký khác nhau đánh lên đạo thạch.

Nhưng ấn ký vừa gặp dịch đen lập tức bị ăn mất.

Phong thần cường giả là cỡ nào thực lực vậy mà vẫn không là gì với dịch đen, ngược lại trở thành thức ăn cho dịch đen.

Bọn hắn chỉ còn cách ép lại vết nứt, ngăn dịch đen trào ra.

Đạo thạch lúc này giống như viên trứng lớn đang không ngừng nứt ra, các loại phong ấn giống như tơ nhện bao lấy đạo thạch cưỡng ép khép lại.

Nhưng cũng chỉ tranh thủ thêm một chút thời gian để di tản học viên.

“Đây là cái thứ quỷ gì? có thể cắn nuốt ngay cả phong ấn.”

“Không chỉ phong ấn, mà hình như thứ gì nó cũng nuốt.”

Mấy vị phong thần kiến thức phong phú cũng không thể nói chính xác đây là thứ gì, đối phó càng là không có cách.

Đám học viên sợ hãi chạy tán loạn, có lệnh tất cả học viên rút về các đảo trùng thiên.

Đám học viên bên ngoài còn tốt.

Nguy hiểm nhất là mấy học viên trong đạo thạch.

Rốt được tranh đấu để lên đạo thạch, từ tốt lại trở thành xấu.

Các vị phong thần ra tay cố gắng đưa tất cả học viên trên đạo thạch ra ngoài.

Bọn họ chính là những người có thiên phú tốt nhất, mất bất kỳ ai cũng là tổn thất nghiêm trọng.

Cũng may, hắc dịch mặc dù lợi hại nhưng tốc độ chậm, chỉ cần không cố ý dây vào thì không có vấn đề gì.

Tôn Kỳ tại trung tâm đạo thạch nguy hiểm là lớn nhất, khi vừa thấy đạo thạch rung động, hắn đã lập tức thoát đi.

Răng rắc… bề mặt khắp nơi trải dài vết rách, dưới chân nứt ra từng mảng giống như mặt hồ đóng băng bị vỡ, phía dưới là hắc dịch trào lên.

Phụt! dịch đen bắn ra, Tôn Kỳ phất tay vung ra một tấm khiên che chắn.

Dịch đen bắn vào tấm khiên, xèo, xèo...!tấm khiên lập tức bị ăn mòn.

Hắn lập tức vung tấm khiên vứt bỏ.

Hắn biết những thứ này không thể đối phó được hắc dịch, chỉ có thể dùng lửa của Hỏa Hỏa.

Tôn Kỳ nhờ Hỏa Hỏa khoác lên mình một bộ hỏa giáp, nhìn thì không khác gì những bộ hỏa giáp khác.

Ầm! trước mặt một mảng đạo thạch đổ xuống, dịch đen trút như thác, đường này không thể đi.

Không sao! hắn biết đường.

Tôn Kỳ lui lại vài bước, gặp một cái thông đạo nhỏ, lập tức chui vào.

Tại chỗ sâu này không có ai ngoài hắn.

Khi hắn đi lên trên được một chút thì chợt thấy được bóng người.

Là Nguyên Sa.

Giống như Tôn Kỳ, hắn đang chật vật chạy trốn.

Nguyên Sa triển khai toàn bộ thực lực, tinh thần lấp lánh trên đầu, các chuyển luân xoay quanh người.

Đạo thạch mặc dù cực độ áp chế nhưng khi bị nứt toạc thì lực áp chế giảm xuống, đã có thể phóng thích tinh thần và chuyển luân, nếu như đã tu thành cánh thì có thể phóng đi.

Đó là lý do vì sao vào trong sâu rất nhiều nhưng chỉ còn Tôn Kỳ và Nguyên Sa, đám kia đã sớm thoát ra.

Nguyên Sa thực lực, tâm tính đều không tệ, trong lúc nguy nan, hắn vẫn bình tĩnh tận dụng triệt để bảo vật để phòng thủ, nhưng cũng chỉ kéo dài cho hắn chút thời gian, các bảo vật lần lượt bị ăn mòn.

