Tôn Kỳ bắt đầu tiến hành hợp nhất các viên tinh thần.
Hai viên tinh thần khổng lồ ầm ầm xô vào nhau, sóng chấn động khuếch tán, thần hải rung động.
Tôn Kỳ nhăn mày nghiến răng, rên lên thành tiếng, cực kỳ đau!
Hai viên tinh thần bài xích lẫn nhau, Tôn Kỳ huy động thần khí hóa thành sợi xích khóa lại hai viên tinh thần, bắt chúng dung hợp.
Tinh thần càng lớn lực đẩy càng lớn và ngược lại, nhưng tinh thần nhỏ không phải là điều tốt.
Một tháng sau, cố gắng duy trì liên tục, hai viên tinh thần cuối cùng cũng hợp nhất, ngay lúc này Tôn Kỳ cảm giác tinh thần sinh ra một cỗ lực lượng kỳ diệu.
Tinh thần hắn tách khỏi cơ thể, thần nhãn mở ra, hắn tiến vào trạng thái thần du thái hư.
Hắn lúc này hoàn toàn chỉ có ý thức, trong suốt vô hình, giống như ở giữa lằn ranh tồn tại và không tồn tại.
Trạng thái này kéo dài hay ngắn phụ thuộc vào kích thước tinh thần.
Tôn Kỳ bay xuyên qua trần vách, bay lên thẳng trời cao, cúi đầu nhìn xuống, rất nhiều sự vật bình thường bây giờ lại cho một cảm giác khác, thuần túy hơn, chân thật hơn, giống như thấy được bản chất của vạn vật.
Hắn ngước mắt nhìn thấy trời không giống trời, thấy mây không giống mây, hắn thấy được cả gió, không khí, sóng âm… những thứ mắt thường không nhìn thấy.
Bay lên chạm tầng trời, phía trên nữa chính là tinh không vũ trụ, hắn cúi đầu nhìn xuống, một góc Thần giới thu trọn vào trong mắt, cảnh quan nguyên sơ kỳ vĩ, lục đảo trùng thiên trôi nổi giữa không, Tôn Kỳ nhìn tới nhìn lui cũng không phát hiện có đảo thứ bảy, vậy mà không biết là tên nào đồn bậy có thất đảo trùng thiên.
Hắn bay lòng vòng, bay khắp nơi nhìn ngắm vạn vật, đạo tâm rung động đang dần lớn mạnh.
Hắn thấy được mọi người sinh hoạt nhưng không có ai thấy hắn.
Trần Dung đang đánh đàn, Trần Kỷ đánh trống, Nguyên Sa luyện quyền, Ngọc Ly đọc sách, Tửu Lão uống rượu… ừm!!! Tửu Lão nhàn hạ, lần nào gặp cũng thấy lão uống rượu.
Hắn bay vòng quanh đưa ngón tay móc mũi chọc lão, chợt lão đưa mắt nhìn thẳng mặt hắn, Tôn Kỳ giật bắn mình tưởng bị phát hiện.
Bốp! Tửu Lão đưa tay vỗ, cằn nhằn:
“Con ruồi nhỏ, làm phiền ta uống rượu.”
Tôn Kỳ vuốt ngực thở phào, thì ra là con ruồi không phải hắn, chứ với trình độ của Tửu Lão làm sao có thể nhìn ra hắn.
Không chơi với lão nữa.
Tôn Kỳ lúc này trong đầu lóe ra ý tưởng đen tối.
Hắn muốn nhân cơ hội này tra xét một số chuyện bí mật của thần tộc, ví dụ như bảo khố, thư phòng, bí cảnh…
Nơi càng quan trọng, bảo vật sẽ càng giá trị, hắn bay lên đệ lục đảo trùng thiên nhưng chưa kịp đột nhập lên đảo, đột nhiên có một người mặc quân giáp ngăn lại, Tôn Kỳ ngạc nhiên, bị phát hiện rồi sao?
“Ngươi lần đầu hóa đạo quan thiên.” vị tướng quân này hỏi.
