Nhân Tổ

Chương 677 - Vạn Thiên Băng Tằm

Để Tứ Cực Đạo Chủng ra đời, mọi người đích xác bỏ ra vốn gốc, nhất là Dạ Tuyết, nàng thế nhưng ném ra một đống bảo vật, nàng hối hận, nếu như biết trước chuyện này, nàng đã xin sư tôn nhiều hơn.

Có tên dùng thuật pháp bắn lửa, có tên kích hoạt minh văn, có tên sử dụng pháp khí… với ý định nhanh chóng bổ sung hỏa và thổ thuộc tính cho Thất Sắc Cầu.

Nhưng đều bị màn đen ăn mòn chặn lại.

“Học huynh, khối dị thạch của chúng ta...” Giang Hy nhỏ giọng nói với học huynh bên cạnh.

Tên này suy nghĩ một thoáng, cuối cùng lấy ra khối dị thạch, dù rất tiếc nhưng muốn câu cá lớn phải thả mồi ngon.

Đã có quyết định vậy thì không chần chừ nữa, hắn cầm khối đá ném vào Thất Sắc Cầu.

Đây là khối dị thạch mà bọn họ liều cả tính mạng mới có được, trước đó Tôn Kỳ cứu bọn họ đòi xem một cái, bọn họ cũng không cho.

Bây giờ vì Đạo Chủng, bọn họ quyết đoán bỏ ra.

Khối đá chạm vào màn đen liền phân giải, lớp vỏ ngoài tách ra, một cỗ nồng đậm thổ thuộc tính thoát ra.

Thất Sắc Cầu tham lam hấp thụ lấy, nó trở nên sinh động, sáng chói.

Mọi người vui mừng, có hy vọng!

“Còn nữa không? ném ra hết đi.” một tên hét.

Bọn Giang Hy cười khổ, kỳ thạch như vậy lấy đâu ra nhiều, có phải cỏ đâu, vì một khối này bọn họ thế nhưng ngay cả Cự Tử cũng đắc tội.

“Bọn ta chỉ có một khối này!” bọn Giang Hy cười khổ nói.

“Nếu không xuất lực, tí nữa cũng đừng có tranh.” một tên tam dực lạnh lùng trách móc.

Bọn Giang Hy giận dữ chỉ biết nghiến răng, bọn hắn bỏ ra thế nhưng là nhiều nhất lúc này, đây là muốn gạt bỏ bọn hắn ra khỏi tranh đoạt.

Tôn Kỳ đứng trên một mỏm băng lạnh lùng quan sát, hỏi:

“Hỏa Hỏa, ngươi thấy sao?”

“Ta và Tiểu Thạch có thể giúp nó bổ sung năng lượng.” Hỏa Hỏa tự tin nói.

Bản thân nó không cần nói, Tiểu Thạch cũng không phải bình thường xuất sinh, bởi vậy bọn nó dư sức giúp Tứ Cực Đạo Thạch ra đời.

“Ta không hỏi cái đấy?” Tôn Kỳ lạnh nhạt.

“Ta muốn biết sau khi giúp nó ra đời, chúng ta có đoạt được nó.

Ta không muốn làm áo cưới cho người khác.”

“Cái đó không phải đơn giản sao?” Hỏa Hỏa bĩu môi, nhún vai.

“Ồ! ngươi có cách?” Tôn Kỳ vui mừng.

“Không có cách.

Chủ ý xấu xưa nay đều không phải ngươi đưa ra sao? ngươi hỏi ta có phải là ngốc rồi không?”

“Không có cách còn dám mạnh miệng.” Tôn Kỳ khinh thường mắng.

“Nhưng mà ta cho ngươi một cái gợi ý.”

“Nói!”

“Ta giúp nó khai sinh, có thể dẫn dắt nó.” Hỏa Hỏa tự tin nói.

Tôn Kỳ ánh mắt tỏa sáng, nếu như vậy thì cơ hội đoạt được Đạo Chủng tăng thêm mấy phần.

Thời gian trôi qua, cực quang mỏng dần, cơ hội Tứ Cực Đạo Chủng ra đời cũng theo đó trôi đi.

Dạ Tuyết gấp muốn chết, ở đây không ai mong Tứ Cực Đạo Chủng như nàng, bọn kia chỉ biết cực phẩm Đạo Chủng sẽ ra đời, còn cực phẩm đến mức nào thì bọn họ không biết.

Dạ Tuyết biết nên càng sốt ruột.

“Một lũ vô dụng!” đúng lúc này có tiếng mắng.

