Nhân Tổ

Chương 775 - Hỏa Ngục

Thần Sứ dẫn đầu mọi người tiến tới, cùng bên kia tướng quân chào hỏi.

Tôn Kỳ nghiêng đầu lắng nghe nhưng vô dụng, bọn họ dùng đạo ngữ giao tiếp.

Thần tộc đối với những chuyện quan trọng luôn dùng đạo ngữ, một chữ tích chứa ngàn vạn thông tin, dùng Tân ngữ có thể phải nói mấy ngày mấy đêm, có khi còn không chính xác.

Quan trọng nhất là đạo ngữ không thể nói dối.

Tôn Kỳ nhờ Hỏa Hỏa giúp mình.

Hắn hiểu được đại khái câu chuyện.

Hai bên giao chiến tại một nơi nào đó trong vũ trụ, phe Thiên Đường đang chiếm ưu thế vì nhiều người hơn, còn chi tiết mấy vị này cũng không biết được.

Bọn họ chỉ nhận được lệnh đến một góc nào đó chờ, sau đó xác vị Thiên Thần này bị đưa ra.

Bọn họ theo đó vận chuyển trở về.

Vị Thiên Thần này gọi là Kha.

Bọn họ chỉ biết có như vậy.

Thần Sứ gật đầu, tiếp nhận công việc tiếp theo.

Thần Sứ lại cùng mấy vị Thần tộc cao tầng bàn việc.

Tôn Kỳ không hứng thú nghe tiếp, hắn chú ý hơn tới cái xác.

Đây là lần đầu tiên hắn tận mắt thấy một vị Thiên Thần hoàn chỉnh, bằng xương bằng thịt.

Về hình dáng cơ thể không khác gì Nhân tộc, khoác trên người một bộ lụa mỏng do từng sợi đại đạo dệt thành, tùy tâm biến hóa, chân để trần, đầu đội vòng cỏ, tất nhiên cũng không phải bình thường cỏ, chỉ là hắn nhìn không ra thứ gì.

Những vật này lại đang từ từ tiêu tán hóa đạo nhập vào thiên địa, có lẽ do không được vị Thiên Thần này duy trì nên tự tán đi.

Về mặt cấu tạo cơ thể, từng khối da, từng sợi tóc, từng nếp nhăn… chỉ có thể dùng hoàn hảo để diễn tả.

Thiên Thần mỗi người một nét mặt nhưng đều đẹp đến hoàn mỹ.

Cái này Tôn Kỳ không ngạc nhiên, đã sớm biết, những thứ trên người Thiên Thần ngoài hoàn hảo ra không từ nào có thể diễn tả.

Nhìn cái này xác, Tôn Kỳ lại nổi máu, thật muốn cầm dao mổ xẻ.

“Rất đẹp phải không?” Bất ngờ có giọng nói nhỏ bên tai.

Tôn Kỳ quay ngang, là Trác, Trác không có nhìn hắn, ánh mắt vẫn dán tại cái xác, đầy mê ly.

Cười khổ, quên mất cái tên này cũng đam mê mổ xẻ như mình.

“Rất đẹp!” Tôn Kỳ đáp lại.

“Phìu… đáng tiếc!” Trác thở dài một hơi.

“Đúng vậy, thật đáng tiếc.” Tôn Kỳ mặt cũng xụ xuống.

Những người gần đó nghe được, khó hiểu, hai tên này nói cái gì vậy?

Không phải người trong đồng đạo không hiểu được, không thèm chấp bọn họ.

Trác khinh thường bọn họ.

Đó là lý do vì sao Trác cực ít tiếp xúc, cho đến khi Tôn Kỳ xuất hiện, hắn mới phong sinh thủy khởi một chút.

“Ngươi có nhận ra không?” Trác hỏi.

Tôn Kỳ nghe không hiểu.

“Trác ca là ý gì?”

Trác hai ngón tay ấn lên trán hắn một cái, Tôn Kỳ giật mình, sợ bị dò xét, bản năng muốn tránh đi, nhưng suy nghĩ Trác hẳn là có ý khác nên kiềm chế đứng yên.

Trác nhấn một cái.

Tôn Kỳ hai mắt giống như được khai mở, trước mắt hắn xuất hiện rất nhiều thứ trước đó không nhìn được.

Tôn Kỳ tròn mắt kinh ngạc nhưng thật ra có phần diễn, hắn biết đây là chuyện gì.

Trác dùng đại đạo khai nhãn cho hắn.

Hỏa Hỏa đã từng làm với hắn.

Chỉ là công dụng hai bên khác nhau, có thể do tu vi cách biệt, có thể do không cùng mục đích.

Hắn thấy được các sợi đại đạo phiêu phiêu bay khắp mọi nơi lúc ẩn lúc hiện.