Tôn Kỳ quay trái quay phải, không thấy ai, là đang nói chuyện với hắn, ngơ ngơ một lúc thì gật đầu.
Tôn Kỳ có thể xác định vị này nhìn thấy hắn, thì ra trạng thái này gọi là hóa đạo quan thiên.
“Được rồi! vậy thì không trách ngươi.
Ngươi có thể bên ngoài quan sát vạn vật, có lợi hơn cho ngươi, đừng có lòng vòng chạy loạn, lục đảo trùng thiên có rất nhiều cấm địa, xông bừa cẩn thận bị phạt.” vị tướng quân này nhắc nhở, sau đó lão chỉ về một hướng nói: “Bên kia là Kim Nguyên Điện có tác dụng hỗ trợ trạng thái hóa đạo quan thiên, ngươi thử đến đó đi.”
Tôn Kỳ gật đầu, ngoan ngoãn chắp tay rồi lui đi, hắn nhận ra vị này là một vị phong thần tham gia trận chiến với dịch đen, thì ra trạng thái này của hắn cũng không phải hoàn toàn vô hình, phong thần vẫn là dễ dàng phát hiện.
Không ngờ là Thần tộc còn tạo ra cả một cái Kim Nguyên Điện để hỗ trợ việc này.
Tôn Kỳ theo hướng chỉ tay phóng đi, rất nhanh hắn thật nhìn thấy một cái kim điện 10 tầng nằm bên cạnh nhất đảo trùng thiên, lơ lửng giữa không trung.
ngôn tình hoàn
Thật quái lạ!
Tôn Kỳ nhớ kỹ đã từng đi qua chỗ này, rõ ràng không phát hiện cái điện nào, bây giờ lại thấy, chẳng lẽ Kim Nguyên Điện tồn tại đặc thù, chỉ có trạng thái này hoặc phong thần mới có thể nhìn ra.
Khi hắn tới trước Kim Nguyên Điện thì có một vệ binh trạng thái giống như hắn, nhưng có vẻ không phải là người thật, nó máy móc giơ tay chặn nói:
“100 điểm 1 giờ.”
Tôn Kỳ cười khổ, tại đây cũng tính điểm sao? thật khổ quá mà.
“Nhưng ta không mang theo thẻ.”
Ở trạng thái này, Tôn Kỳ ngoài chính bản thân mình không mang theo được bất kỳ thứ gì.
“Đọc số thẻ, sẽ tự động trừ.” vệ sĩ máy móc nói.
Tôn kỳ gãi đầu sầu khổ: đúng là đi đâu cũng cần điểm.
Hắn đọc số thẻ, sau đó bước vào trong.
Kim Nguyên Điện tầng thứ nhất đặt đồ vật.
Tầng thứ hai thực vật.
Tầng thứ ba động vật.
Tầng thứ tư vi sinh vật.
Tầng thứ năm họa đồ thiên nhiên.
Tầng thứ sáu mặt trăng, mặt trời, tinh tú.
Tầng thứ bảy vũ trụ tổng quát.
Tầng thứ tám phác họa thần hồn sinh vật.
Tầng thứ chín đại đạo.
Tầng thứ 10 một hạt cải.
Thần tộc suy nghĩ tương đối chu toàn, trạng thái hóa đạo quan thiên là một bước quan trọng để tìm hiểu vạn vật đại đạo, nhưng mà trạng thái này không kéo dài lâu, cũng không dễ có được.
Nếu như một người tu luyện hỏa đạo, để tìm hiểu hắn phải bay khắp thế gian nhìn qua tất cả các loại lửa, không những thế cũng phải quan sát các đại đạo khác vì vạn đạo vốn tương quan, chỉ sợ chẳng có ai làm được.
Vậy nên Thần tộc gom các loại đồ vật đặt trong Kim Nguyên Điện, chính là cho ngươi một cơ hội quan sát tổng quan mà không cần đi đâu, đây là một hỗ trợ cực lớn.
