Nhân Tổ

Chương 674 - Hỏa Chủng

Núi lửa bùng nổ, một con trùng lớn phóng ra ngoài, chín đôi mắt đảo quanh, khóa chặt Tôn Kỳ đang đứng gần đó.

Con trùng này là Sa Nham Địa Long, nói là long nhưng không có chút họ hàng gì với long tộc, ngược lại có huyết mạch tương liên với giun đất.

Con Sa Nham Địa Long này là Yêu thú cấp 5, thực lực vượt xa Tôn Kỳ.

Con Sa Nham Địa Long há miệng, dung nham nhiễu xuống, từng vòng răng lởm chởm, nếu bị nó nuốt chỉ sợ sẽ bị xay nát.

Tôn Kỳ không dám khinh thường, hét lên:

“Thiên Hỏa Thần Giáp, biến hình!”

Hắn một tay chỉ trời, một tay chỉ đất, chân trái co lên, tạo hình kỳ quặc trong trạng thái trần như nhộng.

Một giây, hai giây qua đi, vẫn chẳng có chuyện gì xảy ra.

“Hỏa Hỏa, biến hình.” Tôn Kỳ nhỏ giọng nhắc.

“Ừ! ngươi biến hình đi, ta vẫn đang chờ xem đây.” Hỏa Hỏa đáp.

“Xem cái rắm! ngươi còn không cùng ta phối hợp.”

“Hả? liên quan gì đến ta.”

“Sao không liên quan! ngươi bây giờ là Đạo Chủng của ta, đây chính là phương thức chiến đấu của Chủng và chủ.”

“Thật sao?”

“Thật! ngươi làm ơn phối hợp chút đi, diễn tốt một chút để sau này không bị ai nhìn ra.”

“Được thôi! nhưng mà tên chiêu thức phải do ta đặt.”

“Cái này mà ngươi cũng tranh.” Tôn Kỳ cười khổ.

“Vậy ngươi đặt tên đi.”

“Được rồi, bắt đầu biến hình! Hỏa Tổ Vô Địch Độc Nhất Vô Nhị Vạn Cổ Thiên Tiên...”

“Này ngươi con định đọc tới bao giờ?”

“Chờ chút đi, sắp xong rồi!”

Gào! đúng lúc này Sa Nham Địa Long lao tới, nó nãy giờ nhìn hai tên tiểu chút chít thật chướng mắt, nói chuyện với nhau, như không có nó tồn tại.

“Cút!” Hỏa Hỏa vung tay tát bay Sa Nham Địa Long.

Ầm! Sa Nham Địa Long in hình xuống đất, 18 dòng nước mắt chảy xuống, đau! nó thật tội nghiệp a.

Sa Nham Địa Long cắm đầu muốn chui xuống đất chạy trốn.

“Đứng im đấy! nếu không ta đập chết ngươi.

Ta còn chưa biến hình xong thì ngươi không được đi đâu cả.” Hỏa Hỏa bực mình.

Sa Nham Địa Long ngoan ngoãn nằm cuộn mình.

“Ta đọc đến đâu rồi nhỉ? hai tên các ngươi làm ta quên mất.

Không sao! đọc lại từ đầu.

Hỏa Hải Vô Biên Duy Ngã Độc Tôn Thiêu Đốt Thương Khung...” Hỏa Hỏa bắt đầu lại lải nhải đọc tên.

Tôn Kỳ cười khổ, lấy ra y phục mặc vào, thêm một cái bàn nhỏ và một bộ ấm chén.

Tôn Kỳ nâng chén húp một ngụm, vỗ đầu Sa Nham Địa Long an ủi:

“Hỏa Hỏa lâu lâu nổi hứng mới như vậy, còn bình thường nó cũng như vậy.

Không cần để ý, ngươi để ý cũng không làm được gì nó.”

Sa Nham Địa Long thút thít như tiểu nữ hài bị ăn hiếp.

Một lúc sau, Hỏa Hỏa mới đọc xong.

Nó hét lớn:

“Biến hình!”

