Biên giới Thần - Ma từ khởi nguyên đến nay đều rất ít bộc phát chiến đấu, chủ yếu vì Thần tộc quá mạnh, Ma tộc mải mê tranh chấp nội bộ.
Lần đầu tiên nổi lên xung đột là dưới thời Cổ Đế.
Khi đó Cổ Đế dẫn dắt Ma tộc quật khởi, từng bước đẩy lùi ngoại xâm, sau đó Ma tộc có mấy chục năm dưỡng sức, phát triển.
Cổ Đế đương thời đông ép Hải tộc, nam kích Yêu tộc, tây ngăn Thần tộc.
Ma tộc đạt tới cường thịnh chưa bao giờ có.
Cổ Đế lên kế hoạch tấn công Thần tộc, rửa sạch mối nhục xâm lược. Đại quân tập hợp bên bờ Bạch Hà đông như kiến cỏ kéo dài hàng dặm liền.
Thần tộc đánh giá Cổ Đế thực lực đã gần đạt tới phong thần cấp, tương đương lục dực đỉnh tiêm, có thể cùng phong thần qua vài chiêu.
Đây là đánh giá cực cao, nên biết thời điểm đó Thần tộc cũng không có nhiều phong thần, phong thần như lá mùa thu, không như hiện tại nhiều.
Đối với Ma tộc ý đồ xâm lấn, Thần tộc cẩn trọng nhưng không nghiêm trọng.
Ma tộc kế hoạch chu toàn nhưng... Cổ Đế đột nhiên mất tích, khiến cho kế hoạch cứ như vậy mà kết thúc.
Sau đó Ma tộc nhiều lần thăm dò, đánh vài trận nhỏ, kết quả cũng không đi đến đâu.
Mãi cho đến hôm nay, Ma tộc thống nhất lại có thể phát động một trận chiến quy mô toàn tộc.
Thần tộc tập trung quân tại chiến trường tinh không nên biên quân số lượng không nhiều, hôm nay cũng chỉ có một vị phong thần tọa trấn.
Khi các cao điểm thất thủ, vị này phong thần liền muốn ra tay.
Hắn bước ra một bước, chợt phát hiện có người ngăn trước mặt.
U dáng người yểu điệu, mặc một bộ váy lục nhạt thướt tha theo gió, cảm giác như nữ tử yếu đuối, nhưng đấy là trước khi nhìn vào mắt nàng. Tròng mắt nàng là vô tận hắc ám, chất chưa thuần túy nhất ma đạo.
“Ngươi là ai?” phong thần tướng quân hơi nhướng mày hỏi.
Vị này dùng đạo ngữ.
Hai bọn họ ngôn ngữ khác biệt nhưng cảnh giới đều chạm tới đại đạo, mà đạo là duy nhất.
U hơi nhíu mày, nàng vậy mà nghe hiểu, nàng biết đây không phải Ma ngữ, Thần ngữ càng không vì nàng không biết Thần ngữ.
Ngôn ngữ này giống như không phải miệng phát ra, mà là đại đạo rung động biến thành thông tin.
Đây chẳng lẽ là đạo ngữ mà kẻ kia nhắc tới. Nàng lần đầu gặp phải nhưng với trí tuệ của mình, vẫn có thể giao tiếp.
“U Đế gặp qua Thần tộc thủ lĩnh.”
U Đế? không biết!
Thần tộc rất ít tin tình báo về Ma tộc, một phần vì Ma giới không thể tiến vào, một phần vì cảm thấy không cần thiết, trong mắt Thần tộc, Ma tộc không xứng làm đối thủ.
Nhưng mà vị này có thể xuất hiện trước mặt hắn, lại xưng là đế, hắn biết danh hiệu này ý nghĩa, rất lợi hại. Từ xưa đến nay chỉ có một kẻ dám xưng đế, thiếu nữ này là kẻ thứ hai.
Thấy U trả lời lễ phép, vị tướng quân cũng lịch sự đáp lại:
“Ta không phải Thần tộc thủ lĩnh. Ta khuyên ngươi ngoan ngoãn rút quân.”
“Đã đến đây, sao có thể không đánh mà lui.” U lạnh nhạt.
Vị tướng quân không quá bất ngờ với câu trả lời.
Vậy thì đánh thôi!
Cả hai cùng lúc động.
Bành! vị tướng quân đấm nát U thân thể nhưng đó chỉ là phân thân, hóa thành từng sợi khói đen phiêu tán.