Có những sợi đại đạo kết nối với Thần tộc, có người kết nối một sợi, có người mấy sợi.

Hẳn là người nào tu đạo gì sẽ kết nối đạo đó.

Hắn đưa mắt nhìn mấy vị phong thần, mờ mờ ảo ảo không rõ ràng, không rõ bọn họ tu cái gì.

Đúng lúc này có vị phong thần nhíu mày, cảm giác bị quan sát, hắn đưa mắt nhìn thấy một cái tiểu bối, định ra tay răn dạy nhưng thấy Trác bên cạnh liền thôi, hừ lạnh một tiếng trong họng.

“Đừng có nhìn lung tung, coi chừng bị đánh chết.” Trác nhắc một câu.

Tôn Kỳ gãi đầu cười ái ngại, hỏi:

“Trác ca, đây là cái gì nhãn thuật?”

“Đạo Nhãn.”

Thì ra là vậy!

Tôn Kỳ đã hiểu, hắn thoáng suy nghĩ, không nhịn được đưa mắt nhìn về Trác.

Toàn là một màu đen hắc ám, chợt bóng đen vỡ ra, một cái miệng máu hung ác nhào tới.

Tôn Kỳ giật mình sợ hãi, đạp bước lui lại.

“Ha ha ha...” Trác ôm bụng cười.

Tôn Kỳ lau mồ hôi trán, thì ra là bị Trác chọc, không ngạc nhiên, đây vốn là thần pháp của hắn.

Tôn Kỳ đưa mắt nhìn Thần Sứ chỉ thấy một mảnh hư vô.

Thần Sứ cảm giác được, quay đầu, thấy hắn mỉm cười khẽ gật đầu giống như một vị trưởng giả thân thiện.

Biết bị phát hiện, Tôn Kỳ xấu hổ cười gượng đáp lễ.

Khi đảo mắt tới chỗ Thanh Thiên chỉ thấy một mảnh trời xanh.

Thanh Thiên phát giác, ánh mắt sắc bén, hừ lạnh một tiếng.

Đầu hắn gặp trọng kích, giống như vô vàn tiếng chuông cùng đánh, khiến hắn đau muốn nổ tung thần hải.

Bộp! Trác đưa tay vỗ một cái sau ót, trục xuất âm ba.

Tôn Kỳ phun ra một ngụm máu, chắp tay.

“Đa tạ, Trác ca!”

“Không cần khách sáo!” Trác liếc mắt nhìn Thanh Thiên, có khinh thường có nộ ý.

“Ta năm xưa không làm Hàn phu tử học trò xem ra chính xác.”

“Là hắn vô lễ trước.” Thanh Thiên phản pháo.

“Giải thích với ta làm gì?! ta không quan tâm.” Trác nhún vai.

Thanh Thiên hừ một tiếng, lại không tiếp tục để ý.

Trác cười nhạt, Tôn Kỳ khâm phục, xem ra vị đại ca này miệng lưỡi cũng không kém tu vi.

“Nhìn cái xác.

Ta cho ngươi mượn Đạo Nhãn không phải để nhìn lung tung.” Trác mắng.

Tôn Kỳ cười cười, lúc này mới đưa mắt tập trung vào cái xác.

Không thấy được cái gì cả!

“Tập trung tinh thần vào đôi mắt.” Trác nhắc.

Tôn Kỳ làm theo.

Trong mắt hắn dần dần hiện lên mờ ảo một dòng ngân hà kết nối với xác Thiên Thần, không quá rõ ràng nhưng mà thật to.

“Đây chẳng lẽ là...” Tôn Kỳ lẩm bẩm.

“Nhớ trước đó ta nói với ngươi Thiên Thần chưa chắc đã chết sao?” Trác mỉm cười.

“Thiên Thần đại đạo kết nối vẫn còn, vĩnh sinh bất diệt, không phải nói chết là chết.”

“Vậy...”

“Đều là tin đồn thôi!”

Tôn Kỳ đăm chiêu, cứ nhìn cái này ngân hà đại đạo đủ thấy Thiên Thần là cỡ nào hùng vĩ.

“Làm sao để giết Thiên Thần?” Tôn Kỳ đột nhiên đặt câu hỏi.

“Ta làm sao biết! ta còn chưa bao giờ giao chiến qua.” Trác cười nhún vai trêu đùa.

Thấy Tôn Kỳ ngơ ngác, Trác giải thích.

“Trên lý thuyết để giết được Thiên Thần, cần hai bước, thứ nhất cắt đứt đại đạo, thứ hai giảo sát ý thức.

Nhưng để làm được không hề dễ chút nào, cần ít nhất ba vị Thiên Thần đánh một vị, bỏ ra một số đại giới.