“Ủa? người đâu rồi!” Hỏa Hỏa đảo mắt tới lui, thấy Tôn Kỳ đang cùng Sa Nham Địa Long tâm sự.

“Này! hai ngươi đừng có thân thiết như vậy! chúng ta còn đang đánh nhau đây.”

“Thôi khỏi luôn đi! ta và Sa Nham Địa Long trò chuyện hợp tính, không cần đánh nhau nữa.” Tôn Kỳ lắc tay.

Sa Nham Địa Long cười híp mắt kêu ứ ứ gật đầu.

“Như vậy sao được! mất công nãy giờ ta đặt tên.” Hỏa Hỏa bực mình.

“Lần sau ngươi có thể gói gọn trong ba chữ được không? ngươi gọi tên lâu như vậy, ta đã xanh mộ.”

“Nhưng mà ba chữ hơi ít, mười chữ đi!” Hỏa Hỏa xòe mười ngón tay trả giá.

“Không được!”

“Tám cũng được.”

“Không được!”

“Năm!”

“Không! bốn chữ tối đa, ngươi không chịu, ta sau này sẽ chỉ dùng Tiểu Thạch, nó biết nghe lời hơn ngươi.”

“Xì! bốn chữ thì bốn chữ.” Hỏa Hỏa đành chấp nhận.

“Vậy ngươi gọi Tiểu Thạch dậy đi.

Từ bây giờ ta sẽ có hai Đạo Chủng là Hỏa Chủng và Thạch Chủng.

Cũng nên tìm cho các ngươi một cái tên khác.”

Nghe đến đặt tên Hỏa Hỏa mắt sáng rực.

“Bốn chữ!” Tôn Kỳ đe trước.

Hỏa Hỏa tiu nghỉu, nói nhỏ:

“Bốn chữ thì bốn chữ!”

Sau đó, nó đánh thức Tiểu Thạch.

Tiểu Thạch xuất hiện, vươn vai hít thở, đưa mắt nhìn quanh, mọi thứ thật lạ lẫm.

Tôn Kỳ giải thích sơ mọi chuyện cho nó.

Tiểu Thạch lấy ra một cái que tự khắc lên người.

Đây là sở thích của nó, ghi lại mọi chuyện, mọi việc mình trải qua.

Bọn nó sau đó chọn tên, Hỏa Hỏa sẽ là Hỏa Chủng của Tôn Kỳ gọi là Thiên Nguyên Dị Hỏa, Tiểu Thạch là Thạch Chủng gọi là Bất Diệt Thần Thạch.

Sa Nham Địa Long lúc này ứ ứ kêu.

Hỏa Hỏa không hiểu.

Tôn Kỳ dịch nghĩa:

“Nó nói phía dưới ổ của nó cũng có vài đốm lửa biết nhảy giống ngươi, hỏi chúng ta có muốn xuống xem.”

“Cái gì mà đốm lửa?! ta là Hỏa Tổ biết không?” Hỏa Hỏa nổi giận, xắn tay muốn đánh con trùng này một trận.

Sa Nham Địa Long co ro sợ hãi.

“Được rồi! đừng ức hiếp nó.

Chúng ta xuống xem đi.”

Hỏa Hỏa hừ hừ, cất đi nắm đấm.

Vậy là ba bọn họ cưỡi Sa Nham Địa Long chui xuống núi lửa.

Trong dung nham nóng bỏng, Sa Nham Địa Long bơi như bơi trong nước, Tôn Kỳ dựng lên lồng bảo vệ, Hỏa Hỏa và Tiểu Thạch không gặp vấn đề gì.

Dưới ngọn núi là hệ thống phức tạp các dòng chảy dung nham, ổ của Sa Nham Địa Long là một không gian rộng lớn giống như một cái hồ, ở giữa là một khối ngoan thạch.

Sa Nham Địa Long chính là nằm ngủ trên ngoan thạch, hấp thụ hỏa lực.

