Nhân Tổ

Chương 747 - Kẻ Tình Nghi

Sập đường hầm đè chết ba tên thanh niên bản địa, việc này khiến cho những tên còn lại sợ hãi.

“Nhanh dọn đường.” Mặc Phục ra lệnh, hắn chẳng quan tâm chết bao nhiêu người, đều là mọi dân, chết thì chết tốt, đừng làm hỏng việc của hắn là được.

Những đôi chân run rẩy tiến lên dọn ra từng khối đá.

Một lát sau, nhìn thấy đồng tộc như bãi thịt vụn, không còn hình hài, bọn chúng thút thít, nước mắt chảy dài.

Bọn họ chắp tay trước ngực, nhắm mắt, lẩm bẩm đọc gì đó như cầu siêu.

“Nhanh tay lên!” Mặc Phục tung cước đạp một tên.

Tên này chúi đầu, đập mặt vào bãi thịt, hắn cực độ hoảng loạn.

Bộp! Mặc Phục chân đạp đầu hắn dí xuống.

Mấy tên còn lại sợ hãi, vội vàng dọn dẹp.

“Đúng là thân lừa ưa nặng.” Mặc Phục khinh thường một câu.

Sau đó thỉnh thoảng sẽ có rung động, chết thêm mấy tên, Nhân Dương tộc và Thần tộc không cảm thấy cái gì, thế nhưng mấy tên bản địa đã sợ chết khiếp.

Kẽo kẹt… kẽo kẹt… một cánh cửa đá nặng nề bị đẩy ra.

Mọi người bước ra.

“Đây chính là bên trong Kim Điện?” Mặc Phục hỏi.

“Hẳn là...” Vu bà đưa mắt nhìn quanh nói, bà cũng không quá xác định, dù sao cũng chỉ nghe người xưa kể lại.

Trước mắt mọi người là một mê cung lập thể, có cầu thang lên xuống kết nối các căn phòng với nhau.

Một phần còn nguyên vẹn, một phần đã sụp đổ.

Đây là công trình vừa đồ sộ vừa tinh tế.

“Thánh vật ở đâu?” Mặc Phục hỏi.

“Lão không biết, lão cũng là lần đầu tiên đến đây.” vu bà lắc đầu nói.

Đang lúc Mặc Phục suy nghĩ tiếp theo phải làm sao chợt có tiếng hét kinh hoàng.

Sau đó mọi người thấy được từ trên đầu, tong tong máu tươi nhỏ xuống.

Hiển nhiên là có tên vừa bị giết chết.

“Chuyện gì?” mọi người khẩn trương.

Hiển nhiên là quân Dư gia thăm dò bị giết.

“Trong đây có cái gì nguy hiểm?” Mặc Phục túm đầu vu bà hỏi.

“Lão thật sự không biết mà...” vu bà sợ hãi.

“Có thật không biết?” Mặc Phục nghiến răng, nếu như vu bà trả lời sai ý hắn lập tức giết chết.

“Nghe nói trong mỗi căn phòng đôi khi sẽ có bẫy hoặc phần thưởng, nhưng phần lớn là phòng trống không.” vu bà vắt hết ra trí nhớ trả lời.

Mặc Phục buông vu bà ra, đưa ngón tay ngoắc ngoắc, ý tứ rất rõ ràng để đám Thần tộc và dân bản địa đi trước dò đường.

Bọn họ từng bước đi lên bậc thang.

Một tên đi vào một phòng trống, đưa mắt nhìn quanh, căn phòng rộng khoảng bốn mét vuông, tường đá, trống không, có hai cửa đằng sau là hai cái cầu thang.

Nơi đây không có gì, hắn vừa đạp bước muốn bỏ đi.

Đột nhiên…

Phốc! chông sắt đâm ngược lên, hắn không kịp kêu lên một tiếng, chết oan chết uổng.

Phốc! chông sắt rút về, để lại cái xác thủng lỗ chỗ.

Những tên đi phía sau vô cùng kinh hãi.

Chỉ nhanh một bước là bọn hắn cũng đồng dạng.

“Tiếp tục tiến lên!” Từ Thịnh quát.

Đám dân bản địa nghe quát nhưng vẫn đứng yên tại chỗ toàn thân run rẩy, đi lên phải chết, không lên cũng phải chết, đàng nào cũng phải chết, bọn chúng thà dùng tính mạng kéo xuống bọn xâm lược, còn hơn là chết một cách vô ích.