Mọi người quay đầu, thấy một vị thiếu niên đứng tại thương khung bễ nghễ kiêu ngạo, không coi ai ra gì, mắt không liếc xuống lấy một cái, vẫn dán tại Thất Sắc Cầu.

“Ngươi là ai mà...” một tên tam dực thấy tên này chỉ nhất dực định mở miệng mắng nhưng nhìn kỹ lại thì nuốt lại vào bụng.

Cự Tử, hắn bây giờ chỉ nhất dực, nhưng trên danh nghĩa hắn đứng trên tất cả học viên, được chín nhà công nhận, mở miệng mắng chửi sẽ bị trách phạt vô lễ.

“Cự Tử, người cũng đến góp vui sao?” một tên cười cười nói, không quá coi trọng.

“Cự Tử, người đến thì tốt quá! chỉ có người mới có thể giúp Chủng này xuất sinh.” một tên khác nói, ngoài mặt là khen nhưng bên trong dụng ý khó dò.

“Các ngươi không cần khích ta! Ta khinh thường.” Tôn Kỳ lạnh lùng nói, không thèm nhìn bọn họ một cái.

“Đạo Chủng này thuộc về ta, các ngươi có thể lui.”

“Cự Tử không thể nói như vậy, bọn ta thế nhưng cũng bỏ ra rất nhiều.” một tên không phục nói.

“Bỏ ra mấy thứ rác rưởi cũng muốn chia phần, nếu các ngươi bỏ ra nhiều như lời các ngươi nói, vậy thì Đạo Chủng đã sớm xuất sinh.” Tôn Kỳ miệng lưỡi sắc bén khiến đám này câm nín.

Dạ Tuyết tròn mắt, nàng lần đầu cảm thấy phục hắn, tên này thế nhưng miệng lưỡi chưa từng thua ai.

Nàng thiếu khuyết chính là điểm này.

Một thoáng im lặng.

“Cự Tử cứ làm được đi rồi hẵng khinh thường bọn ta.” một tên bẻ sang chuyện khác.

Bọn hắn muốn Tôn Kỳ ra tay, nếu thành công vậy thì cũng không do Tôn Kỳ quyết định, nếu thất bại vậy thì trước đó cuồng ngôn, bọn hắn trả lại gấp bội.

“Hừ! ta đã cho các ngươi cơ hội lui, nếu sau đó bị giết vậy thì cũng đừng trách ta.” Tôn Kỳ cười nhạt, muốn lợi dụng ta, vậy thì chờ cái chết đến đón đi.

Tôn Kỳ không nói thêm lời nào, một bước đạp không, tám vòng chuyển luân từng cái dâng lên, trong đó bảy cái cháy hừng hừng, một cái trầm trọng cứng rắn.

Tất cả trố mắt ngạc nhiên, bảy cái Hỏa Chủng, một cái Thạch Chủng, tổng cộng tám cái Đạo Chủng.

Đây là chuyện cực kỳ dọa người, Tôn Kỳ mới thành nhất dực có bao lâu đâu, vậy mà đã săn được tám cái Đạo Chủng, đây không chỉ đơn giản là thực lực, trí tuệ mà còn liên quan đến khí vận.

Cự Tử đúng là Cự Tử, không bao giờ có thể dùng lẽ thường phán xét.

Mấy tên tam dực, nhị dực nhìn mà ghen tị, bọn chúng vất vả bao nhiêu năm mà cũng chỉ có hai ba cái Đạo Chủng, mà toàn là Đạo Chủng nuôi, Đạo Chủng tự nhiên có thể ngộ không thể cầu.

Tôn Kỳ đưa tay, thạch thuộc tính và hỏa thuộc tính từ chuyển luân truyền đến tay, bắn xuyên qua màn đen, trực tiếp đổ vào Thất Sắc Cầu.

Hỏa thuộc tính này tất nhiên không phải từ bảy Hỏa Chủng mà hắn thu phục, đây là của Hỏa Hỏa dùng bảy Hỏa Chủng làm ngụy trang.

Thất Sắc Cầu nhảy lên vui mừng, điên cuồng hấp thụ, những tiếng nổ lách tách không ngừng.

Mọi người hồi hộp hy vọng, Cự Tử đúng là không nói ngoa, hắn có thể làm được.

Khi tất cả đã đủ, thời cơ đã đến, Thất Sắc Cầu cháy lên sinh mệnh chi hỏa, tất cả co rút vào một điểm.

Một tiếng nổ vang, một tiểu sinh linh ra đời, ánh sáng muôn màu soi chiếu thiên địa.