Bọn Tôn Kỳ nhảy khỏi lưng con trùng đáp xuống khối ngoan thạch, Hỏa Hỏa đưa mắt nhìn quanh, thấy không có Hỏa Chủng nào, nổi giận có cớ gây chuyện.

“Giỏi lắm dám lừa bổn đại gia, ta phải đập cho ngươi một trận.”

Sa Nham Địa Long rúc sau lưng Tôn Kỳ ngấn lệ kêu ư ử.

“Ngươi bình tĩnh đi, tiểu trùng nói khi núi lửa phun trào mấy đốm lửa sẽ nhảy ra chơi.

Chờ một chút đi.”

“Tiểu trùng cơ đấy! thân thiết quá cơ!” Hỏa Hỏa bĩu môi mỉa mai.

Tôn Kỳ lắc đầu cười trừ.

Một lúc sau, ầm ầm… cả không gian rung động, báo hiệu một đợt phun mới.

Mấy đốm lửa nhỏ xuất hiện tranh nhau hớp lấy địa hỏa phun lên.

Tôn Kỳ nhẩm đếm, có bảy Hỏa Chủng, lớn nhỏ khác nhau, trong đó có một con nhỏ ấu sinh, có thể bắt là Đạo Chủng.

Những con còn lại đều đã sinh linh trí.

“Bắt lấy bọn chúng!” Tôn Kỳ ra lệnh.

Sa Nham Địa Long lắc đầu.

Lũ tiểu hỏa này vô cùng nhanh nhẹn, linh hoạt, thoát biến một cái là nhập vào dung nham, bắt là không thể nào.

Nó cũng đã từng thử bắt chơi, nhưng không được

“Vô dụng!” Hỏa Hỏa liếc mắt khinh thường.

Nó từng bước thong thả bay tới.

Đám Hỏa Chủng thấy nó thì cảnh giác, mấy con lớn rít lên đe dọa.

Hỏa Hỏa hừ lạnh:

“Gặp tổ tông còn không quỳ!”

Ba con lớn nhất há miệng phun lửa.

Hỏa Hỏa đưa tay hút lấy tất cả hỏa lực, đám Hỏa Chủng biết gặp đối thủ, đồng loạt nhảy xuống dung nham trốn.

“Các ngươi trốn được sao!” Hỏa Hỏa đưa tay chụp vào dung nham, lôi ra một tên tiểu chút chít, nhóc con này vùng vẫy kêu chít chít om sòm.

“Im miệng!” Hỏa Hỏa gõ đầu nó cái bốp, tiểu chút chít ôm đầu ngoan ngoãn.

Một lúc sau, Hỏa Hỏa bắt lại cả bảy tên nhóc.

Nó đứng chống hông, hất mặt nhìn trời.

Bảy tên nhóc không ngừng bái lạy.

Từ khi đến thế giới này, nó lần đầu được hưởng thụ ưu đãi mà nó nên có, mọi sinh linh nên quỳ bái nó như vậy mới đúng.

Tôn Kỳ xoa xoa tay, ánh mắt tham lam, nếu như có thể hấp thụ bọn chúng, hỏa đạo của hắn sẽ tăng một mảng lớn.

Con ấu sinh chưa có hỏa đạo thì có thể đem đi bán, đảm bảo giá không dưới sáu ngàn điểm.

“Ngươi nghĩ cũng đừng có nghĩ.

Bọn nó dù sao cũng là con cháu của ta.

Không thể làm hại bọn chúng.” Hỏa Hỏa nhìn ra ý đồ của Tôn Kỳ nên chặn trước.

Tôn Kỳ ỉu xìu, vậy là miếng ăn trước mắt cũng không được ăn.

Thật mất công đến đây!

“Này đừng có trưng bộ mặt đó ra.

Ta thế nhưng đã thay ngươi thu bọn hắn làm Hỏa Chủng.” Hỏa Hỏa cười nói an ủi.

“Nhưng mà bọn nó đã có linh trí làm sao có thể làm Hỏa Chủng?”.

“Chủng sinh linh trí không thể làm Đạo Chủng vì sợ bọn chúng phản phệ.

