Nhân Tổ

Chương 735 - Tính Toán Lẫn Nhau

Tại trên một hành tinh, trong một cung điện, trên bảo tọa là cái thiếu niên Nhân Dương, hai mắt nhắm nghiền, chỉ có trên trán con mắt thứ ba mở ra.

Tại phía dưới là mấy cái thuộc hạ không cùng một chủng tộc, trong đó có lão Nhân Dương, kẻ đã triệu hồi con mắt, có Trùng Mẫu, là kẻ sinh ra Thực Mẫu Trùng, vũ khí chiến lược của phe Địa Ngục.

Còn có một tên dáng dấp như Thần tộc, hắn chính là tổng tham mưu chiến dịch lần này.

“Khải, kết quả thế nào?” thiếu niên Nhân Dương không mở miệng, giọng nói từ hắn truyền ra nhưng không biết truyền từ chỗ nào.

Tên vẻ ngoài giống Thần tộc, bước lên, vui vẻ nói:

“Đúng như chúng ta dự liệu, bọn chúng muốn thả câu nên không muốn chiến đấu, chúng ta thuận lợi chiếm lấy một vùng tinh không rộng lớn.”

Thiếu niên Nhân Dương cười khặc khặc:

“Trật Tự a Trật Tự, ngươi muốn câu cá, nhưng ta không hiện thân, ngược lại ăn sạch mồi của ngươi.

Ai là người nắm cần câu còn không rõ sao!?”

“Chúc mừng Thủ Lĩnh!!!” đám thuộc hạ đồng loạt chúc mừng.

Thiếu niên Nhân Dương cười lớn hưởng thụ hư vinh.

Một thoáng sau, hắn nghiêm túc trở lại, hỏi:

“Quá trình xây tổ thế nào?”

Trùng Mẫu bước ra, phấn khởi báo cáo:

“Khởi bẩm Thủ Lĩnh, tất cả đang khẩn cấp làm việc, dự tính một năm sau sẽ xây xong.”

“Tốt!” thiếu niên Nhân Dương khen một tiếng.

Trùng Mẫu như được ân sủng, vui vẻ vô cùng.

“Hiến tế thế nào?” thiếu niên Nhân Dương lại hỏi.

Lão Nhân Dương đứng ra chắp tay cung kính nói:

“Đại Thiên Tế Đàn đã hoàn thành một phần mười, Tiểu Thiên Tế Đàn đã xây dựng được 134 cái trên mỗi hành tinh.

Chém đầu liên tục một tháng tù phạm chưa bao giờ ngừng.”

Thiếu niên Nhân Dương con mắt trên trán híp cười, đây chính là mục đích nó đánh chiếm các hành tinh, dùng sinh mệnh sống hiến tế để bản thể khôi phục.

Sau đó thiếu niên Nhân Dương dặn dò một vài điều, cuối cùng nói:

“Ta cần nghỉ ngơi, các ngươi cứ theo đó mà làm.”

Dứt lời, con mắt thứ ba đóng lại, thiếu niên Nhân Dương thất khiếu, lục giác từ từ tỉnh lại, đôi mắt trong trẻo, không hề có một tia tà ác, thuần khiết một vị thiếu niên, trước đó chuyện thiếu niên cũng không hề hay biết, giống như chỉ là một giấc ngủ.

Lão Nhân Dương tiến lên đỡ lấy, thiếu niên Nhân Dương ngoan ngoãn cầm tay trưởng lão đi xuống bảo tọa.

...

Thần giới.

Thần Sứ chắp tay, thấp đầu.

Trên đầu hắn là đôi mắt màu vàng chanh.

“Ngươi mang lệnh của ta đánh thức Liệt, Vy, Đỉnh ba vị Thiên Thần.”

Thần Sứ nghe tên ba vị Thiên Thần không khỏi rung động, dường như đoán ra ý của Tổng Lãnh.

Liệt đại đạo chính là xé rách, lực phá hoại cực kỳ kinh khủng.

Đạo Khí là Liệt Thiên Đao, một đao chém ra không gì không đứt.

Vy đại đạo là phân rã, có thể phân giải các loại vật chất thành vi hạt, từ vi hạt phân rã thành đại đạo, từ đại đạo phân rã thành từng mảnh nhỏ.

Đạo Khí là Nhất Điểm Thủ, ngón tay nhất điểm vạn vật phân rã.