Hắn dần lâm vào cảnh khốn đốn.

Tôn Kỳ thấy Nguyên Sa, Nguyên Sa cũng thấy Tôn Kỳ.

Hai bên đối mắt, không ai lên tiếng nói bất kỳ lời nào.

Nguyên Sa không lên tiếng cầu cứu, Tôn Kỳ càng không chủ động.

Ầm! một tảng đạo thạch rớt xuống chặn đường Nguyên Sa, dịch đen ào ào đổ xuống, Nguyên Sa chống lên ba tấm thuẫn, xèo, xèo, xèo… cả ba nhanh chóng bị hòa tan, Nguyên Sa đạp bước lui lại, lập tức dựng lên một tấm thuẫn khác, xem ra hắn đã không còn nhiều bảo vật chống đỡ.

Xèo, xèo… dịch đen bắn lên người, dưới chân đổ vỡ, Nguyên Sa đã không còn nhiều chỗ đặt chân.

Rầm, rầm, rầm… nền đất sụp đổ, Nguyên Sa rớt xuống, hắn nhanh chóng bám lấy một cạnh đá.

Tôn Kỳ thấy hắn rơi xuống, treo lơ lửng giữa không, bị dịch đen bắn lên người.

Tôn Kỳ nhìn hắn, hắn nhìn Tôn Kỳ.

Nguyên Sa ánh mắt vẫn lạnh lùng, không lên tiếng kêu cứu, dường như với hắn thà chết còn hơn mở miệng nhờ Tôn Kỳ.

Tôn Kỳ nhún vai, ngươi lên tiếng ta cũng không cứu.

Tôn Kỳ rẽ sang hướng khác, Nguyên Sa không rõ sống chết.

Một lúc sau, hắn gặp Dạ Tuyết.

Dạ Tuyết lúc này trên đầu có một viên minh châu chiếu sáng, tám tấm thuẫn, mấy bộ minh văn, trên người khoác áo giáp từ đầu tới chân, sau lưng lại có hai thiết dực.

Bộ giáp này thiết kế tinh tế, tỉ mỉ, hoàn hảo cho những người chưa đạt nhất dực.

Tôn Kỳ không khỏi chẹp lưỡi, hai tên này cũng quá liều mạng, mới tinh khiếu cảnh mà dám xông vào sâu như vậy, ỷ mình có chút thiên phú không biết sợ là gì.

Dạ Tuyết thấy Tôn Kỳ thì tròn mắt, thật không ngờ gặp hắn ở đây, nàng có thể xuống đây thế nhưng có điểm tựa, ngoài thiên phú thì chính là rất nhiều bảo vật của mẹ.

Còn tên Tôn Kỳ này, thực lực, thiên phú đều không ra gì, vậy mà cũng to gan chui xuống.

Tôn Kỳ nhìn nàng vẫy tay gào:

“Học tỷ!!!!! cứu với!!!!!!!”

Lúc trước thì huênh hoang gọi học muội, lúc cần giúp thì gọi học tỷ.

Loại người này chính là loại Dạ Tuyết ghét nhất.

Dạ Tuyết thoáng chút suy nghĩ, nàng mặc dù không thích Tôn Kỳ nhưng đều là đồng tộc, nên cứu.

Nàng tâm vốn không có nhiều mưu mô suy tính, lòng luôn vì Thần tộc.

“Ngươi chạy qua đây, ta bảo vệ ngươi.”

Tôn Kỳ chạy qua nhưng cầu phía trước ầm, ầm sụp đổ.

Hắn tỏ ra sợ hãi.

“Không qua được!” Tôn Kỳ bám vào một trụ thạch gào khóc.

“Ở yên đấy! để ta qua.” Dạ Tuyết bị tiếng gào khóc của hắn làm cho sốt ruột.

Dạ Tuyết tinh thần lấp lánh phất mạnh cánh bay qua, nàng dựa vào bảo vật có thể bay nhưng tiêu hao rất lớn, vì cứu Tôn Kỳ nàng cũng coi như hết sức.

Dạ Tuyết chụp lấy cổ áo Tôn Kỳ bay đi.

Đúng lúc này trên trần rơi xuống một tảng đá lớn.