Nhưng ngươi yên tâm có ta ở đây, bọn chúng sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”

“Được không đó?” Tôn Kỳ nghi ngờ.

Hỏa Hỏa vỗ ngực đảm bảo.

Tôn Kỳ cúi đầu nhìn bảy tên tiểu hỏa, cảm thấy không có vấn đề.

Hỏa Hỏa mỉm cười, nháy mắt với bảy tên tiểu hỏa.

“Ta đã nói hắn nhất định sẽ nhận mà.

Từ nay các ngươi ăn bao no.”

Bảy tên tiểu hỏa ánh mắt sáng ngời gật đầu lia lịa.

Thì ra Hỏa Hỏa đã nói với bọn chúng Tôn Kỳ là con sen của nó, mỗi ngày đều có linh khí ăn no, mà linh khí tốt hơn nhiều lần địa hỏa.

Vậy là Tôn Kỳ lại có thêm bảy tên ăn bám bên người.

Tôn Kỳ sau đó đến một nơi gọi là Thạch Uyên.

Nghe nói Thạch Uyên dễ sinh ra Thạch Chủng, hắn hy vọng bắt được mấy cái Thạch Chủng bán kiếm tiền.

Đứng trên một tảng đá, Tôn Kỳ đưa mắt nhìn bốn phương tám hướng, khắp nơi đều là đá, rất nhiều đá, thỉnh thoảng mới thấy được vài ngọn cỏ.

“Tiểu Thạch, ngươi có cảm nhận được đồng loại không?”

Tiểu Thạch lắc đầu.

“Thạch Đạo thì sao?”

Tiểu Thạch vẫn lắc đầu.

Xem ra muốn tìm Thạch Chủng cần tiến vào sâu trong Thạch Uyên.

Đúng lúc này hắn nghe thấy tiếng nổ vang, giống như có đánh nhau, hắn dỏng tai lắng nghe.

Dựa trên khí tức và âm thanh thì hình như là một trận hỗn chiến, trong đó có một cỗ yêu khí rất mạnh, tương đương với Yêu thú cấp 5, còn lại mà mấy cỗ thần khí, thực lực có lẽ không yếu hơn hắn.

Tôn Kỳ sau một thoáng suy nghĩ quyết định bỏ đi, không có ý định cháy nhà hôi của.

Thứ nhất vì Yêu thú này quá mạnh.

Thứ hai vì ở Thần tộc không thể giết người đoạt bảo.

Không có lợi ích, lại có nguy hiểm, hắn có ngu mới cắm đầu vào.

Mấy ngày sau, Tôn Kỳ đang tại dưới một cái khe đá, hắn thử xuống sâu xem có thể tìm được Thạch Chủng.

Kết quả đào đất lấm lem mà một con giun cũng không thấy nói chi Đạo Chủng, hắn bực mình ném cái cuốc chim cắm vào đá.

Tôn Kỳ leo lên trên, khi sắp ra ngoài thì đột nhiên có bóng trắng rơi trúng đầu.

Á! Tôn Kỳ kêu lên một tiếng, bị đè rớt ngược xuống dưới.

Trong bóng tối hắn bị hai cái bánh bao đè ngộp thở, hắn dùng hết sức mình bật dậy.

Búng tay một cái, một đốm lửa soi sáng không gian.

Bên cạnh hắn là một nữ thần mặc áo trắng, loang lổ máu đỏ.

Tôn Kỳ lật người nàng lại, là một khuôn mặt lạ lẫm không quen.

Kiểm tra sơ bên ngoài, có vẻ nàng bị thương rất nặng, là vết thương gây ra bởi Yêu thú.

Nhớ lại mấy ngày trước, thì mọi chuyện đều sáng tỏ.

Tôn Kỳ đang nghĩ nên xử lý nàng ta thế nào? giết người cướp của là không thể.

Hay là nhân lúc này ta hôn mê không biết gì… nghĩ đến đây, Tôn Kỳ liếm mép, nở nụ cười độc ác… tay lọ mọ..

Bình Luận (0)
Comment