Kéo chết một tên hòa vốn, chết hai tên có lời.

Bọn chúng đưa mắt nhìn nhau, dâng lên một vòng quyết tuyệt.

Bọn chúng đột ngột quay đầu, xuất thủ.

Phốc phốc phốc… bọn chúng tấn công Nhân Dương tộc gần nhất, có máu nhỏ xuống tong tong.

Thành công!?

Mọi người không ngờ!

Nhưng ngay sau đó vẻ mặt đắc ý của đám dân bản địa cứng đờ, vết thương chỉ sâu vài tấc, không thể tiến vào thêm, hoàn toàn không đủ giết đối phương.

Khặc, khặc… có tiếng cười vang lên.

“Lũ sâu bọ, thật to gan!” đám Nhân Dương chụp cổ dân bản địa nhấc lên.

Dân bản địa giãy giụa, tuyệt vọng, khoảng cách hai bên chẳng lẽ lớn như vậy sao? ngay cả đánh lén cũng không được.

Bốp! đầu một tên dân bản địa bị đánh nổ tung.

Bốp bốp bốp… sau đó liên tiếp ba tên khác bị đánh nổ.

“Dừng tay!” đúng lúc này Mặc Phục ra lệnh dừng tay, hắn cũng không phải có lòng lương thiện.

“Để bọn chúng lại còn dùng được.”

Đám thuộc hạ nghe vậy cười nhạt, ném lũ thất bại xuống đất, dân bản địa sợ hãi tột độ, hoàn toàn vô tâm phản kháng.

Từ Thịnh cúi xuống gõ gõ đầu một tên thanh niên nước mũi, nước mắt chảy dài, giữa hai chân một bãi nước khai, hắn đang sợ đến mất kiểm soát.

“Ngươi có biết vì sao khoảng cách giữa chúng ta lớn như vậy, như trời với sâu kiến?” Từ Thịnh hỏi.

Tên này lắc đầu, hắn không biết.

“Chính là vì Thiên Thu Nhất Tổ Mặc thị mở ra con đường tu luyện.” Từ Thịnh hồi ức, trong lòng không khỏi dâng lên vô cùng kính ngưỡng.

Mặc gia tổ tiên Mặc Thiên Thu, hắn trước đó có lẽ không phải tên Thiên Thu nhưng khi lên ngôi, hắn liền đổi tên này, tất cả cũng cảm thấy tên xứng với người.

Nhân Dương tộc trước kia cũng như bao nhiêu tộc khác thời bấy giờ: chinh chiến, sát phạt, tranh giành địa bàn… không yếu nhưng cũng không mạnh.

Đến một ngày Mặc Thiên Thu xuất hiện, hắn thiên tư trác tuyệt, trí tuệ vô song, từng bước mở ra con đường tu luyện giúp cho Nhân Dương tộc thay da đổi thịt, tiêu diệt địch thủ, trở thành bá chủ duy nhất.

Hệ thống tu luyện của bọn họ gồm: Hấp Khí, Uẩn Khí, Dưỡng Khí, Nhập Khí, Hóa Khí.

Mặc dù có hệ thống tu luyện nhưng quyết pháp đều nằm trong tay thế phiệt, muốn tu luyện dân thường phải làm công cho thế phiệt hoặc triều đình như: quân đội, cai ngục, hộ vệ… nhưng cũng chỉ có quyết pháp phần đầu.

Bởi vậy Hấp Khí chiếm chín phần tu sĩ, làm cái tay chân, uy hiếp dân thường.

Uẩn Khí có thể làm đội trưởng, thiên phu trưởng, thậm chí phó tướng.

Dưỡng Khí có thể làm tướng quân, thống trị một phương quân đội.

Nhập Khí có thể là bá chủ một phương.

Hóa Khí chính là quốc quân, chỉ có Mặc thị mới xuất hiện qua, nhưng cảnh giới này cực kỳ khó chạm, chỉ một ít Mặc thị quốc quân mới đạt tới, phần lớn vẫn là Nhập Khí đỉnh phong làm quốc quân.

Nghe nói phía trên còn có cảnh giới Phá Khí Nhập Thần, suy đoán chỉ duy nhất Mặc Thiên Thu tu đến.