Sau lưng, hắc khí hội tụ, U bàn tay chém ra.
Vút! một lưỡi phong nhận cắt không khí đi tới sau gáy. Phốc… đầu cổ chia lìa.
U nhíu mày, không có vui mừng chiến thắng.
Nàng đột nhiên quay đầu, vỗ ra một chưởng. Bành! vị tướng quân lùi lại ba bước, U bay ngược ra sau, bụp… một tiếng, thân hình hóa thành hắc khí tan biến.
“Có chút bản lĩnh.” tướng quân cười nhạt, vỗ vào màn đêm.
Bành bành bành… liên tục có tiếng nổ xé rách không khí.
U trong màn đêm tránh né, sắc mặt không tốt, mình đã hòa vào đêm đen sao kẻ này vẫn có thể phát hiện?
Tiếp tục như vậy không phải cách.
Tất nhiên đánh tiếp nàng cũng chưa chắc thua nhưng mà là một cái Ma Đế, nàng thích dùng cường bạo thủ đoạn giải quyết đối thủ, thể hiện ra uy phong bản thân.
U dừng lại.
“Hừ! không chạy nữa sao?” tướng quân khóa chặt đối phương chân thân, đạp không đi tới, một bước cực tốc không nhìn khoảng cách, một tay đã đưa ra sau hông nắm chặt thủ thế, chuẩn bị ra đòn.
“Ta là… U Đế!” U gằn từng chữ, gót chân nhẹ điểm, lĩnh vực mở ra, đây chính là nàng cường đại nhất thủ đoạn.
Thần tộc tướng quân đang di chuyển chợt thấy không gian sền sệt, giống như bước đi trong bùn.
Hắn hừ lạnh, một quyền đánh ra giống như cự sơn hạ xuống.
Oanh! không gian rung động.
U tái mặt, lĩnh vực có dấu hiệu chịu không nổi, chuyện này thật khó tin, trước giờ một khi lĩnh vực xuất hiện, nàng chắc thắng, nắm tuyệt đối quyền chủ động. Vậy mà hôm nay...
U hai tay kết ấn, lĩnh vực co lại toàn lực trấn áp tên Thần tộc, nàng cũng cùng lúc ra tay.
Thần tộc tướng quân càng đánh càng là kinh ngạc, không ngờ ngoài Thần tộc, còn có hậu thiên sinh vật tu tới mức này.
Hắn cảm nhận được U vẫn chưa nắm được đại đạo, chỉ có lực lượng cực hạn cộng thêm một chút năng lực đặc thù.
Hắn khi ở trong phạm vi gần U lập tức thấy khó câu thông với đại đạo, giống như bị ngăn cắt, tất nhiên không hoàn toàn.
Nhưng nếu năng lực này thêm hoàn thiện sẽ rất đáng gờm.
Thần tộc tướng quân gầm lên một tiếng tay kết ấn ký, trên trời cao xuất hiện hư ảnh cự sơn.
Thiên Nhạc Sụp Đổ!!!
Ngọn núi mang theo vô cùng lực lượng đánh xuống, che khuất bầu trời, không thể trốn tránh.
U ánh mắt ngưng trọng, lĩnh vực co lại, nàng hai ngón tay chỉ trời, một thanh địa kiếm mang theo đại địa chi lực, nàng và hư ảnh kiếm hợp nhất, nghịch thiên phóng lên.
Oanh oanh oanh… kiếm chỉ xuyên thủng sơn nhạc, ngọn núi ầm ầm sụp đổ. U xuyên qua đỉnh núi, phóng lên tận trời.
Thần tộc tướng quân, từng bước đạp không, tay trái đánh ra Hãm Sơn Ấn, tay phải đánh ra Ngũ Chỉ Sơn.
Hai ấn đánh tới, U liên tục lui bước, từ trời cao rơi xuống. Ầm! một tiếng nổ lớn, nàng bị đánh nhập vào trong lòng núi.
Thần tộc tường quân một chân đạp xuống, bàn chân không ngừng hóa lớn.
“Ăn ta một đạp!”
“Hừ! không ai được phép đứng trên đầu bổn đế.” U gầm lên một tiếng, như ánh sao tiêu thăng.
Một đấm đánh tới.