Đỉnh đại đạo là trấn áp, trấn thiên, trấn địa, trấn chúng sinh, trấn số mệnh, trấn đại đạo.

Đạo Khí là Tam Hoa Vân Đỉnh.

Ba cái tên này đủ cho thấy ý đồ của Tổng Lãnh: giết người! nhưng ai có đủ tư cách để Ngài Tổng Lãnh ra tay, còn thêm ba vị Thiên Thần? Câu trả lời đã rất rõ ràng, Kẻ Phản Bội.

“Chung Cực Chiến đến rồi sao?” Thần Sứ lo lắng, nhỏ giọng hỏi.

“Chung Cực Chiến? ta cũng không biết.

Đây là cái lời tiên tri, chắc chắn sẽ đến nhưng không biết lúc nào đến.

Có lẽ chính là hôm nay.” đôi mắt vàng chanh thản nhiên nói.

Thần Sứ toát mồ hôi, Chung Cực Chiến? hắn cảm thấy còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, Thần tộc cũng chưa sẵn sàng.

“Lúc này… phải chăng có hơi sớm?”

“Không có gì là trễ hay sớm cả.” đôi mắt vàng chanh dứt khoát.

“Ngươi muốn chuẩn bị bao lâu? một năm, hai năm, triệu năm, tỷ năm… cho dù như thế nào chuẩn bị ngươi cũng sẽ cảm thấy không đủ.”

“Chúng ta chuẩn bị không đủ, kẻ địch cũng chuẩn bị không đủ.”

“Lại nói tất cả Thần tộc đã chờ quá lâu, chờ nữa, ta sợ bọn chúng quên sơ tâm, vì sao mà sống? vì sao phấn đấu?”

“Vả lại tên kia đã rục rịch, thả ra con mắt nhấc lên chiến tranh.

Nếu vậy sao không nhất cử đẩy lên Chung Cực Chiến? đánh mấy trận lẻ tẻ thì có ý nghĩa gì.”

Thần Sứ nghe vậy gật đầu, không còn có ý kiến.

“Nếu vậy lúc trước truyền lệnh câu cá...” Thần Sứ vẫn không hiểu điểm này.

“Câu cá? một con mắt mà thôi, còn chưa đáng để ta động thân, mục tiêu của ta là trái tim của hắn.

Hắn tích lũy thời gian lâu như vậy, có được một chút lực lượng, thả ra con mắt, mong muốn dùng chiến tranh gây hỗn loạn, thừa dịp hấp thụ năng lượng, khôi phục thân thể.

Nhưng cũng vì như thế tạo cơ hội cho chúng ta tiêu diệt trái tim.

Nhân lúc hắn mù giết hắn.

Câu cá, là ta để cho hắn thấy.”

Thần Sứ ngạc nhiên, không ngờ Ngài Tổng Lãnh đã tính toán đến mức độ này.

“Còn Nhân tộc, như thế nào xử lý bọn họ.

Chung Cực Chiến, nói thế nào một phần nguyên nhân cũng ở chỗ họ, nhưng bọn họ quá yếu, bị cuốn vào, chắc chắn hôi phi yên diệt.”

“Nhân tộc?” nghe nhắc đến Nhân tộc, đôi mắt hơi chút đăm chiêu, nhưng sau đó dứt khoát.

“Nhiệm vụ của ta không phải là bảo vệ Nhân tộc, ta đã giúp đỡ, là bọn chúng không dậy nổi.”

Ngừng một chút, đôi mắt tiếp tục:

“Vả lại ta đã từng cho Nhân tộc cơ hội, ngoại trừ lần ở Ma giới, ta không kịp làm gì, ta đã giúp qua Kiêu, Thảo.

Đáng tiếc! Kiêu quá ngang bướng, Thảo quá cẩn trọng, bọn họ đều không thể thành.

Chung Cực Chiến đã đến gần, ta không có dư lực nghĩ cho Nhân tộc, bọn chúng phải tự lo thôi.”

“Vậy còn kẻ gần đây...” Thần Sứ hắn không ngốc, trước đó Ngài Tổng Lãnh ban bố vài mệnh lệnh rất nhỏ, nhưng rất nhỏ lại tỏ ra vấn đề, vì với địa vị của Ngài Tổng Lãnh không cần quan tâm những chuyện này.

Hắn không hỏi, không đồng nghĩa với hắn không biết.

Chỉ là hắn mắt nhắm mắt mở cố tình không đi sâu tìm hiểu.

