Nhân Tổ

Chương 672 - Ý

Tôn Kỳ chính thức trở thành Bách Gia Cự Tử.

Tiếp theo hắn cần nâng cao thực lực.

Sau khi mọc cánh, Thần tộc tiến vào giai đoạn tu luyện thứ hai là nuôi Chủng.

Thần tộc mục tiêu tu luyện vẫn là đạo, nhưng mà đạo ở đâu? đạo ở khắp mọi nơi, biết là như vậy nhưng làm sao tu luyện.

Đạo ở khắp mọi nơi, mỗi sự vật hiện tượng đều có là đạo nhưng mà quá hỗn tạp.

Ví dụ như một giọt nước, mọi người nghĩ chỉ có thủy thuộc tính.

Sai! bên trong giọt nước còn có thổ, kim, mộc, sinh mệnh… rất nhiều thứ.

Từ giọt nước tìm hiểu ra thủy đạo là điều gần như không thể.

Nhưng mà trên đời này không có gì là tuyệt đối.

Trong thiên địa xuất hiện một chủng tộc đặc biệt sinh ra đã gần gũi một hoặc hai loại thuộc tính nào đó, Yêu tộc gọi bọn họ là Linh tộc.

Tôn Kỳ cũng đã từng chiến với một Linh Hoàng.

Thần tộc lại gọi là Đạo Chủng hay đơn giản chỉ là Chủng.

Thần tộc có cánh tu luyện chính là nuôi Đạo Chủng.

Cách tu luyện Đạo Chủng nguyên lý rất đơn giản: Chủng trong quá trình trưởng thành sẽ hấp thụ thuộc tính, Thần tộc thông qua ấn ký cũng hấp thụ thuộc tính đó.

Chủng giống như màng lọc giúp cho Thần tộc hấp thụ thuộc tính mong muốn.

Bởi vậy Chủng và chủ thường có tu vi tương đương nhau.

Lấy ví dụ như Từ Thiếu Nguyên, hắn tu luyện hỏa đạo nên nuôi Thông Thiên Hỏa Mãng bên người.

Thực lực của Thông Thiên Hỏa Mãng tương đương với hắn.

Lúc đánh với Tôn Kỳ, hắn tự tin cũng không phải thừa, có thêm Thông Thiên Hỏa Mãng giống như là hai đánh một.

Chủng phân chia từ cấp 1 đến cấp 7, tương đương với nhất dực đến thất dực.

Khi Chủng lớn đến mức nhất định thì thuộc tính bắt đầu hóa đạo, đây là thứ Thần tộc nhắm đến.

Thần tộc khi tu luyện đến lục dực muốn đột phá đến thất dực phong thần có nhiều cách nhưng cách dễ nhất là nuốt Chủng cấp 7, chính xác là thôn phệ đại đạo trong người Chủng cấp 7 thành tựu phong thần.

Nhưng trong quá trình này, Chủng có thể phản phệ nuốt chủ, bởi vậy cần Chủng và chủ hòa hợp cực độ, khiến Chủng cảm thấy cả hai vốn nên thành một.

Chủng có hai loại: Một là tự nhiên thiên địa dưỡng dục, mà Yêu tộc vẫn gọi là Linh tộc.

Hai là Chủng được Thần tộc nuôi.

Bình thường sẽ chọn Chủng nuôi, vì Chủng nuôi hiền hơn, dễ thu phục.

Nhưng Chủng tự nhiên đại đạo lại khắc sâu hơn.

Chọn Chủng cần phù hợp với thiên phú bản thân, ví dụ như tu hỏa đạo thì chọn chủng hỏa đạo như Từ Thiếu Nguyên.

Nếu là song thuộc tính, có thể chọn hai Chủng hoặc một Chủng có hai thuộc tính.

Nhưng mà Chủng có hai thuộc tính thì triệu con mới có một, đúng hai thuộc tính yêu cầu càng là khó kiếm.

Chủng có ba thuộc tính thì tỷ con mới có một.

Chủng có bốn thuộc tính thì như là truyền thuyết, không cần nói đến.

Đối với người chủ tu tinh thần thì đặt Chủng trong thần hải.

Với người chủ tu Chuyển Luân thì đặt Chủng trong vòng Chuyển Luân.

Không giới hạn số Chủng có thể nuôi, nhưng tốt nhất là lượng sức mà làm.

Tôn Kỳ đang nghĩ xem mình nên chọn Chủng nào? chính hắn thế nhưng kiêm tu nhiều loại thuộc tính, không có cái nào là trọng tâm cả.

Nhưng mà mấy ngày sau, lại có một nhà khác đến tìm, là bọn Tạp Văn Gia, bọn họ cũng muốn Tôn Kỳ đến khiêu chiến.

Cũng phải thôi mỗi lần Tôn Kỳ khiêu chiến, tiền bán vé lên đến mấy chục ngàn điểm, bọn nhà lá này thèm đến nhỏ dãi.

Thế nhưng Tôn Kỳ nhìn thấy bọn họ là muốn đá ra ngoài, nói chi đến khiêu chiến, không có ý nghĩa.