Phốc! cự cước bị xuyên thủng một lỗ lớn. Bàn chân đạp xuống, cả ngọn núi ầm ầm sụp đổ, lực phá hoại cực lớn. Hai con chuột nhỏ ôm nhau run rẩy đứng trên trụ đá, xung quanh đã hóa thành bình địa.
Bọn chúng đứng vừa đúng ở vị trí lỗ thủng nên mới may mắn thoát qua một kiếp.
U dừng tại trên không, cố tình cao hơn đối thủ một cái đầu, ánh mắt sắc lạnh.
“Thần tộc cũng chẳng phải cái gì tốt đẹp, tàn sát sinh linh vô tội.”
“Ma tộc nhỏ bé, tự cho tài giỏi, nghịch thiên hành sự, đáng chém!” Thần tộc tướng quân sắc mặt phẫn nộ. Không cần giải thích với đối phương.
“Vạn vật sinh linh đều có quyền sống! Thần tộc ỷ mạnh, coi sinh mạng kẻ khác như cỏ rác. Ai mới đáng chém, ai mới nghịch thiên?!” U quát mắng.
“Hừ, vạn vật sinh linh đúng là đều có quyền sống nhưng Ma tộc sinh ra không theo thiên địa quy tắc, mang tội tổ tông. Phải bị tiêu diệt!” Thần tộc tướng quân hùng hổ.
U khịt mũi coi thường.
Nàng tay quấn một cái, vô tận ma khí bay tới, đây chính là ma khí từ đám Ma tộc bị giết. Ma giới cách nơi đây một khoảng, nàng không thể mượn tới ma khí nhưng nhờ vào hàng tỷ Ma tộc bị giết, ma khí xung thiên, nhất thời thiên địa không thể tiêu hủy.
Để hàng tỷ Ma tộc bị giết cũng là một phần trong kế hoạch của nàng. Rất nhẫn tâm nhưng cũng rất đúng với Ma tộc tính cách.
Ma Kiếm hàng lâm, nhất thời không khí lạnh thêm vài điểm, sinh linh gần đó bị nhiễm ma khí, hoặc là lăn ra chết hoặc là nhập ma cắn giết lung tung, ngay cả một con thỏ ngày thường hiền lành bây giờ cũng dám nhào tới cắn hổ.
Tất nhiên dám là một chuyện, được hay không lại là chuyện khác.
“Ma nghiệt, ngươi phải chết!” Thần tộc tướng quân nộ khí thăng thiên.
Hắn hai tay giơ lên trời, từng sợi sơn lực đại đạo tụ hợp, nơi này dãy núi liên miên, càng thích hợp đại đạo của hắn.
Một ngọn Hoàng Kim Sơn hiển hiện.
U chợt cảm giác thân thể trùng xuống, chịu vô cùng áp lực, giống như trời muốn ngươi quỳ xuống.
Đây chẳng lẽ là đại đạo mà tên kia nói?
Đại đạo đáng sợ như vậy!?
U không dám lơi lỏng, cảm giác lĩnh vực không chống nổi, nàng lấy ra một viên Ma Đạo Thạch, bóp nát hòa đại đạo vào trong ma kiếm.
Không một dấu hiệu báo trước.
Thần tộc, Ma tộc đang chiến đấu đột nhiên đều ôm đầu chịu đựng lấy âm ba khủng bố, một cỗ sóng nhiệt quét qua, diệt tận tất cả sinh vật sống, cây cối cấp tốc héo úa. Ma tộc Luyện Linh cảnh còn không biết chuyện gì xảy ra đã bị đánh tan, ma khí cũng bị đốt cháy.
Tại giữa tâm trấn, chỉ còn lại Thần tộc tướng quân, trên thân tàn phá vết cắt, nhưng đều bị hắn bỏ qua, đôi mắt hắn như diều hâu quan sát tứ phương.
Một lúc sau, không tìm được thứ mình muốn, hắn hừ lạnh một tiếng.
“Hừ, coi như ngươi chạy nhanh!”
“Rút lui!” Thần tộc tướng quân ra lệnh.
Hắn biết nữ tử gọi U Đế kia chưa chết, nếu bây giờ hắn gia nhập chiến trường, nàng sẽ lại xuất hiện ngăn hắn.
Không có lợi! bởi vậy hắn cho rút lui, ưu tiên bảo toàn lực lượng.
“Công chiếm Thần giới!!!” tại bên kia cũng vang lên còi lệnh, thúc giục tấn công.
Trận chiến này Ma tộc đã thắng.