“Tiểu tử đó?” đôi mắt trầm ngâm một chút, sau đó nói: “Mặc kệ hắn đi! ta sẽ không lại cho hắn cơ hội gì, ta đã cho con người đủ cơ hội.

Hắn quá kém cỏi so với ba người trước, hắn khó mà ra cái gì thành tựu, ta cũng sẽ không giúp hắn.”

“Để hắn tự sinh tự diệt đi.”

Thần Sứ gật đầu, không còn để vấn đề này trong đầu.

...

Trong tiểu thế giới.

Tôn Kỳ theo thân phận Thạch Chủng chinh chiến tứ phương, mà cái này cuộc chiến cũng chỉ có mình hắn đánh.

Các Thạch Chủng khác là không ưa đánh nhau, bọn chúng sẽ không chủ động gây chiến.

Tiểu Thạch đi theo cũng chỉ làm cái ghi chép.

Đánh trên ngàn trận, cho hắn rất nhiều kiến thức, kinh nghiệm.

Thạch đạo cũng hiểu thêm một chút.

Cho đến khi cảm thấy không thể tăng thêm, hắn lại đổi một bộ khác Đạo Chủng.

Cứ như thế hắn đi qua từng cái bộ tộc, kiến thức rất nhiều.

Nhưng mà có một điều khiến hắn băn khoăn là không tìm được Nhân Chủng.

Nơi đây chứa đầy đủ các loại đại đạo tự nhiên, tu sĩ đến đây cũng tạo thể theo đạo đại mà bọn họ tu hành.

Nhưng không có nhân đạo, chắc chắn rồi, vậy nên Nhân Chủng sẽ đi đâu? sẽ biến thành dạng gì? có hay không sẽ bị coi thành dị loại bị tiểu thế giới tiêu diệt?

Cũng có thể Nhân Chủng không thể đi vào, vẫn đang ở trong cơ thể hắn.

Tiểu thế giới này vốn đã rất nhiều lỗi, thêm một cái lỗi Nhân Chủng hẳn là không vấn đề gì.

Tôn Kỳ tự an ủi mình, Nhân Chủng với hắn rất quan trọng, hắn còn cần dùng Nhân Chủng khống chế Tiếp Thiên Đài, khống chế một đám Thần tộc tu luyện nguyện lực.

Vào một ngày, Tôn Kỳ đang cùng Lôi tộc tiến đánh Phong tộc thì đột nhiên bầu trời thần quang diệu chiếu, tiểu thế giới xuất hiện cực quang như dải lụa màu vắt ngang thương khung, cảnh sắc lộng lẫy.

Sau vài giây ngỡ ngàng, các Đạo Chủng tỏ ra vui mừng, tất cả từ bỏ việc đang làm, cùng chạy về một hướng.

Đang đánh nhau, Lôi tộc và Phong tộc dừng lại, cảm giác cái gì đó, không ai nói lời nào, đuổi theo cực quang.

Tôn Kỳ hơi ngẩn ngơ, chuyện gì rồi? hắn không cảm giác có gì đặc biệt, chẳng lẽ vì hắn không phải thuần túy Đạo Chủng nên không có cảm giác giống bọn chúng chăng?

Hắn không biết chuyện gì, nhưng đuổi theo không phải là sẽ biết sao?

Một lúc sau.

Tất cả Đạo Chủng vòng to vòng nhỏ đứng xung quanh một cái cây.

Tôn Kỳ biết chỗ này, nhưng cũng là lần đầu đến.

Đây là trung tâm tiểu thế giới, gồm có Vô Hối Hồ, bên cạnh là Đại Thiên Thụ.

Thứ thu hút ánh mắt mọi người chính là một cái kén trắng treo trên cành Đại Thiên Thụ.

Đám Đạo Chủng ngước nhìn, ánh mắt mong chờ, sốt ruột cùng lo lắng giống như phụ thân chờ hài nhi ra đời.

Tôn Kỳ không hiểu, hắn đưa mắt nhìn quanh phát hiện Hỏa Hỏa, Tiểu Thạch, bảy cái Hỏa Chủng, bọn họ đứng gần nhau.

Lúc này Đạo Chủng không có xếp hàng, tất cả đều xen lẫn đứng, không có nổi lên bất kỳ cái gì xung đột.

Điều này thật kỳ lạ!

Bình thường có mấy tộc gặp nhau là đánh chẳng cần cái gì lý do, vậy mà bây giờ lại bình bình hòa hòa.