Nhưng mà bọn này bám dai như đỉa, ăn dầm nằm dề nhà hắn, đuổi đi cũng không đi, làm phiền suốt ngày không cho hắn yên.

Tôn Kỳ cuối cùng phải đồng ý.

Mấy ngày sau, Tạp Văn Gia cật lực tuyên truyền việc này, nhiều người nghe tin mà ngẩn ngơ tự hỏi: chúng ta còn có Tạp Văn Gia sao?

Mọi người tất nhiên không cho rằng Tôn Kỳ sẽ thua, kéo đến chỉ là muốn xem phong thái của tân Bách Gia Cự Tử.

Tôn Kỳ cũng rất tự tin bước vào trong Tạp Văn Gia.

Tạp Văn Gia chỉ có mấy người, trụ sở nhỏ, bọn họ thế nhưng đập tường, dọn vườn tìm mọi cách nới rộng thêm chỗ để bán vé.

Thử thách cũng không có gì đặc biệt.

Tại trong sân rộng, không! bây giờ đã thành sân nhỏ rồi, bọn họ đã vẽ ô chia sân để bán thêm vé.

Giữa sân đặt một cái bàn, có một vị học huynh nhị dực gọi Chu Bình ngồi đó.

Chu Bình không phải gia chủ Tạp Văn Gia, tất nhiên rồi, muốn lập một nhà cần phải là phong thần.

Tạp Văn Gia tồn tại đã lâu, nhưng vẫn không ai biết gia chủ là ai? mà cũng chẳng ai quan tâm vấn đề này.

Thử thách của Tạp Văn Gia là đối đáp.

Chu Bình thấy Tôn Kỳ thì mỉm cười đưa tay mời:

“Học đệ ngồi đi!”

Tôn Kỳ chắp tay hữu lễ, sau đó ngồi xuống:

“Tạp Văn Gia không biết là định thử thách học đệ cái gì?”

“Ha, ha… không dám nói đến thử thách, học đệ đến là chúng ta vui mừng rồi!” Chu Bình cười tươi, sau đó lấy ra một đống sách.

“Đây là những quyển tiểu thuyết mới nhất của bọn ta...” Chu Bình nhân dịp này bắt đầu quảng cáo:

“Quyển này là Anh Hùng Xạo Điêu phần 5, còn đây là Người Trong Ao Hồ phần 3, đây là Thần Điêu Tạo Nghiệp… tất cả tặng học đệ, đảm bảo đọc vào rồi không rời mắt được.”

Tôn Kỳ cười khổ, chỉ có thể tiếp nhận lễ vật.

Sau đó là mấy câu hỏi vớ vẩn về thường thức cuộc sống.

“Thứ gì nhanh nhất?” Chu Bình hỏi.

“Ánh sáng? âm thanh? tốc đạo?” Tôn Kỳ đưa ra một loạt đáp án, không quá chú tâm.

“Thứ gì mạnh nhất?” Chu Bình tiếp tục.

“Lực đạo? hỏa đạo? hủy diệt đạo?”

“Thứ gì bí nhất? thứ gì khó nhất?”

“Đạo!” Tôn Kỳ tự tin trả lời.

Mọi người gật đầu đồng tình.

Chu Bình cũng không phản đối, hắn lấy ra từ túi gấm một quyển sách, nâng niu trân trọng.

“Đây là Nhất Niệm Sinh Thiên.

Cái tên có phải nghe rất bá khí.

Trong sách này, tác giả sẽ trả lời các câu hỏi trên rất độc đáo.” Chu Bình nháy mắt cười, tiếp tục quảng cáo: “Cuốn sách này thế nhưng rất quý giá, chỉ giới hạn xuất bản vài quyển.

Chúc mừng học đệ trở thành Bách Gia Cự Tử, ta tặng nó cho đệ.”

Tôn Kỳ đưa tay tiếp nhận, lật xem mấy trang đầu coi như là một sự tôn trọng với Chu Bình.

Đúng lúc này hắn nghe tiếng rao:

“Nhất Niệm Sinh Thiên, sách gối đầu của Cự Tử, phiên bản sách giới hạn, mọi người mua ngay kẻo hết.

Xin nhắc lại là chỉ còn vài quyển.”

Tôn Kỳ lắc đầu cười, Tạp Văn Gia cũng quá biết làm ăn.

Mở sách ra, trang đầu tiên chính là những câu hỏi Chu Bình hỏi hắn.

Trang cuối cùng là câu trả lời.

Chỉ có một chữ: Ý!

Tôn Kỳ ngẩn ngơ, Ý? là gì? không hiểu.

Nhưng hắn chợt như thấy ánh sáng chiếu qua màn đêm.

Ý!

Một ý niệm vạn vật sinh!

Lại nhớ về câu chuyện sáng thế của Thần tộc: Đấng Tạo Hóa phán: có ánh sáng, lập tức có ánh sáng.

Có mặt trời, mặt trăng và các vì sao tinh tú, lập tức có mặt trăng, mặt trời và các vì sao.

Đấng Tạo Hóa mạnh không? rất mạnh.

Mạnh như thế nào? một ý nghĩ liền có.