Vì mở ra hệ thống tu luyện, dựng công đức vĩ đại, bởi vậy Mặc thị đời đời làm chủ, dù nhiều lần xuất hiện qua hôn quân nhưng tất cả chỉ có thể cầu hắn chết sớm, không thể lật đổ, làm không được.

Cho đến khi thần giáo Nhân Dương Ba Mắt xuất hiện.

Mặc thị tưởng như trường tồn bất bại, cuối cùng sụp đổ.

Nhớ ngày đó trong trận chiến cuối cùng, năm vị gia chủ tu vi Nhập Khí đỉnh phong sát nhập hoàng thành dự định chém giết Mặc thị hoàng tộc, kết thúc cuộc chiến.

Bọn họ đánh đâu thắng đó gần như vô địch, Mặc thị đứng trước nguy cơ chưa từng có.

Đúng lúc này hoàng lăng bốc khói xanh, một vị Mặc thị cổ tổ xuất quan, vị này đã từng làm qua quân chủ, tuyệt thế thiên tài, dự định bế quan đột phá Hóa Khí cảnh.

Nhưng mà chưa đột phá, gia tộc đã gặp đại họa, không thể không xuất thế.

Hắn dùng tu vi nửa bước Hóa Khí cảnh đè ép năm vị Nhập Khí cảnh đỉnh phong, mọi người thấy được chiến thắng chỉ là vấn đề thời gian.

Mặc thị lại có thể dẹp loạn, đặt vững địa vị của mình.

Nhưng mà đúng lúc này, trên bầu trời hoàng thành xuất hiện ba con mắt bắn ra hào quang đả thương Mặc thị cổ tổ.

Năm vị gia chủ thừa thế chém giết, kết thúc sự thống trị của Mặc thị.

Dù vậy trong lòng nhiều người Mặc thị địa vị vẫn mãi là thần thánh, điển hình như Từ Thịnh, bọn họ cho rằng chỉ có Mặc thị mới có thể thống ngự Nhân Dương tộc đi đến vinh quang.

Nhưng mà bọn họ cũng ý thức được thần Nhân Dương Ba Mắt cường đại, nếu không đến Hóa Khí cảnh chỉ sợ không có khả năng đánh bại.

Mà có được pháp quyết tu luyện Hóa Khí cảnh chỉ có Mặc thị.

Từ Thịnh kể ra với giọng vô cùng tự hào.

Những Nhân Dương khác cũng là đầy lòng sùng kính.

Mặc Phục nhoẻn cười, cảm thấy bản thân huyết thống siêu việt, hắn sinh ra chính là trời cao.

Lục tinh sở dĩ thua chính vì không có hệ thống, không chỉ hệ thống tu luyện, mà tất cả các loại từ ngôn ngữ, tu luyện, thảo dược, y lý… đều không thành hệ thống, bởi vậy bọn họ thua toàn diện, bị đô hộ không oan.

Cũng không trách được bọn họ, thời gian phát triển còn chưa đủ, thêm vài cái ngàn năm nữa, mọi chuyện có thể sẽ khác.

Từ Thịnh từ ánh mắt của đám dân bản địa tìm thấy sự thượng đẳng của bản thân.

Hắn liếc mắt nhìn sang, nhếch mép cười hỏi:

“Còn các ngươi, các ngươi có hệ thống tu luyện sao?”

“Có!” Tôn Kỳ lạnh nhạt trả lời.

“Ồ, nói nghe thử.” Mặc Phục có chút tò mò, nhưng không quá quan trọng, tù binh mà thôi tu luyện chắc cũng không ra gì.

Tôn Kỳ bắt đầu nói tới ba cảnh giới nhỏ tinh thần, nói đến chuyển luân, nói đến nhất dực đến thất dực.

Càng nghe bọn họ càng không hiểu, giống như lọt vào sương mù.

“Các ngươi biết dãy số phi bô sao?” Tôn Kỳ hỏi, sau đó bắt đầu giải thích.

“Im miệng! toàn là lời sáo rỗng.” Mặc Phục quát.

“Các ngươi không hiểu, mới cho rằng đó là sáo rỗng.

Nếu như dụng tâm ghi nhớ, từ từ lĩnh hội sẽ được lợi ích không nhỏ.” Tôn Kỳ nói.

“Nếu các ngươi giỏi như vậy vì sao lại thành tù phạm của bọn ta rồi.” Mặc Phục khinh bỉ.

