Nhân Tổ

Chương 700 - Pháp Luân Tam Pháp

Tại bên một hồ nước màu hồng, sóng lăn tăn đánh vào bờ, một tên thiếu niên mười năm mười sáu tuổi đang bôi mỡ bò lên khắp người, trên chân, tay, bụng có vài vết lở loét hình tròn đã lâu không thể lành lại được.

Một vị trung niên đang dạo bờ hồ, thấy hắn liền hỏi:

“Này cậu thiếu niên hồ này tên là gì? vì sao lại có màu hồng?”

Vị thiếu niên ngước mắt nhìn, ánh mắt trong sáng, nụ cười chất phác, hỏi:

“Vị đại nhân này có phải khách phương xa?”

Vị trung niên gật đầu.

“Hèn gì đại nhân không biết hồ này.

Hồ này gọi là Hồng Hạc Hồ, là cái hồ nổi danh nhất ở đây.” vị thiếu niên tươi cười, hiếu khách nói.

“Hồng Hạc Hồ là một cái hồ nước mặn, ở dưới đáy có rất nhiều muối kết tinh, người dân trong làng chính là dựa vào khai thác muối để sống...”

Vị thiếu niên kể rất nhiều.

Vị trung niên yên lặng lắng nghe thỉnh thoảng gật đầu mỉm cười.

Hồng Hạc Hồ là một hồ nước mặn, ở đây sinh sống một loại tảo màu hồng, dân làng tất nhiên không biết sự tồn tại của tảo này nên cứ nghĩ màu hồng do mấy con hồng hạc tắm rửa trút xuống màu lông, bởi vậy mới có tên Hồng Hạc Hồ.

Muối khai thác sẽ có màu hồng tự nhiên rất đẹp, so với muối trắng càng là thêm hương vị.

Muối hồng là một loại sản vật cao cấp làm lễ vật dâng cho Thần hưởng dụng, nên sẽ có người thu mua với giá cao.

Bởi vậy chỉ cần mỗi ngày khai thác muối đều sẽ không lo thiếu ăn, không giống như những nơi khác kiếm ăn từng bữa.

Nhưng do nồng độ muối rất cao nên những người khai thác rất dễ bị lở loét, một khi đã bị thì không lành lại được, bởi vậy bọn họ dùng mỡ bò bôi khắp người bảo vệ nhưng cũng chỉ giảm một chút ảnh hưởng.

Đáng lo hơn là ngâm mình trong hồ muối lâu ngày sẽ dẫn tới vô sinh, bởi vậy chỉ có đàn ông đã có con mới được khai thác, còn phụ nữ làm công việc vác muối.

Đây đã trở thành luật bất thành văn trong làng.

Vị thiếu niên này hồ hởi nói: cha hắn chết mấy năm, trong nhà chỉ còn mẹ già, hắn cưới vợ được 5 tháng nhưng mãi tới gần đây mới mang thai, nếu như chậm mấy tháng nữa nhà hắn ba miệng ăn chỉ sợ chết đói.

Nhưng bây giờ thì tốt rồi, hắn có thể đi khai thác muối, cả nhà được ăn uống no đủ.

Con hắn sau khi lớn lên, hắn sẽ dạy cho nó khai thác muối.

“Vậy nếu như vợ ngươi sinh con gái thì sao?” vị trung niên hỏi.

“Vậy thì ta sẽ gả nó cho A Cẩu nhà kế bên, hai nhà có thể hợp lại cũng không sợ thiếu ăn.

Ta nhìn A Cẩu tuy mới ba tuổi nhưng dáng người khỏe mạnh, lớn lên chắc chắn là nam tử hán.” vị thiếu niên này cười híp mắt.

“Thế thì thật tốt!” vị trung niên gật đầu cười.

Hắn không muốn hỏi: nếu như con ngươi chết thì sao? tỷ lệ trẻ sơ sinh chết ở Nhân tộc vô cùng cao.

Vị trung niên này trong lòng thở dài.

Ngoài Tôn Kỳ thì có thể là ai.

Tại Thần giới, hắn từng nếm qua muối hồng, cũng được, không quá để ý vì Thần tộc xưa nay đều không hiếu thực, không ngờ phía sau muối hồng là cả một câu chuyện dài.