Nhưng mà làm Tôn Kỳ sờ mãi cũng không thấy tóc chính là vì sao tầng thứ mười lại là một hạt cây? đây là cái gì dụng ý.
Mấy tên Thần tộc này toàn thích chơi trò thần bí, nói thẳng ra không được sao!?
Được rồi! không chấp bọn hắn, tranh thủ thời gian tu luyện thôi.
Nửa ngày sau, Tôn Kỳ đang tĩnh tọa tu luyện, thì chợt có một lực hút cực mạnh, hắn chưa kịp hiểu chuyện gì, mở mắt ra đã trở về lại thân thể, viên hợp tinh lúc này đã trống rỗng thần lực.
Tôn Kỳ hấp thụ thần khí bổ sung hợp tinh nhưng vẫn không thể tiến vào trạng thái hóa đạo quan thiên, xem ra chỉ có thể tiếp tục hợp tinh.
Lần thứ hai hợp tinh, hắn không vội đến Kim Nguyên Điện, quá đắt.
Hắn nhớ lại lời của Hàn Thuyên nói nếu rảnh thì đến nơi ở của Thảo xem thử.
Nhưng mà hắn đã lục qua tất cả bản đồ, hỏi mấy vị học huynh, bọn hắn đều nói không biết.
Tửu Lão thì khẳng định Thảo sống tại đệ nhất đảo trùng thiên, vị trí cụ thể thì lão cũng không biết, lão vốn vô tâm nhớ chi những chuyện đó.
Tôn Kỳ sau đó cũng không nghĩ nữa.
Nhưng hôm nay bắt gặp Kim Nguyên Điện, hắn nghĩ có hay không chỗ ở của Thảo cũng là như vậy.
Hắn có thể lợi dụng trạng thái đặc thù này tìm kiếm.
Tôn Kỳ bắt đầu bay khắp đệ nhất đảo trùng thiên, bay lên bay xuống, bay xuyên vào trong đảo.
Bỏ ra mấy tiếng đồng hồ tìm kiếm, hắn cuối cùng cũng phát hiện ra.
Nơi ở của Thảo nằm ngay dưới nhất đảo trùng thiên, trôi lơ lửng giữa không, thật giống như một viên đá tách rời sắp rớt, ở vị trí chắc chắn sẽ không ai để ý.
Khi Tôn Kỳ xông vào trong tiểu đảo thì lập tức bị một màn chắn vô hình ngăn lại, ngay cả trạng thái hóa đạo này cũng không vào được.
Tôn Kỳ trở lại thực tại, hắn dùng chân thân tiến vào.
Ầm! Tôn Kỳ bị màn chắn bắn ngược ra.
Hắn xoa xoa khối u trên trán, chân thân cũng không vào được sao?
Đúng lúc này màn chắn sáng lên, một dòng chữ xuất hiện:
“Đây là nơi được bảo tồn, không phận sự miễn vào!”
Tôn Kỳ gãi cằm, “không phận sự” vậy thế nào mới là có “phận sự”?
Hắn cầm thẻ định danh đưa lên phía trước, có ánh sáng quét một cái.
“Thẩm Văn, học viên học đường năm nhất, không đủ thẩm quyền!”
Tôn Kỳ cười khổ, phải làm sao đây? Hắn chợt nhớ đến ấn ký Hàn Thuyên ban, nếu Hàn Thuyên nói hắn tới đây, hẳn là biết chuyện này.
Tôn Kỳ giơ tay lên, ấn ký tỏa sáng, màn chắn tự động mở ra một đường.
Tôn Kỳ mỉm cười, quả nhiên là như vậy, Hàn Thuyên đã tính trước chuyện này.
Hắn bước vào trong, nơi đây không có gì quá đặc biệt ngoài việc thần khí mỏng manh hơn đệ nhất đảo.
Nơi này rộng gấp đôi biệt phủ của hắn, trung tâm là một căn nhà gỗ, bên cạnh có cái ao, một vườn cây, một con đường lát gạch và một vài tiểu tiết khác.