“Đi!” Dạ Tuyết hét lớn quăng Tôn Kỳ đến chỗ an toàn.

Nàng ngẩng đầu tung chưởng.

Phá Bội Liên Chưởng!!!

Ầm, ầm, ầm… nàng tung liên hồi trăm chưởng vào tảng đá lớn.

Vốn dĩ với thực lực của nàng không thể phá được, nhưng do tảng đá đã có sẵn nhiều vết nứt, chịu thêm một chút tác động khiến nó vỡ ra nhiều mảnh.

Dạ Tuyết vui mừng rồi lập tức tái mặt, mảnh đá đổ ầm ầm lên đầu nàng.

Tôn Kỳ chẹp miệng, đúng là không có kinh nghiệm.

Dạ Tuyết lấy ra Phạt Tiên Kiếm đánh phá đá rơi nhưng vô dụng đây không phải đá bình thường, lại một lần nữa cho thấy sự thiếu kinh nghiệm của nàng.

Keng! kiếm gãy.

Ầm, ầm… đá rơi xuống, mấy tấm thuẫn chỉ trụ được mấy giây, đồng loạt bị đá đâm nứt bể.

Dạ Tuyết phất cánh muốn trốn nhưng không kịp, rất nhiều đá đổ xuống, một bên cánh bị xé rách.

Dạ Tuyết loạng choạng bay rồi rớt ầm xuống đất.

“Á!” Dạ Tuyết hét lên, bị tảng đá đè lên người, bảo vật bảo vệ bị đá nghiền nát, xương sống thì rạn, xương sườn gãy mất mấy cái.

“Học tỷ không sao chứ?!” Tôn Kỳ chạy tới hỏi thăm, hắn cầm tay nàng cố kéo ra nhưng vô dụng.

“Á! đau, đừng kéo!” Dạ Tuyết đau khổ kêu lên.

“Phải làm sao đây?” Tôn Kỳ tỏ ra bối rối.

“Đẩy tảng đá… Á!!!!!!!!” Dạ Tuyết đang nói thì hét lên, nhăn mặt đau đớn.

Tôn Kỳ liếc ra sau thì chân nàng dính dịch đen, cả ống chân hóa than, dịch đen ăn lên đầu gối.

“Chân tỷ bị dính dịch đen, phải làm sao đây?” Tôn Kỳ gấp gáp hỏi.

“Còn hỏi? nhanh cắt đi!” Dạ Tuyết gắt.

Tôn Kỳ đưa tay lên phất xuống.

Phốc! cắt đứt hai chân của nàng, máu ào ào chảy ra.

Xẹt! Tôn Kỳ xé tay áo băng lại vết thương cho nàng.

Hai ống chân bị dịch đen triệt để thôn phệ, cảm thấy vẫn chưa đủ, nó tràn tới chỗ Dạ Tuyết.

Tôn Kỳ hừ lạnh, búng ra một đốm lửa dọa sợ nó.

Ầm, ầm… trần hang vết nứt trải dài như mạng nhện chỉ sợ bất kỳ lúc nào cũng có thể đổ sập.

Dạ Tuyết gồng lên tất cả sức mạnh, nhưng dưới sự áp chế của đại đạo, nàng không thể hất ra được tảng đá.

Tôn Kỳ cũng tích cực tìm cách, hắn cầm ra các loại vũ khí, đập đập phá phá nhưng tất cả đều vô dụng, đập một cái là bị gãy.

Tôn Kỳ bất lực đưa tay đấm bộp bộp, bàn tay rỉ máu, hắn bất lực ngồi bệt xuống đất.

Dạ Tuyết tuyệt vọng, nước mắt muốn rơi, nàng cắn răng làm ra quyết định cuối cùng:

“Ngươi bỏ mặc ta.

Ngươi đi đi...” dừng một thoáng nàng lại nói: “Ngươi nhắn với mẹ ta nói cho ta xin lỗi, không thể đáp ứng kỳ vọng của người.”

Nói đến đây, từng giọt long lanh nhẹ rơi.

Tôn Kỳ bị xúc động lây, hai mắt đỏ đỏ.