Tứ Cực Đạo Chủng sinh!

“Cự Tử ngươi là rất tốt!” một tên cười lớn, mở ra tam dực lực lượng bành trướng.

“Cự Tử ở đây nguy hiểm, ngươi lui trước đi.” một tên khác cũng không kém cạnh.

“Không còn chuyện của ngươi nữa!” một tên khác không khách sáo nói, trong mắt hắn Cự Tử cũng không là cái gì, một tên ngu ngốc làm công không lương mà thôi.

Tôn Kỳ nhìn bọn chúng với ánh mắt lạnh nhạt, người ngu đời nào cũng có.

Dạ Tuyết cũng muốn tiến lên tranh đoạn, nàng thế nhưng có thủ đoạn, nhưng khi thấy Tôn Kỳ vẫn bình chân tại chỗ, nàng hay là nhịn xuống.

Tên này tham lam, âm hiểm, tiểu nhân, bỉ ổi… hắn sẽ không làm việc không công, chỉ sợ hắn có kế hoạch khác.

Nàng cứ ngồi chờ xem.

Đám Thần tộc tham lam xông lên, nhưng mà bọn chúng quên mất, chủ nơi đây không phải là bọn chúng mà là Yêu thú.

Gào! một con hổ tuyết răng dài nhảy lên táp lấy một tên Thần tộc.

Tên này đau đớn hét lên, nhưng mà không ai cứu hắn vì tất cả cũng đang bị Yêu thú tấn công.

Đám Yêu thú vốn đang đánh nhau điên cuồng đồng loạt quay ra tấn công Thần tộc.

“Khặc, khặc… một lũ có cánh ngu ngốc!”

“Ai!” một tên tam dực hét lên.

“Ha, ha… các ngươi hỏi ta là ai? xem cho kỹ đây!”

Theo tiếng nói, tất cả nhìn lên, thì ra là Băng Chùy Thú.

“Không phải nhìn lên đây này!”

Mọi người trố mắt nhìn, thì ra không phải con Băng Chùy Thú nói, mà là một con sâu nhỏ ở trên đầu Băng Chùy Thú, thật ra con sâu này không nhỏ, tương đương kích thước một con chó nhưng do Băng Chùy Thú quá lớn khiến nó trở nên vô cùng nhỏ bé.

“Một con sâu?!” một tên nhíu mày nghi ngờ.

“Sâu cái đầu ngươi! ta là Vạn Thiên Băng Tằm, là cao quý chủng tộc.” con sâu mắng.

“Ngươi là cái gì cũng mặc kệ, nhanh giao ra Đạo Chủng rồi kêu tất cả Yêu thú cút xéo.

Nơi đây là Thần giới, tất cả do bọn ta quản.” một tên Thần tộc lớn tiếng đe dọa.

“Ha, ha… trước mặt bổn hoàng còn dám như vậy to tiếng.

Hôm nay các ngươi một người cũng không đi được.” Vạn Thiên Băng Tằm cười lớn.

Nghe con tằm này xưng bổn hoàng, đám Thần tộc biết mình gặp phải hoàng trong bầy yêu.

Nhưng chuyện này không thể nào, mấy trăm năm trước bầy yêu làm loạn, Thần tộc đã tiến hành thanh trừ Yêu thú, không lý nào còn sót lại.

Khả năng lớn là trong mấy trăm năm nay thành hoàng.

“Ngươi thật to gan! quên mất nơi này là Thần giới sao? các ngươi làm bọn ta tổn thương một sợi lông.

Thần tộc sẽ diệt sạch các ngươi.”

“Khặc, khặc… vậy thì phải bắt được ta mới nói.

Ta sau khi nuốt cực quang tinh hoa này, thực lực sẽ càng thêm cường đại, ta cũng không sợ đám các ngươi nữa, các ngươi đến bao nhiêu ta giết bấy nhiêu.”

Đám Thần tộc cười khổ, con sâu này chắc là không biết Thần tộc cường đại đến mức nào, đừng nói là nuốt một cái tinh hoa, cho dù có nuốt trăm cái cũng không thể so với Thần tộc.

Nhưng mà nói ra những thứ này nó cũng không tin, ếch ngồi đáy giếng.

Nói cũng vô dụng.

Bọn hắn chỉ có thể âm thầm phát tín hiệu cầu cứu, chạy trốn kéo dài thời gian, là kế hoạch tốt nhất lúc này.

“Tất cả Yêu thú đều là ngươi điều khiển?” một tên hỏi câu giờ.