Tất nhiên cũng có Thiên Thần sở hữu đại đạo tương sinh tương khắc, vậy thì số lượng cần tính lại.”

Tôn Kỳ nghe vậy gật đầu.

“Vậy trước mặt là chuyện gì?”

“Nếu ta đoán không sai thì Thiên Thần này ý thức bị khóa trong thân thể, dùng đặc thù ấn ký phong ấn.” Trác trả lời.

“Chư vị, đến lúc ra tay rồi.” đúng lúc này Thần Sứ lên tiếng, cắt đứt Tôn Kỳ và Trác trò chuyện.

Mọi người hồi hộp đưa mắt ngóng chờ, Thần Sứ sẽ làm sao xử lý vị Thiên Thần này? nhất là vị Thiên Thần này còn sống.

Thu phục được không? nếu được, quá tốt! nhưng gần như không có khả năng.

Không nhiều lý do, chỉ một từ thôi: tín niệm.

Thần Sứ cong ngón tay búng ra một điểm ánh sáng bay nhập vào xác Thiên Thần.

Cái xác rung động, phát ra tiếng thét chói tai, phần lớn đều không nghe được, tu vi yếu chỉ biết ôm đầu đau đớn lần lượt gục ngã, có người không ngừng phun máu, có người lấy đá đập vào đầu hy vọng giảm bớt đau khổ, có người lập tức ngất đi…

Tiếng thét này trực chỉ thần hồn, không thể ngăn cản.

Chỉ có phong thần nghe được, hơi khó chịu nhưng chưa đến mức vật vã.

Tôn Kỳ cũng là không sao, may mắn có Trác ngăn trước mặt.

Mấy vị phong thần đưa tay mở ra lồng bảo vệ, không thể để đám tiểu bối xảy ra chuyện.

Từ giữa lồng ngực Thiên Thần quang mang chiếu rọi, một cái tiểu nhân ánh sáng xuất hiện, trên người bị quấn đầy tơ vàng, cho dù vùng vẫy cỡ nào cũng không thoát được, chặt đứt càng không thể.

Những tơ vàng không chỉ khóa lại cơ thể mà còn khóa lại ý thức.

Thật lợi hại!

“Kha, ngươi có biết tội!” Thần Sứ tiếng nói như chuông đồng vang vọng khắp trời đất.

“Khặc khặc khặc… tội? ta có tội gì? ngươi có tư cách thẩm phán ta sao?” Kha cười lớn khinh thường.

“Hừ! ngoan cố!” Thần Sứ hừ lạnh, lớn tiếng.

“Thỉnh Cán Cân Công Lý!”

Không gian răng rắc vỡ ra, Cán Cân Công Lý xuất hiện!

Thấy vật này, Kha lập tức tái mặt.

“Cán Cân Công Lý! Trật Tự ngươi ở đâu?”

“Không cần ngài Tổng Lãnh, hôm nay để Cán Cân Công Lý thẩm phán ngươi đầy đủ.” Thần Sứ lạnh lùng.

Cán Cân Công Lý ánh sáng chiếu xuống Kha.

Lập tức đĩa cân tội lệch hẳn xuống.

Có tội!

“Ha ha ha… đạo bất đồng thôi! làm sao nói là tội?” Kha cười lớn.

Thần Sứ chẳng thèm tranh luận, phán:

“Tội danh thành lập.

Phán: lưu đày Hỏa Ngục!”

Hỏa Ngục? đây là cái gì đồ chơi?

Rất nhiều người lần đầu nghe tới cái tên này.

Tôn Kỳ đưa mắt nhìn mấy vị phong thần, theo bọn họ biểu cảm, hẳn là cũng không biết.

“Hỏa Ngục? không thể nào!!!” Kha phát ra âm thanh không thể nào tin.

Từ biểu cảm của hắn, có thể thấy Kha biết thứ này.

“Mới hoàn thành! ngươi là cái đầu tiên vào đây.” Thần Sứ lạnh nhạt, không giải thích nhiều.

“Yên tâm, ngươi rất nhanh sẽ có thêm đồng bạn.”

Thần Sứ từ trong tay áo lấy ra một tờ pháp lệnh vung lên.

Pháp lệnh trôi nổi giữa không gian, sau đó từ từ hòa tan, không gian mở ra một cái khe, từ bên kia tràn ra mấy sợi năng lượng đỏ hồng.

Xèo xèo… không gian bị đốt cháy, các loại đại đạo khi chạm phải cũng bị nhóm lửa cháy rụi.

Phong thần cảm giác bản thân chạm phải… chắc chắn sẽ chết! không cần nhiều một sợi là đủ.

Tu vi càng cao càng sâu sắc cảm nhận thứ này khủng bố.

Kha lúc này có chút hoảng.

“Trật Tự, ngươi ở đâu? ngươi ra đây cho ta! ta và ngươi đối chất.”

