Vũ Nguyên tại trong tinh không liên tục xuyên qua, không có lòng đánh nhau. Cơ thể này quá yếu, năng lượng dự trữ có hạn, hai lần ra tay tiêu hao quá lớn, không dám thêm lần thứ ba.
Ba vị Thiên Thần thì bám dai như đỉa.
“Quang Minh, cần gì phải như vậy? ngươi dù sao cũng là Thiên Thần thứ nhất, đường đường chính chính đánh một trận giải quyết tất cả không phải tốt hơn sao?”
“Ngươi đã trốn hàng tỷ năm rồi, chẳng lẽ tỉnh dậy lại muốn tiếp tục trốn chạy?”
“Quang Minh đừng chống cự vô ích.”
Vũ Nguyên hừ lạnh, trả lời cũng không muốn. Các ngươi không hiểu!
Vũ Nguyên thân thể hư nhược, khoảng cách dần được rút ngắn, hắn đã vô kế khả thi.
“Đến đây kết thúc!” một vị Thiên Thần vươn bàn tay bao trùm không gian.
Vũ Nguyên đang định mở ra không gian tránh đi, thì phát hiện không gian bền chắc, chính bàn tay kia đã gia cố không gian.
Hắn vận lực chuẩn bị đánh vỡ không gian, nhưng một khắc này chậm, hai vị Thiên Thần khác đã ra tay.
Không gian bị áp súc, Vũ Nguyên trở thành chim trong lồng.
Mắt thấy sắp thành công, đột nhiên một chưởng ấn đánh tới.
Răng rắc… lồng không gian vỡ vụn như thủy tinh.
“Thủ Lĩnh đi trước, để ta chặn bọn chúng lại.” một vị Thiên Thần bước ra từ khe nứt không gian.
Ba vị Thiên Thần bất ngờ cùng tiếc nuối, sắp thành công vậy mà… không ngờ viện binh của Quang Minh tới nhanh hơn bên mình.
Vũ Nguyên nhìn tên này khẽ gật đầu một cái, sau đó cấp tốc xé rách không gian chạy trốn.
“Đi được sao?” một vị Thiên Thần đưa tay chụp tới.
“Coi ta là vô hình sao?” Thiên Thần phe Địa Ngục một chỉ đánh ra, cản lại bàn tay.
“Ngươi ngoan ngoãn nằm yên đi!” hai vị Thiên Thần còn lại đồng loạt ra tay.
“Các ngươi còn chưa đủ.” Thiên Thần phe Địa Ngục bộc phát ra sức chiến đấu cường đại, nhất thời kéo lại ba vị Thiên Thần.
Cái này mười giây chậm trễ, đủ cho Vũ Nguyên thoát đi.
Chợt không gian lại vỡ ra.
“Đang đánh nhau, ngươi chạy đi đâu vậy?” có tiếng nói vang lên.
Ba vị Thiên Thần phe Thiên Đường ánh mắt lóe sáng, viện binh bên mình đến.
“Hây da… Quang Minh đã thoát đi, đuổi không kịp.”
“Thật đáng tiếc!”
“Không bắt được Quang Minh, bắt tên này vậy.”
Thiên Thần phe Địa Ngục bị bốn mặt giáp công, dù có cường đại cỡ nào cũng không thể thoát được, cuối cùng bị bắt.
“Lũ khốn các ngươi có giỏi một đánh một với ta.”
“Im miệng! ngươi là tội phạm không xứng đáng được tôn trọng.”
“Hừ! đánh ngươi vào Hỏa Ngục để ngươi tự ngẫm tội của mình.”
Trận chiến này qua đi, Quang Minh thiệt hại lớn, không những không có được Bụi Gai mà còn mất luôn một vị Thiên Thần.
...
Tôn Kỳ lang thang tại trong vũ trụ tinh không nhặt nhạnh chỗ tốt, mấy vị Thiên Thần coi như rác nhưng với hắn lại là quý giá tài nguyên.