Lúc này trời đã lên cao, ánh nắng chói chang, vị thiếu niên đẩy ra cái thuyền nhỏ, chọn một chỗ tốt, sau đó dùng cây dộng xuống phá vỡ muối kết tinh rồi lại dùng giỏ tre vớt muối lên đổ vào thuyền.

Công việc cứ như vậy cho đến khi thuyền nhỏ đầy muối.

Hắn đẩy thuyền vào bờ, lúc này có những người phụ nữ tới chuyển muối tới nơi tập kết.

Vị thiếu niên lau mồ hôi trên người, nhận mười cái vỏ sò.

Thấy Tôn Kỳ vẫn đứng trên bò, hắn cười hỏi:

“Khách quan chưa đi sao?”

“Nhìn các ngươi làm cảm thấy rất hay.”

“Ha, ha… cái này thì đúng rồi! ngài xem, ta chỉ làm mấy tiếng đã đủ tiền ăn cả ngày.” vừa nói hắn vừa xòe ra nắm vỏ sò.

“Cuộc sống ở đây dễ dàng hơn nhiều những nơi khác, nếu ngài đã có con có thể cân nhắc chuyển tới làng làm việc.”

“Ngươi không sợ ta cướp nghề sao?” Tôn Kỳ cười đùa hỏi.

“Không sợ! người ta nói Hồng Hạc Hồ là Thần Tích có vô cùng vô tận muối, mỗi khi cạn muối, Thần sẽ phái hồng hạc mang muối xuống.

Nhà ta thật ra cũng mới chuyển tới đây ba đời.

Cả làng đều rất hoan nghênh người mới đến.”

Tôn Kỳ nghe mà xúc động trong lòng, đây rõ ràng tuyệt tự khiến cho làng không thể không mời thêm người mới.

“Được! ta sẽ cân nhắc.” Tôn Kỳ mỉm cười gật đầu.

“Vị khách quan này chắc ngươi vẫn chưa ăn gì? đi, tới nhà ta ăn.” vị thiếu niên không những hiếu khách mà còn vô cùng tốt bụng.

Tôn Kỳ gật đầu không có từ chối.

Vị thiếu niên này dẫn Tôn Kỳ ra chợ, hắn mua một mớ rau đắng, một con cá khô, một mớ tôm nhỏ.

Trong nhà, người mẹ già bưng lên một nồi nước nóng hôi hổi đặt lên khúc gỗ, vị thiếu niên xuýt xoa khen thơm, bị bà tát tay một cái, mắng:

“Chờ chút!”

Vị thiếu niên tiu nghỉu.

Bà sau đó xuống bếp, cào ra từ trong đống tro mấy củ khoai.

Vậy là bữa ăn đã nấu xong.

Một nồi canh rau đắng nấu với cá khô, mỗi người một củ khoai lang, một ít tôm cho người con dâu mang bầu.

Vị thiếu niên cầm củ khoai cắn một miếng lớn không để ý bóc vỏ, sau đó lại húp chén canh sùm sụp, vô cùng ngon miệng.

Người mẹ già và cô vợ cũng ăn như gió cuốn, đói!

Tôn Kỳ cũng cầm lên củ khoai cắn một miếng, nhai nhai, nuốt xuống, đắng còn có sạn than nhưng rất ngon, rất ngon.

Hắn lại cầm lên chén canh, một hơi uống sạch, rất đắng.

“Khách quan, ngươi cũng ăn cá đi.” vị thiếu niên tay cầm con cá bẻ khúc đầu cho Tôn Kỳ.

Tôn Kỳ tiếp nhận, bỏ vào miệng nhai rốp rốp, bất chấp xương, vảy.

Ăn rất ngon miệng.

Mười mấy phút sau, bàn ăn đã bị quét sạch, vị thiếu niên vỗ bụng sung sướng, một bữa no đã đủ khiến bọn họ hạnh phúc.

Tôn Kỳ cười nói:

“Đa tạ gia đình.”

“Khách quan khách khí.” lão bà đáp lễ.

Tôn Kỳ tiếp tục:

“Ta thấy cậu này trên người có vài vết lở loét.

Ở đây ta có một bài hô hấp có thể giúp các ngươi cường thân tráng thể, coi như là tạ lễ của ta.”

Nói rồi Tôn Kỳ bắt đầu truyền dạy cho bọn họ.