Tôn Kỳ xích lại chỗ Hỏa Hỏa và Tiểu Thạch, nhỏ giọng hỏi:

“Có chuyện gì vậy?”

Bọn Hỏa Hỏa nhìn hắn, hơi chút bất ngờ nhưng sau đó rất nhanh biết là Tôn Kỳ.

Hỏa Hỏa chỉ tay vào cái kén, nói:

“Ngươi thấy cái kén kia sao?”

Tôn Kỳ tròn mắt, tất nhiên là thấy rồi, mọi người đều không phải dồn mắt về nó sao.

“Đó là ảnh chiếu của Đạo Khí Hơi Thở, có được một phần ngàn uy năng của vật chủ.

Là thứ trước đó ta đã nói với ngươi.” Hỏa Hỏa giải thích.

Tôn Kỳ ánh mắt lóe sáng, lộ ra tham lam, đây là một trong những cơ duyên lớn nhất nơi này, hắn muốn a.

Tôn Kỳ xoa xoa tay nhưng cũng không có ra tay, không thấy tất cả đang nhìn chằm chằm vào cái kén sao, hắn mà động tay chỉ sợ chỉ cả đám ở đây nhổ nước bọt dìm chết.

“Bọn họ đang làm cái gì?” Tôn Kỳ hỏi.

“Chờ!” Hỏa Hỏa đơn giản nói.

“Chờ? chờ cái gì?”

“Chờ hài nhi ra đời.”

“Cái gì hài nhi?”

“Không biết, chờ đi!”

Tôn Kỳ muốn gõ đầu nó, đây là cái gì trả lời, đi một vòng trở lại điểm xuất phát.

Đúng lúc này, cái kén rung lắc giống như bên trong có sinh vật muốn thoát ra.

Đám Đạo Chủng ánh mắt lo lắng.

Phốc! cái kén bị đánh hở ra một khe, mọi người có thể thấy được một cái chân đạp ra, cái chân bé xíu xiu, nhìn rất dễ thương.

“Ô!” đám Đạo Chủng nghiêng đầu, trìu mến.

Đạo Chủng là không có giới tính nhưng Tôn Kỳ cảm giác bọn chúng lúc này lại giống như cha mẹ nhìn hài nhi.

Thật kỳ lạ!

Cái chân nhỏ đạp tới đạp lui, không rút về được, mệt mỏi, bên trong còn truyền ra tiếng thở dốc.

Đám Đạo Chủng lo lắng, không biết là ai, đột nhiên lên tiếng:

“Cố lên! cố lên!”

Kéo theo mọi người cũng lên tiếng cổ vũ.

Mọi người âm thanh giống như tăng cường cái kia sinh linh đấu chí, nó lại đạp tới đạp lui.

Phốc! một cái chân khác thò ra.

Cái này phí hết của nó sức chín trâu.

Lại có tiếng thở phì phò.

Mọi người vỗ tay tán thưởng khích lệ.

Tôn Kỳ nhìn bọn họ với ánh mắt ái ngại, các ngươi làm sao vậy? có phải con của các ngươi đâu!

Tôn Kỳ đưa mắt nhìn Hỏa Hỏa và Tiểu Thạch, bọn họ không có kích động như đám kia nhưng cũng không giấu nổi sự mong chờ.

“Các ngươi làm sao vậy? sao lại kích động như vậy?”

Hỏa Hỏa thu hồi ánh mắt nhìn hắn, hỏi:

“Ngươi biết bọn chúng là gì sao?”

“Đạo Chủng.” Tôn Kỳ trả lời, không phải quá rõ ràng rồi sao.

“Chính xác hơn là đạo, Đạo Chủng chỉ là biểu hiện ra bên ngoài.

Tất nhiên Đạo Chủng ở đây không thuần túy đạo.”

“Vậy liên quan gì thứ kia?”

“Một loại đại đạo mới được ảnh chiếu của Đạo Khí Hơi Thở thai nghén.

Bọn ta với tư cách là vạn đạo tự nhiên chào đón tân đạo mới.”

Tôn Kỳ nghe vậy ánh mắt tỏa sáng, hắn mong chờ không phải chính là thứ này sao? tân đạo.

Nếu quả thật có tân đạo sinh ra, sẽ cho hắn hy vọng có thể chế tạo tân đạo.

Tôn Kỳ lúc này ánh mắt cũng rất mong chờ..

Bình Luận (0)
Comment