Đạo hỏa tràn ra từ Bụi Gai, mảnh vỡ Bụi Gai, những thiên thạch hành tinh bị thiêu rụi nhưng cũng có vài thứ tồn tại qua trận hủy diệt, đó chắc chắn là đồ tốt...
Tôn Kỳ còn nhặt được mấy cái lõi hành tinh, một ngôi sao chết do đốt cạn năng lượng. Hắn cảm thấy có thể dùng những thứ này bổ khuyết lại Khai Sơn Việt.
Lần trước dùng Khai Sơn Việt đỡ chiêu bị tổn hại không ít đến giờ vẫn chưa có điều kiện sửa chữa.
Hắn là người đầu tiên đi nhặt đồ bởi vậy chỗ tốt rất nhiều. Sau đó những Thần tộc kia ý thức được, ào ra tìm kiếm thì đã không còn nhiều.
Trở về, Tôn Kỳ sửa chữa lại Khai Sơn Việt, lần này hắn gia tăng thêm nguyên liệu khiến Khai Sơn Việt nặng thêm mấy phần.
Hắn bây giờ đã biết Khai Sơn Việt khắc chế ánh sáng ở chỗ dùng trọng lực ép cong không gian, muốn tăng hiệu quả thì tăng trọng lực, mà tăng trọng lực đơn giản nhất là tăng khối lượng.
…
Thời gian tiếp theo.
Thần tộc tiếp tục càn quét tiêu diệt Sinh Vật Địa Ngục, chiếm thượng phong tuyệt đối. Sinh Vật Địa Ngục ngày càng ít phản kích, không đủ lực.
Ba năm sau, từ chiến trường Thiên Thần báo tin một vị Thiên Thần phe Địa Ngục bị bắt, ý thức đánh vào Hỏa Ngục, thân thể đánh vỡ thành nhiều mảnh nhỏ. Đề phòng sai lầm như lần trước, cơ thể Thiên Thần đều sẽ bị đánh nát.
Đạo thạch dồi dào, hạn chế cũng bị gỡ bỏ, mọi người ai cũng có thể tiếp xúc được.
Mỗi ngày đều thấy được có người đột phá.
Trên trời thỉnh thoảng sẽ xuất hiện đại đạo giao hòa giống như từng dải lụa màu, báo hiệu phong thần sinh ra. Mọi người nhìn mãi cũng quen, bớt dần rung động.
Có thể nói hai phe Thiên Thần đánh nhau làm lợi cho Thần tộc, phe Địa Ngục giống như đang tặng không tài nguyên tu luyện.
Tôn Kỳ dẫn đầu Thần tộc trong cùng thế hệ bước vào tứ dực, quân đoàn tơ nguyện của hắn mở rộng lên năm mươi người, nhiều người tam dực. Tôn Kỳ luôn khống chế binh sĩ dưới trướng thấp hơn hắn một cảnh giới, tránh cho có kẻ muốn làm phản.
Mặc dù hắn tự tin cùng cảnh giới vô địch nhưng không thể không có tâm đề phòng.
Dưới sức ép hắn mang lại, sau đó không lâu Dạ Tuyết, Nguyên Sa, Lôi Động… cũng lần lượt đột phá.
Dạ Tuyết tu vi tiến bộ cực nhanh khiến nàng tin tưởng tương lai bàn tay kia chính là mình.
Thật sự sau lần kia, Dạ Tuyết có hai điểm đáng nghi.
Thứ nhất bàn tay kia giống như của nam nhân, không có bằng chứng chỉ là cảm nhận như vậy.
Thứ hai năng lực bản thân không cao, không thể tiến tới tương lai quá xa. Sư tôn và nàng nhiều lần thử nghiệm, đưa ra dự đoán, nàng tối đa có thể đẩy tới tương lai trăm năm.