Bài hô hấp này gọi là Pháp Luân Tam Pháp, gồm có: Hô Hấp, Chuyển Thể, Vĩnh Tâm.

Nhằm nâng cao thể chất và tinh thần cho con người, cũng không phải là cái gì pháp môn tu luyện.

Sau khi truyền xong, Tôn Kỳ bước ra khỏi cửa, một nhà ba người đưa tiễn, đi được mấy bước Tôn Kỳ liền biến mất.

Bọn họ liền biết Tôn Kỳ chính là Thiên Thần, vội quỳ xuống bái tạ.

Câu chuyện Thiên Thần xuất hiện giúp đỡ nhanh chóng lan ra cả làng, đồng thời Pháp Luân Tam Pháp cũng được lưu truyền, trở thành trào lưu, người người học, nhà nhà học.

Tôn Kỳ tiếp tục bỏ đi đến nơi khác.

Hắn lúc này dạo quanh Phàm giới, có hai mục đích:

Thứ nhất xem hạt giống hắn đã gieo xuống thế nào? kết quả phát hiện hạt giống vẫn tồn tại nhưng không phát triển nổi, giống như hạt đậu nảy mầm trong bụi gai bị bụi gai bóp nghẹt.

Vừa rồi cậu thiếu niên kia trong người có một tia khí tức, đã từng tu luyện qua pháp của hắn, nhưng chỉ sợ đến đời con hắn sẽ tuyệt tích.

Thứ hai lưu truyền Pháp Luân Tam Pháp.

Thứ này sẽ giúp con người nâng cao thể chất, tinh thần ý chí.

Con người tinh thần ý chí càng mạnh nguyện lực của bọn họ sẽ càng mạnh.

Trên một vách núi thẳng đứng, có mấy chục người đang treo mình trên dây, đục đục đẽo đẽo vách đá.

Chợt, phực! dây đứt, một người trực tiếp ngã xuống, hắn kêu lên một tiếng thảm thiết, đồng nghiệp xanh mặt, chết chắc rồi.

Khi hắn chỉ còn cách mặt đất vài mét thì đột ngột dừng lại, sau đó từ từ đáp xuống.

Hắn ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

Nhưng lập tức hắn phát hiện một lão già tóc bạc phiêu nhiên, chân không chạm đất.

Hắn có ngốc cũng nhận ra đây chính là Thiên Thần bọn họ thờ cúng.

Hắn quỳ sụp xuống dập đầu không ngừng.

Đám công nhân cũng vội tụt xuống.

Tất cả quỳ bái Tôn Kỳ.

Tôn Kỳ lại bắt đầu truyền dạy cho bọn chúng Pháp Luân Tam Pháp.

Sau đó tại khắp Phàm Giới đều xuất hiện thân ảnh của Tôn Kỳ, tại một mỏ vàng, tại chốn rừng sâu nước độc, tại thôn làng, tại trên cánh đồng...

Hắn có khi là một bé gái, có là một lão giả, có là một gã tiều phu… hắn đang quan sát Nhân tộc.

Nhân tộc đời sống khổ sở, một phần do Thần tộc, chín phần còn lại do lũ bảo hoàng hơn vua, chính là bọn tư tế, phụng sự, trưởng giả...

Bọn chúng dựa hơi Thần kiếm chác lợi ích, bày ra nhiều đủ mọi loại luật lệ, phong tục, lễ nghĩa… ngoài mặt nói là để phụng sự cho Thần, thực chất là tư tâm.

Bọn chúng dùng ý nghĩ bản thân suy đoán ý Thần.

Thực tế Thần tộc đối với những thứ phàm tục này rất nhạt.

Ngay cả nguyện lực cũng chỉ có một bộ phận rất nhỏ Thần tộc cần đến.

Bọn chúng vì tư tâm làm đủ trò ghê tởm, vun vén cho bản thần và dòng họ.

Tôn Kỳ đều thu tất cả vào trong mắt, nhưng mà hắn cũng không thay đổi cái gì, chưa phải lúc.

Tại bên bờ suối có một đám nhóc đang nhảy nhót chơi đùa.

Tôn Kỳ trong vai một tên giàu có, đột nhiên lớn tiếng kêu:

“Mấy đứa nhóc kia, lại đây!”

Đám nhóc không hiểu chuyện gì, nhưng nhìn vẻ ngoài Tôn Kỳ liền đoán là đại nhân vật, nhanh chân chạy tới, tên nhóc dẫn đầu hỏi:

“Khách nhân, ông có chuyện gì?”