“Ngươi sai! không phải các ngươi bắt được bọn ta, nên bọn ta không phải tù phạm của các ngươi.” Tôn Kỳ lạnh nhạt nói.

“Hừ! xàm ngôn!” Mặc Phục mắng một tiếng, có khác gì sao? đều là Nhân Dương tộc bắt.

Nếu không phải các ngươi còn tác dụng, chỉ bằng lời này, đáng chết vạn lần.

Hắn lại không biết bắt bọn Tôn Kỳ là Sinh Vật Địa Ngục.

Tôn Kỳ cũng không phải rảnh rỗi kể chuyện, hắn muốn dùng chuyện này quan sát mọi người.

Dân bản địa thì ngơ ngơ giống như nghe thiên thư, Nhân Dương tộc thì khịt mũi coi thường.

Chỉ có một kẻ không có cái gì biểu hiện, giống như đã biết hoặc vốn không thể biểu hiện cảm xúc.

Vu bà!

Hắn nghi ngờ vu bà có vấn đề.

Đầu tiên là nói với bọn hắn nơi này có thảo dược, giống như muốn bọn hắn đến đây.

Nhưng thực tế hắn chẳng thấy cái gì thảo dược, dấu vết cũng không có.

Thứ hai khi lần đầu gặp bọn Mặc Phục, cục diện đang tốt đẹp, vu bà lại trở thành con tin, sau đó còn dẫn bọn hắn lên cao nguyên.

Thứ ba khi gặp quân Dư gia, Mặc Phục đã thoái ý, muốn rút lui, chính vu bà tiết lộ Ngân Điện có đường hầm tương thông.

Thứ tư chính là lần này.

Không biểu hiện giống mọi người chính là đáng nghi.

Chỉ bằng đấy lý do hắn tin tưởng vu bà cố ý dẫn dắt mọi người đến đây, còn vì sao hắn không biết.

“Tiếp tục tiến lên!” Mặc Phục lệnh.

Bọn họ đi qua các cầu thang, lên lên xuống xuống, hoàn toàn không có đầu mối, đi được một lúc, chết mấy người, quay lại điểm xuất phát.

Mặc Phục sắc mặt khó coi, hỏi:

“Bà có biết lối ra?”

Vu bà lắc đầu.

“Vậy thánh vật ở chỗ nào?” Hắn lại hỏi.

Vu bà vẫn lắc đầu.

“Hừ! vậy giữ lại bà còn có ích gì?” Mặc Phục thật sự giận, hắn muốn giết người.

Khi hắn vừa giơ tay lên, Đoàn Nhi vội ngăn lại.

“Mặc ca, có khi lão bà này chính là muốn như vậy?”

Mặc Phục nghi ngờ.

Đoàn Nhi giải thích:

“Bà ta không muốn chúng ta đoạt thánh vật nên thà chết không chịu nói.

Bà ta có thể biết rất nhiều thứ.”

Mặc Phục thoáng suy nghĩ, cảm thấy có lý, cười nói:

“Bà già cũng thật lắm kế.

Ta xem bà có phục tùng không?”

Dứt lời, hắn tung nắm đấm, bành một tiếng, một tên dân bản địa đầu nổ tung.

“Đừng mà!” vu bà thảm thiết.

Tôn Kỳ khóe mắt nhảy lên, thì ra còn biết biểu cảm.

“Nếu còn không nghe lời, ta sẽ từng tên từng tên giết.” Mặc Phục nở nụ cười độc ác.

“Được, ta dẫn các ngươi đi.” vu bà gạt nước mắt, ánh mắt căm hận.

“Vậy có phải ngoan không?” Mặc Phục cười nhạt.

Vu bà dẫn mọi người tiến lên, đi được nửa ngày.

Khi vu bà đẩy ra cánh cửa, bất ngờ thấy bên kia có mấy cái quân sĩ.

Hai bên nhìn nhau, trong giây lát thời gian giống như đứng yên.

“Phản tặc!!”

“Lục khốn!!”

Hai bên đồng thời gầm lên ra tay.

Lục khốn là quân Mặc thị gọi chính quyền hiện tại.

Trong không gian hẹp, các bên đồng loạt ra tay, ầm ầm tiếng nổ, mấy tên quân sĩ đối diện bị oanh chết, bên này cũng chết mấy tên.

“Tiếp tục!” Mặc Phục ra lệnh..

Bình Luận (0)
Comment