Trong vòng trăm năm, một bàn tay của nàng dễ dàng giết chết một vị Thiên Thần là điều không tưởng.
Nhưng mà với tốc độ tu luyện hiện tại, điều này hoàn toàn có thể.
Còn nghi điểm thứ nhất… không quan trọng, có thể do nàng cảm ứng sai.
…
Trong những chiến dịch càn quét Sinh Vật Địa Ngục, không thể không nhắc đến Nguyên Sa công lao.
Rất nhiều cứ điểm Sinh Vật Địa Ngục bị hắn mò ra. Hắn thăng quan nhanh như gió, bây giờ đã là Nhất Tự Tinh Khuyết, thống lĩnh một nhánh quân do thám.
Hắn trong quân danh tiếng như thủy triều lên, trước đó sai lầm chỉ tô điểm thêm cho hắn, trở thành tấm gương biết sai sửa sai điển hình.
Trong thời gian này, hắn cùng Tôn Kỳ chưa chạm mặt một lần, giống như đã hoàn toàn quên đi thù hận trước đó.
Tất nhiên là không!
Nguyên Sa âm thầm liên hệ các phương lên kế hoạch.
Trước tiên là một đám tu luyện nguyện lực trước kia bị Tôn Kỳ đánh bại loại bỏ.
Cùng là tu luyện nguyện lực, Tôn Kỳ như mặt trời ban trưa, bọn họ lại như những con gián sống trong bóng tối. Hận! bọn chúng thật hận!
Nhóm tu luyện nguyện lực mới cũng ẩn ẩn muốn tách khỏi Tôn Kỳ. Bọn chúng bây giờ đã có Nhân Chủng, xây dựng Tiếp Thiên Đài lại quá đơn giản, không lý gì bọn chúng phải trả điểm để vào Tiếp Thiên Đài của Tôn Kỳ.
Tự mình làm chủ chính mình... không tốt hơn sao!
Không phủ nhận Tôn Kỳ cho bọn chúng cơ hội, nhưng bọn chúng cũng trả lại rất nhiều. Bọn chúng thấy… không ai nợ ai.
Một nhóm cuối cùng không ưa Tôn Kỳ chính là… những thiên tài. Điển hình như Mộ Dung Vô Địch, Đạo Trung Thiên, Lục Thư, Ngô Siêu…
Bọn họ thiên phú cao, lại vất vả tu luyện cuối cùng không bằng một nhóm tầng dưới chót, thật là bất công. Mà kẻ cầm đầu đám này quật khởi chính là Tôn Kỳ, không hận hắn… hận ai?
Nguyên Sa vài lần gặp gỡ, cộng thêm khả năng mê hoặc của con mắt, hắn dễ dàng chỉnh hợp một cỗ thế lực ngầm chống lại Tôn Kỳ.
Tại một chỗ bí ẩn.
Bọn người cùng nhau bàn chuyện làm thế nào để hạ bệ Tôn Kỳ.
“Chỉ cần đánh bại Thẩm Văn, phá vỡ bất bại thần thoại, những người ngưỡng mộ hắn tự tan rã.” Đạo Trung Thiên đề nghị.
“Nhưng cùng giai, ai có thể đánh bại hắn? mấy vị phong thần cho rằng đối với hắn chiến lực phải tăng nhất giai. Dùng cao hơn hắn một giai đánh bại hắn, lại chẳng khiến mọi người tin phục.” tên khác phản đối.
Mọi người trầm ngâm, thực tế này không thể vượt qua được.
“Ta thấy không nhất thiết phải trực tiếp đánh bại hắn.” Nguyên Sa lên tiếng, phá vỡ im lặng.
“Ồ! ý của Nguyên huynh là...”
“Mọi người quên căn cơ của hắn là gì sao?” Nguyên Sa mỉm cười bí ẩn, hỏi lại.
“Nhân Chủng?” một tên lên tiếng.