Tôn Kỳ siết chặt nắm đấm, nghĩa chính ngôn từ nói:

“Học tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ cứu tỷ ra, nếu không ta cùng chết với tỷ.”

Ngươi là kho điểm của ta a! ta làm sao có thể để cho ngươi chết.

“Học đệ ngươi không cần như vậy, một người chết là đủ rồi.” Dạ Tuyết bị những lời của hắn làm cho xúc động nhưng vẫn tỏ ra kiên quyết.

Tôn Kỳ không nói lời nào đứng phắt dậy, liên tục giáng nắm đấm lên tảng đá, máu tươi bật chảy.

Tinh, tinh… giọt máu bắn lên mặt nàng.

“Dừng lại đi… dừng lại đi mà...” Dạ Tuyết vừa khóc vừa năn nỉ.

Tôn Kỳ ngoài mặt sắc đá như thép, không cảm xúc nhưng mà trong lòng la oai oái.

Đau a!

Vì kho điểm, ta nhịn!

“Hỏa Hỏa, cho mượn ít lực coi.” Tôn Kỳ truyền âm.

“Không phải ngươi đang chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân rất vui sao?” Hỏa Hỏa bĩu môi.

“Vui cái gì? đau chết ta.”

“Ta còn tưởng nãy giờ là ngươi đóng kịch?!”

“Ngươi còn dám mỉa mai ta?!”

“Được rồi! không chọc ngươi nữa.” Hỏa Hỏa vui vẻ, một sợi hỏa đạo phóng thích, cắt vào tảng đá.

Ầm! tảng đá nứt đôi.

Tôn Kỳ mừng rỡ, không tin vào mắt mình, giống như ông trời nghe được tiếng kêu cầu khẩn khiết của hắn mà cho tảng đá vỡ đôi vậy.

Chỉ có điều thần kỳ mới giải thích được chuyện này.

Dạ Tuyết cũng ngạc nhiên không kém.

“Học tỷ đi được không?” Tôn Kỳ hỏi.

Dạ Tuyết kiểm tra sơ thân thể, lắc đầu.

Tôn Kỳ không nhiều lời lập tức vác nàng lên lưng cõng.

Dạ Tuyết ban đầu còn giãy giụa, nhưng nghĩ đến tình cảnh lúc này chỉ có thể như vậy.

Tôn Kỳ cõng nàng chạy đi, thời gian cho bọn hắn không còn nhiều.

Phải nhanh lên!

Dạ Tuyết ôm cổ hắn, chợt trong đầu nàng lóe lên tia sáng, cảm giác này… hình như là có chút quen thuộc… giống như là… Dạ Tuyết ánh mắt dị dạng, không phải là hắn chứ!?!

Nàng ép mình vào người hắn thử so sánh với cảm giác lúc trước…

“Học tỷ, có chuyện gì sao?” Tôn Kỳ quay đầu, miệng cười tươi, đôi mắt trong sáng.

“Không… không có gì...” Dạ Tuyết lập tức lắc đầu, trong lòng lẩm bẩm: ta bị sao thế này? sao có thể là hắn được!? chẳng lẽ do quá bị ám ảnh nên nhìn ai cũng nghĩ là hắn?

Tôn Kỳ tiếp tục chạy.

Dạ Tuyết nhìn phần vai cổ của hắn, đột nhiên há miệng cắn một cái thật mạnh.

“A!” Tôn Kỳ kêu lên.

“Học tỷ có chuyện gì vậy?”

“Không có gì… ngươi chạy tiếp đi.” Dạ Tuyết nói.

Cảm giác này là…

Lúc chạy ra gần ngoài hắn thấy được mấy vị thần tộc khác cũng đang chạy.

“Nhanh lên!” có vị phong thần hối thúc.

Tôn Kỳ cõng Dạ Tuyết phóng ra ngoài.

“Ra hết chưa?” một vị phong thần lớn tiếng.

“Không biết! nhưng không giữ được nữa rồi!”

“Chắc là hết rồi! thả ra thôi!”

“Được!”

Mấy vị phong thần đồng loạt buông tay.

Bình Luận (0)
Comment