Tôn Kỳ chậm rãi bước trên con đường nhỏ, có chút hồi hộp, đây có thể là Nhân tộc kiệt xuất nhất mà hắn có thể khảo chứng được.
Tên Nhân tộc tại Ma giới mang Đạo Thể nhưng chưa kịp nở rộ thì đã bị giết chết, chỉ còn lại cái xác.
Kiêu thì quá cương mãnh chết càng thảm hơn, chỉ còn bộ xương, nhưng mà cũng không yên bị dằn vặt lên xuống.
Thảo có vẻ tốt nhất.
Tôn Kỳ đến trước cửa, chỉnh đốn lại y phục, đưa hai tay chuẩn bị đẩy cửa, bỗng nhiên hắn dừng lại, nhìn sang ngang, cái cây bên nhà thu hút sự chú ý của hắn.
Tôn Kỳ lại gần cái cây, cây cao gấp đôi hắn, cành lá xanh mướt, có 42 viên trái cây, trái vỏ đỏ hơi có gai, cũng không quá đặc biệt.
Chỉ là hắn thấy rất quen, hình như đã thấy ở đâu đó.
Hắn vắt óc suy nghĩ, một lúc sau, ánh mắt chợt lóe sáng.
Là Lệ Chi!
Trong sách có ghi: Lệ Chi là giống cây lạ, dễ trồng nhưng cực khó kết trái.
Để cây ra hoa cần tưới bằng nước mắt người quân tử, những bông hoa nở ra trắng ngần.
Để trái thành thục cần tưới bằng máu người quân tử, trái chín sẽ chuyển màu đỏ.
Lệ Chi Viên ngoài vỏ đỏ, trong ruột trắng, lõi hạt nâu.
Công dụng không có nhiều ghi chép, vì trái này quá hiếm, không đủ số lượng để làm nghiên cứu phân tích.
Tôn Kỳ nâng lên phiến lá, trên cây có 42 trái, xem ra máu và nước mắt Thảo đổ ra không ít.
Nhưng vì sao chứ?
Tạm thời không động đến Lệ Chi, hắn đẩy cửa đi vào.
Căn nhà đơn sơ, không có lấy một hạt bụi, không có khí tức hủ hóa, cảm giác mọi thứ luôn như vậy từ trước đến này, thời gian như bỏ qua nơi này.
Bên trong không có nhiều vật dụng, nhiều nhất vẫn là giấy viết ghi chép lại công trình nghiên cứu của Thảo.
Tôn Kỳ liếc mắt trên xấp giấy, phải công nhận là Thảo bác đại tinh thông, từ toán học, kiến trúc, hội họa đến ngôn ngữ, máy móc, vật dụng, vật chất… tất cả đều có nghiên cứu mà lại kiến thức rất sâu.
Tất nhiên với Thần tộc hiện giờ, đều là những phổ thông kiến thức, Thần tộc đã tận dùng hết những công trình này.
Vậy nên hắn không quá để ý, đưa mắt nhìn sang thứ khác.
Trên vách có treo một bức tranh, là tranh tự họa.
Một vị trung niên nam tử dáng đứng ưu nhã, khuôn mặt tuấn tú toát ra vẻ trí thức, yếu đuối, khóe môi cong nhẹ như cười như không.
Là hình tượng điển hình của một người có học.
Tôn Kỳ nhìn bức tranh, chỉnh sửa y phục, chắp tay vái một cái, tự trong đáy lòng kính trọng.
Tiếp tục xem xét xung quanh, không có thứ hắn cần, vậy mà Hàn Thuyên nói hắn có thể nhận được gợi ý từ chỗ này.
Tôn Kỳ đi tới đầu giường, phát hiện có một hộp nhạc, hắn nhẹ nhàng cầm lên, vặn dây cót.
Tinh… tinh… tinh… những nốt trong trẻo vang lên, khiến tinh thần người nghe thoải mái, Tôn Kỳ nhắm mắt hưởng thụ.
Chợt! két!!!!! một âm lỗi chói tai nghiền nát ý cảnh, khiến Tôn Kỳ nhăn mày..