“Ông đi ngang qua suối, bị rớt mất một miếng ngọc, tụi bay ai mò được, ông sẽ có thưởng.” Tôn Kỳ giọng kẻ cả nói.

“Ông thưởng cái gì?” một cậu bé nghiêng đầu hỏi.

Tôn Kỳ xòe tay, là một cái vỏ sò.

“Đứa nào tìm được, ông cho.”

Mấy đứa bé ánh mắt sáng ngời, đều nhảy xuống suối mò ngọc.

Mặc dù gọi là suối nhưng mà cũng sâu đến ba mét, hoàn toàn vượt qua chiều cao đám nhỏ.

Nhưng mà đám nhỏ này cũng không tầm thường, bơi lặn như cá.

Khi bóng trời từ từ ngả chiều, đám nhỏ vẫn chưa mò ra được, bọn chúng dần chán nản, từ từ giải tán.

Đến khi mặt trời khuất bóng, chỉ còn lại một đứa nhỏ.

Từ đầu đến cuối, trên mặt nó luôn tỏ rõ quyết tâm.

Khi trời đầy sao, thấy nó vẫn ngâm mình trong nước, Tôn Kỳ liền gọi lên, hỏi:

“Ngươi tên là gì?”

“Dạ, Đần ạ.” tên nhóc thành thật đáp.

“Bọn chúng đã đi hết rồi, sao ngươi vẫn còn ở đây?”

“Cháu… cháu cần tiền...” tên nhóc ôm hai vai, người run run, môi xám ngắt.

“Tiền ai không cần, nhưng mà cũng phải có mạng mới dùng được tiền.”

“Nhà cháu… còn có hai đứa em… đã mấy ngày nay… bọn cháu không có cái gì ăn...”

“Cha mẹ ngươi đâu?”

“Cha đi làm phu đá bị té chết, mẹ đi mò ngọc bị nước cuốn mất.”

Tôn Kỳ thở dài trong lòng, đây chính là hoàn cảnh phổ biến ở khắp nhân giới.

Tôn Kỳ đột nhiên biến đổi, sau đầu mọc lên một vòng sáng, thần thánh và hiền hòa.

Tên nhóc vội quỳ xuống bái.

“Sự cố chấp của ngươi đã làm ta cảm động.”

Tôn Kỳ phất tay lấy ra một miếng ngọc bằng hai ngón tay.

“Ta ban cho ngươi vật này, nó sẽ bảo vệ ngươi khỏi thú dữ, tai ương.”

Tên nhóc nâng hai tay tiếp nhận.

Tôn Kỳ sau đó lại điểm tay lên trán tên nhóc, một sợi khí vô hình tiến vào trong đầu nó.

“Ta sẽ ban cho ngươi cái tên mới.

Ngươi trong nước bơi lội như cá, từ bây giờ ngươi sẽ được gọi là Lý, tức là cá chép.”

“Đa tạ Thần!” Lý dập đầu.

Tôn Kỳ chỉ tay phương xa:

“Ngươi hãy mang hai em của ngươi đi về hướng đông, cho tới khi gặp được một ngọn núi hình trâu nằm, ngươi sẽ dựng nhà an cư.

Ta sẽ ban cho ngươi con cháu đầy đàn.”

Lý bái lạy cảm tạ, khi ngẩng đầu lên Tôn Kỳ đã không thấy đâu, chỉ có tiếng gió bên tai.

Cảm giác vừa rồi như là cơn mê, duy có miếng ngọc trong tay chứng minh tất cả đều là thật.

Lý vội vã về nhà, ngay trong đêm dẫn hai em ra khỏi làng.

Hắn trong tay không có gì cả, ngoài niềm tin được Thần bảo hộ, mà cũng đích xác bọn hắn được bảo vệ.

...

“Ngươi lại làm cái gì? truyền Pháp Luân Tam Pháp ta còn hiểu, còn tên nhóc kia là sao?” Hỏa Hỏa hỏi.

“Không có gì! chỉ là đặt xuống một hạt giống, biết đâu tương lai có thể dùng được.

Còn nếu bị chết giữa đường, vậy thì chết thôi!” Tôn Kỳ lạnh nhạt..

Bình Luận (0)
Comment