Mọi người đều cho rằng Tôn Kỳ có được ngày hôm nay đều nhờ nguyện lực, mà hắn có thể thu được cả nguyện lực lẫn tơ nguyện, không bị ràng buộc đều nhờ Nhân Chủng.
“Không sai!” Nguyên Sa gật đầu.
“Không thể giết Nhân Chủng!” một tên tu luyện nguyện lực nhanh chóng phản đối.
Đám tu luyện nguyện lực gật đầu.
Nhân Chủng quá lợi hại, bọn chúng muốn chiếm lấy. Mặc dù bây giờ Nhân Chủng phổ biến, nhưng ai cũng biết chỉ là bản sao, bản chính mới là lợi hại nhất.
Mấy tên thiên tài không tu nguyện lực nhíu mày, bọn họ không quan tâm cái này, nếu hạ được Tôn Kỳ, giết Nhân Chủng cũng là có thể.
Chỉ là… độ khó chẳng khác nào giết Tôn Kỳ.
Nguyên Sa mỉm cười.
“Các vị hiểu sai ý ta rồi! Ta lại hỏi Nhân Chủng căn cơ là gì?”
“Nhân Chủng căn cơ... nguyện lực sao?” một tên không chắc trả lời.
Nguyên Sa nhìn hắn gật đầu, khuyến khích nói tiếp.
“Vậy căn cơ của nguyện lực?”
“Là… con người...” tên này trả lời.
“Chính xác!” Nguyên Sa vỗ tay một cái.
“Ý ngươi là...”
“Hạ Tôn Kỳ khó, giết Nhân Chủng khó nhưng giết Nhân tộc… không khó...” Nguyên Sa cười nói.
“Không được! bọn ta cũng cần con người cung cấp nguyện lực.” bọn tu luyện nguyện lực phản đối mạnh.
“Ha ha… ai nói diệt tuyệt, chỉ cần diệt chín phần là được.” Nguyên Sa giải thích.
Cái này… ngược lại có thể, trong thời gian ngắn không có nguyện lực, không thể tu luyện nhưng con người sinh sản nhanh, khôi phục số lượng rất đơn giản. Bọn họ có thể chịu được.
“Không đơn giản! Thần tộc đang rất coi trọng con người. Dưới sự thúc đẩy của Thẩm Văn, thậm chí có kế hoạch mở rộng Phàm giới. Giết quá nhiều con người sẽ bị trừng phạt.” một tên nhíu mày nói.
“Vậy thì phải xem các vị trí tuệ! đâu nhất thiết cần ra tay trực tiếp. Phàm giới năm nào chẳng có mấy trận thiên tai...” Nguyên Sa nói đầy thâm ý.
Mọi người đều nghe hiểu, một trận thiên tai đúng là rất hợp lý! tất nhiên cũng phải chuẩn bị lý do giải thích với thượng tầng.
Tỉ như Nhân tộc thờ ngoại thần, Nhân tộc có ý ly khai, Nhân tộc… thông minh hơn, hoặc đơn giản là xóa đi làm lại, xây dựng một Nhân tộc tín ngưỡng hơn…
Rất nhiều lý do để giải thích.
Chỉ cần không diệt tuyệt Nhân tộc, thượng tầng chắc cũng chỉ đại khái trách phạt. Trước đó cũng không ít lần làm như vậy.
“Sau khi quét dọn Phàm giới, chúng ta sẽ phân chia lại Phàm giới, cắt đi nanh vuốt của hắn. Thực lực hắn chắc chắn sẽ tổn thất nghiêm trọng. Lúc đó không phải chúng ta… tùy ý dày vò sao?!” Nguyên Sa cười âm hiểm.
“Vậy lúc nào ra tay?” một tên hỏi.
“Lúc hắn không ngờ tới!” Nguyên Sa nhấp một ngụm nước cười nói.
Mọi người nhìn nhau, mỉm cười. Kế hoạch đã định.