Không ai trả lời hắn.

“Bản án đã có, không cần lại vẫy vùng.” Thần Sứ lên tiếng.

“Chư vị, chúng ta đưa hắn lên đường.”

Mấy vị phong thần gật đầu, thôi động thần lực truyền vào tơ vàng kéo Kha vào Hỏa Ngục.

“Không thể! ta là Thiên Thần không thể đối xử với ta như thế! Ta không phục.”

“Trật Tự! Trật Tự! ngươi đang ở đâu? ta biết ngươi ở gần đây! ngươi ra đây cho ta!”

Kha ra sức vùng vẫy.

Mấy chục vị phong thần cũng là toát mồ hôi nhưng vẫn là kéo không động.

“Hừ! còn ngoan cố!” Thần Sứ hừ lạnh một tiếng.

“Thỉnh, Cán Cân Công Lý trấn áp.”

Cán Cân Công Lý quang mang chiếu xuống, Kha bị áp chế hết chín phần thực lực.

Công việc trấn áp này vốn là của Thẩm Phán Chi Kiếm.

Hai món Đạo Khí, một thẩm phán, một thi hành mới là hoàn mỹ.

Đáng tiếc Thẩm Phán Chi Kiếm không còn, Cán Cân Công Lý đành làm thay công việc.

“A a a...” Kha rống lớn.

Hắn từng chút một bị đưa vào Hỏa Ngục.

Mấy vị phong thần ra sức kéo.

Cuối cùng, sau rất nhiều gian khổ, ý thức của Kha cũng bị kéo vào Hỏa Ngục.

Thần Sứ tay kết ấn ký, miệng lẩm bẩm.

Khe nứt không gian khép lại.

Tôn Kỳ đưa mắt nhìn, đã thấy ngân hà đại đạo của Kha chậm rãi tan rã, phiêu tán vào vũ trụ.

“Chết rồi sao?” có vị phong thần lên tiếng hỏi.

Thần Sứ lắc đầu.

“Hắn tội ác chồng chất, làm sao có thể để cho chết đi đơn giản.

Hắn phải chịu cực hình trong Hỏa Ngục để đền bù tội lỗi bản thân.”

“Mất bao lâu?” Trác hỏi.

“Vĩnh viễn!” Thần Sứ đáp lại.

Mọi người hít một hơi sâu, đây còn đáng sợ hơn cả chết.

Thần Sứ tiếp tục:

“Hỏa Ngục còn chưa hoàn thiện, hôm nay chỉ có thể giam được ý thức, ngày sau còn giam được cả thể xác.

Lúc đấy mới thực sự là trừng phạt.”

“Thần Sứ, Hỏa Ngục bên trong là cái gì?” một vị phong thần tò mò hỏi.

“Tất nhiên là lửa!” Thần Sứ mỉm cười trả lời.

Mọi người ngơ ngác, ai chẳng biết là lửa, cái tên đã quá rõ ràng, nhưng mà là cái gì lửa, ngay cả Thiên Thần cũng phải sợ hãi, cứ nhìn biểu cảm kia của Kha là biết.

Thần Sứ không thích làm ra thần bí, tiếp tục giải thích:

“Cái này lửa lấy từ cội nguồn, sau đó kết hợp với thẩm phán, trừng phạt, hủy diệt… các loại đại đạo.”

Mọi người gật đầu, coi như đã hiểu, là một loại đạo hỏa mới.

Còn vì sao hình thành, mọi người không quá truy cứu.

Hẳn là rất khó!

Nếu không đã sớm đưa ra.

“Cái xác xử lý thế nào?” một vị hỏi.

“Thiên Thần đã mất đi ý thức, đây chẳng khác nào là một khối đạo thạch lớn.” Thần Sứ mỉm cười.

Nói đến đây, mọi người đều hiểu ý.

“Nhưng sợ...” vẫn có người còn lo lắng cái xác phục sinh.

“Yên tâm, chúng ta cùng nhau bố trí xuống đại trận vừa có thể phong ấn, vừa có thể giúp tu vi thấp cũng có thể tu luyện.” Thần Sứ lên tiếng.

Mọi người không còn nghi ngờ.

“Đây là một cái cơ duyên lớn cho Thần tộc.” mọi người hồ hởi.

“Mong Thần tộc ta lớn mạnh.” Thần Sứ cũng khích lệ một câu.

Sự kiện xác Thiên Thần đến đây coi như kết thúc.

Có thể tường tận quan sát từ đầu đến cuối, chỉ có phong thần và Tôn Kỳ, những người khác đều đã bị làm cho choáng váng vật vã.

Tôn Kỳ thầm kêu may mắn, được một phen mở rộng kiến thức..

Bình Luận (0)
Comment