Hậu phương.
U vẫn đứng tại trước trướng bồng, giống như chưa từng rời đi. Khóe miệng nàng chảy xuống một giọt máu, nàng nhẹ nhàng lấy tay lau đi, giọt máu hóa thành từng sợi ma khí, nàng há miệng hút vào trong người.
Tên kia không ngờ lại mạnh đến đáng sợ, mà hắn… còn không phải Thần tộc cao cấp nhất. Một vị tướng quân biên cương đã như vậy, thử hỏi thủ lĩnh còn mạnh đến mức nào? thật không dám nghĩ.
Nàng đang cân nhắc cái gọi là đại đạo. Có lẽ đây là con đường duy nhất để nàng mạnh lên.
Muốn nhập Ma Đạo sao? không chắc, đây có thể là điều hắn muốn.
Tên Thần tộc còn nói Ma tộc mang tội tổ tông, thiên địa gạt bỏ… là ý gì?
Nàng ngước đầu nhìn trời, đúng hơn là nhìn hắc vân, nếu không có cái này hắc vân, chỉ sợ Ma tộc không thể tồn tại.
Vì sao các sinh vật khác được tự do đi lại trong Đại Thế Giới mà Ma tộc lại không được?
Tổ tông? tổ tông của Ma tộc là ai? chết hay sống?
Có phải là tên đã gặp nàng?
Hắn đã làm gì mà bị mang tội?
U bắt đầu sinh ra hoài nghi câu chuyện sáng tạo của Ma tộc. Không phải vì một câu nói của tên Thần tộc kia, mà là trong lòng đã sớm có hoài nghi.
Tất nhiên cũng có thể là ngược lại, Ma Tổ hy sinh bảo vệ Ma tộc, những giống nòi khác phản bội Ma Tổ.
Nàng sẽ không dễ dàng tin bất kỳ ai!
Cũng không cần quá xoắn xuýt đúng sai câu chuyện này. Không có nhiều ý nghĩa.
“Tỷ, chúng ta thẳng rồi!” Diêm, Phán mừng rỡ trở về thông báo.
“Ừm!” U gật đầu, mỉm cười, khích lệ một cái.
“Tỷ, đệ đã nói rồi, Thần tộc cũng chỉ đến thế mà thôi, mất mấy cứ điểm, liền lập tức sụp đổ.” Diêm tự hào nói.
U không nói gì, cười nhạt.
Nếu như không phải có ta ngăn lại tên kia, toàn quân Ma tộc chỉ sợ đã bị diệt.
Được rồi, không cần nói với ngươi, cứ để ngươi vui vẻ đi.
Ma tộc sau đó nhanh chóng chiếm lấy Thiên Mã Hoành Sơn, khắp nơi đốt pháo hiệu hò reo, một dãy hoành sơn lập lòe ma quang trong đêm đen.
Diêm, Phán tiến tới từng địa điểm khảo sát, gia cố phòng tuyến, dự định lấy nơi đây làm bàn đạp, mở rộng xâm lấn, chiến đấu lâu dài với Thần tộc.
U đối với tất cả chuyện này hờ hững, nàng biết sẽ không có cái gì chiến đấu lâu dài. Chỉ cần đại quân Thần tộc vừa tới, nàng sẽ rút lui.
Đánh không lại.
Không cần thiết phải đối cứng!
Giao dịch của nàng và kẻ kia đã xong, Thần tộc lại quá mạnh. Không có lý do gì phải tiếp tục duy trì cuộc chiến này.
Chỉ là một chút tò mò kẻ kia muốn đạt được cái gì từ cuộc chiến này.
Từ đầu đến cuối, nàng vẫn luôn để ý nhưng hoàn toàn không thấy được dấu vết.
...
Thần giới, gần biên giới Ma tộc, tại một nơi vắng vẻ, một tên Thần tộc chắp tay sau lưng ngắm trăng, nhìn vô cùng thanh tao nho nhã.
“Ánh trăng… thật đẹp!” hồi lâu hắn buông ra một câu cảm thán.
“Chủ Thượng thật có nhã hứng!” một tên Thần tộc đột nhiên xuất hiện, quỳ một chân, tay đặt trước ngực, cúi đầu thành kính.
Tên thanh niên không có quay đầu nhìn, mắt vẫn dán tại trời cao, một lúc sau mới đưa tay ra hiệu.
“Đứng lên đi!”