Vậy thứ gì mạnh nhất trong trời đất này? không phải vũ khí công pháp, nguyên tố, đại đạo.

Thứ tạo ra trời đất này mới là thứ mạnh nhất.

Ý.

Một ý nghĩ vạn vật sinh, một ý nghĩ vạn đạo diệt.

Ta nói có liền có, ta nói không liền không.

Tôn Kỳ cảm thấy mình đã nắm bắt được cốt lõi, hắn đột nhiên đứng phắt dậy, ánh mắt vô hồn nhìn trời, khí tức toàn bộ tản ra giống như một cơn gió càn quét, bàn sách bị lật tung.

Chu Bình đứng dậy lùi lại.

Những người tu vi yếu bị hắn ép cho ngộp thở.

Mọi người khó hiểu, hắn đang làm gì?

Chợt khí tức hắn mỏng manh như có như không, sau một khắc đã hóa phàm.

Nhưng một giây sau khí tức của hắn kéo lên càng thêm cường đại.

“Hắn đang ngộ đạo, hồn du thiên địa, mọi người im lặng.” Chu Bình lên tiếng nhắc.

“Chu Bình học huynh biết?” một tên nhỏ giọng hỏi.

“Trong sách có ghi, đây cũng là lần đầu ta nhìn thấy.

Chuyện này rất hiếm thấy.

Nghe nói năm xưa đại đệ tử của Hàn phu tử, tư chất bình thường, học mãi không thông, các sư đệ sư muội đều đã phong thần, nhưng hắn còn chưa thành nhất dực.

Truyện Võng Du

Hắn ngồi trên núi ngắm mây suốt ba trăm năm, vào một ngày, mọi sự thông suốt.

Buổi sáng nhất dực, buổi tối phong thần.

Trở thành một trong những vị phong thần đặc biệt nhất của Thần tộc.”

“Đệ cũng từng nghe qua, còn tưởng đó là câu chuyện giả tưởng, cổ vũ hậu bối kiên trì, không được bỏ cuộc.”

“Không đâu! theo ta được biết thì đây là chuyện có thật.” Chu Bình khẳng định.

“Vậy… Thẩm Văn sẽ phong thần sao?” một tên bạo gan hỏi.

Chu Bình không thể trả lời.

Mọi người cùng chung suy nghĩ: có lẽ nào?

“Không đâu!” đúng lúc này có tiếng nói vang lên, là Tôn Kỳ, hắn từ trong trạng thái ngộ đạo thoát ra, thời gian hắn ngộ đạo chỉ có vài phút.

“Thẩm Văn, ngươi thấy thế nào?” Chu Bình hỏi.

“Có chút cảm ngộ, đối với tu hành có nhiều giúp ích.” Tôn Kỳ mỉm cười đáp.

“Vậy thì quá tuyệt!” Chu Bình ánh mắt sáng ngời, phát hiện cơ hội làm ăn.

Sau đó Chu Bình thay mặt gia chủ xác nhận Tôn Kỳ là Cự Tử của Tạp Văn Gia.

Vậy là Tôn Kỳ có chín nhà chấp nhận.

Tôn Kỳ ra về, Tạp Văn Gia bắt đầu tuyên truyền việc Tôn Kỳ tại sân nhỏ ngộ đạo, nói đến thiên hoa loạn trụy.

Tạp Văn Gia mở thêm dịch vụ cho thuê chỗ ngộ đạo.

Tại trong sân nhỏ biệt phủ, Tôn Kỳ nhìn trời nhìn đất ngẩn ngơ.

Rốt cuộc ý là gì? làm sao có thể đạt đến mức ý xuất đạo sinh? một lời phán ra, vạn vật sinh sôi?

Điều này liên quan đến ý thức và vật chất.

Ý thức có trước hay vật chất có trước? ý thức quyết định vật chất hay vật chất quyết định ý thức?

Hắn cho rằng là ý thức quyết định đến vật chất.

Ý thức chính là thứ có trước vật chất.

Bình thường ý quá yếu chẳng thể ảnh hưởng vật chất nhưng nếu tập trung vô số ý chí lại, có thể ảnh hưởng lớn đến vật chất.

Hắn hấp thụ ý chí con người, tạo ra chiêu Nhân Thần Hợp Nhất có phần dựa trên quy tắc này.

Vậy một ý niệm, vạn đạo sinh cũng không phải là không thể.

Nhưng mà phải mạnh đến bao nhiêu thì mới có thể làm được như vậy.

Tôn Kỳ như đã thấy được một điểm sáng đích, nhưng để đến đó, quá xa quá xa.

Người có thể nghĩ ra điều này chắc chắn không tầm thường.

Tôn Kỳ liền mở sách ra đọc nội dung.

Đọc xong, hắn lắc đầu cười, là hắn nghĩ nhiều rồi.

Trong sách toàn những thứ vớ vẩn, giải thích lung tung chẳng giải quyết được vấn đề gì.

Giống như đưa ra câu hỏi, đưa ra câu trả lời, nhưng vì sao ra câu trả lời đó thì chẳng giải thích được..

Bình Luận (0)
Comment