“Đúng vậy! có phải diễn rất hay đúng không? Cũng phải cám ơn các ngươi đã giúp ta luyện cực quang tinh hoa thành sinh mệnh.” Vạn Thiên Băng Tằm đắc ý.

“Để thưởng cho các ngươi! ta sẽ biến các ngươi thành băng điêu, vĩnh viễn nằm lại nơi này.”

Nó sau đó ra lệnh cho bầy yêu tấn công, còn nó thì phun ra vô vàn sợi tơ bắt lấy Tứ Cực Đạo Chủng.

Đây có lẽ là một chút may mắn với đám Thần tộc, Vạn Thiên Băng Tằm mà ra tay một chút cơ hội thoát cũng không có, nhưng mà bọn chúng vẫn nhanh chóng lâm vào khổ sở.

Tôn Kỳ đứng ngoài cùng nên tạm thời chưa sao, thấy cảnh này hắn không ngạc nhiên, Yêu thú đã có linh trí, Yêu Hoàng càng là thông minh, nghĩ được kế hoạch này cũng là bình thường.

Hắn sớm đã phát hiện được khí tức Yêu Hoàng, con tằm này sao có thể qua mắt được hắn.

Tôn Kỳ nhìn tất cả lạnh nhạt, quay đầu bỏ đi.

“Cự Tử, cứu với!” Giang Hy trong cơn khổ chiến kêu cứu.

“Ta đã cứu các ngươi một lần, các ngươi đối xử với ta thế nào? bây giờ còn muốn ta cứu.” Tôn Kỳ lạnh nhạt.

Giang Hy không lời phản bác, nàng tuyệt vọng.

“Các ngươi không ai có thể thoát được!” Vạn Thiên Băng Tằm lên tiếng.

“Nếu ngươi có gan thì cứ đuổi theo!” Tôn Kỳ khinh thường, thủ đoạn của hắn nhiều lắm, một con băng tằm mà thôi, thành hoàng mới được bao lâu, cũng dám hống hách.

“Phải! các ngươi đuổi theo hắn đi! hắn là Cự Tự của bọn ta, trên người hắn có rất nhiều thứ quý giá.” một tên tam dực hét lớn.

Tôn Kỳ liếc nhìn hắn, lạnh lùng phán:

“Ngươi nếu không chết! trở về, ta bảo đảm ngươi sẽ bị trọng phạt.”

Tên này nghe mà tái xanh mặt, Thần tộc ghét nhất là bán đứng đồng đội, tội này mà kết, hình phạt sẽ rất nặng, hắn liền chống chế:

“Ngươi là Cự Tử lại thấy chết không cứu, ngươi càng là bị trọng phạt.”

“Cứu?! không phải trước đó ta đã nói các ngươi lui ra rồi sao, có ai nghe ta không? Các ngươi không phải cho rằng tam dực mạnh lắm sao! ta mới nhất dực làm sao cứu được tam dực các ngươi.

Kết tội ta? Buồn cười! Ta là Cự Tử Pháp Gia, ngươi muốn nói luật với ta sao?” Tôn Kỳ cười lạnh.

Tên này lòng như tro nguội, còn có thể nói gì.

Tôn Kỳ bước đi, có một bầy yêu đuổi theo hắn.

Dạ Tuyết cũng âm thầm theo đuôi, nhờ đứng ngoài quan sát, nàng bây giờ có thể dễ dàng thoát thân, không như đám kia khốn đốn.

Vạn Thiên Băng Tằm không để tâm đám Thần tộc, để đám tay chân xử lý là được, quan trọng với nó lúc này chính là Tứ Cực Đạo Chủng.

Vô vàn sợi tơ của nó bện thành thiên võng chụp lấy Tứ Cực Đạo Chủng.

Tứ Cực Đạo Chủng mới sinh nhưng bản năng sống nhạy cảm, gặp sợi tơ bay tới liền chạy trốn.

Nhưng do linh trí thấp, nó dễ dàng bị thiên võng bao vây, thiên võng siết chặt, nó bị bắt chỉ là chuyện sớm muộn.

Tứ Cực Đạo Chủng theo bản năng há miệng phun lửa, đốt thủng thiên võng một lỗ.

Vạn Thiên Băng Tằm ngạc nhiên, tơ của nó không phải bình thường tơ vậy mà bị đốt cháy, nó sau đó càng vui mừng.

Tứ Cực Đạo Chủng càng mạnh, nó nuốt xong sẽ càng tốt.

Tứ Cực Đạo Chủng còn ngu ngơ, chỉ biết chạy loạn, sớm hay muộn cũng bị bắt lấy..

Bình Luận (0)
Comment