“Vâng! Chủ Thượng.” tên này vội đứng lên.
“Ngươi vì sao biết ta ở đây?” vị thanh niên hỏi.
Tên Thần tộc cung kính đáp:
“Tả và Hữu đều đã thoát ra, chính là làm bước đệm, sau đó Trật Tự đánh vào Ma Giới, gần đây lại có tin Ma tộc tấn công, thuộc hạ vắt hết óc suy đoán, Chủ Thượng muốn đi ra.
Bởi vậy thử vận may chờ sẵn tại đây. Không ngờ thật gặp được Chủ Thượng.”
“Ha ha, ngươi thông minh như vậy sao có thể nói may mắn.” tên thanh niên cười nhạt.
“Thuộc hạ thật sự ngu dốt, nếu không có Chủ Thượng điểm hóa, chỉ sợ đã sớm chết.”
“Ngu dốt sống lâu cũng thành tinh.”
Tên Thần tộc cười cười, không dám đáp, đây không biết là khen hay cười hắn.
“Ngươi có nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau?” tên thanh niên hỏi.
Tên Thần tộc đôi mắt mông lung, hồi ức hiện về.
“Nhớ! làm sao có thể quên được. Lúc đó thuộc hạ đang tìm chỗ… tự tử. May mắn gặp được Chủ Thượng mới có ngày hôm nay.”
“Ngươi biết vì sao ta lại chọn ngươi không?”
Tên này suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu, hắn thật có mấy cái đáp án trong lòng, nhưng không nói ra, nhất quyết giả ngu.
“Vì ngươi là thiên tài!” tên thanh niên cấp ra một đáp án khiến cho hắn sửng sốt.
Hắn là... thiên tài?!
Nhưng mà trong Thần tộc hắn bị gọi là phế vật, không bằng một góc mấy tiểu muội tiểu đệ, là nỗi thất vọng của sư tôn.
Hắn cũng tin là như vậy vì trong khi sư muội sư đệ đều nhanh chóng nhất dực, nhị dực… rồi phong thần, mà hắn mãi vẫn chưa thành nhất dực. Không phải phế vật thì là gì?
Nhìn ra được hắn suy nghĩ, tên thanh niên nhàn nhạt nói:
“Ngươi là cá, bọn hắn lại bắt ngươi học leo cây. Dạy sai phương pháp, phế đi một vị thiên tài.
Ngươi thử nhìn xem, từ trước đến nay có phong thần nào không phải thiên tài, phế vật há có thể trở thành phong thần.”
Tên này ngẫm nghĩ cảm thấy cũng đúng, khẽ gật đầu.
Tên thanh niên tiếp tục.
“Nhìn ra được tài năng của ngươi, chỉ có ta. Ngươi trung với ta, tương lai trên Thiên Quốc tất có một vị trí cho ngươi.”
“Đa tạ Chủ Thượng!” tên này vội quỳ xuống hành lễ.
Tên thanh niên hài lòng, phất tay.
“Đứng lên đi!”
Tên này cung kính đứng lên.
“Ta cần ngươi tiếp dẫn ta ngoài vũ trụ.” tên thanh niên lạnh nhạt.
“Không biết Chủ Thượng cần thuộc hạ làm gì?” tên Thần tộc hỏi lại, hắn biết Chủ Thượng muốn ra khỏi Đại Thế Giới quá dễ dàng, búng chân một cái là được nhưng nhờ đến hắn, hẳn là có rắc rối.
“Ta là Tâm, huyết khí quá dồi dào, chỉ cần hơi chút động sẽ bị Trật Tự phát hiện, ta cần ngươi giúp ta che đậy huyết khí.”
Tên Thần tộc chấn động, đây là trái tim, bộ phận quan trọng nhất của Chủ Thượng, hắn còn tưởng đây chỉ là một đạo ý chí.
Cơ thể Quang Minh đã sớm hóa thành Ma giới không còn, chỉ có đôi mắt và trái tim giữ lại.
Đôi mắt là dùng để làm việc, nhiễu loạn thế giới, quan sát tình hình…
Còn trái tim chính là hạt giống để khôi phục lại cơ thể. Nếu như bị Trật Tự phát hiện phá hủy, vậy Quang Minh nguy to.
Ngụy Quân: “Ta chỉ là muốn chết, như thế nào liền như vậy khó đâu?” Thấy Chết Không Sờn Ngụy Quân Tử