Tôn Kỳ quy tụ một nhóm phàm nhân đã lên tới mấy trăm người, bắt đầu gây sự chú ý cho tam tộc.
Đầu tiên là Thần tộc, bọn họ đặt tượng thần trong các làng mạc, việc Tôn Kỳ mang đi một nhóm dân chúng, khiến cho nguyện lực giảm đi thấy rõ.
Nếu chỉ một hai làng, Thần tộc còn cho rằng là ngẫu nhiên, có thể là thiên tai, dịch bệnh… nhưng liên tiếp mấy chục làng, vậy thì có ngu cũng phải nhận ra vấn đề.
Tôn Kỳ khi xây dựng Tiếp Thiên Đài đã đẩy rất nhiều người ra ngoài Thần giới tìm kiếm nguyện lực ở những nơi xa xôi.
Nhưng khi Tiếp Thiên Đài sụp đổ, Phàm giới bị hủy diệt, Tôn Kỳ giết đi một nhóm người, Nhân Chủng chết khiến một nhóm người trọng thương… các đại sự kiện liên tiếp đả kích đến những người tu luyện nguyện lực.
Những người trước đó bị đẩy đi xa ngược lại an toàn.
Bọn họ thở phào may mắn, coi như trong họa có phúc.
Bởi vậy đối với Nhân tộc ngoại giới bọn họ quản rất chặt.
Hiện nay, Hàn Thuyên đang lãnh đạo Thần tộc dựng lại đảo trùng thiên, không như lần trước, lần này hai đảo là đủ, phần lớn Thần tộc sẽ chuyển ra ngoài tinh không chiến trường.
Phàm giới cũng sẽ được tái tạo, nhưng Thần tộc cao tầng sẽ không chú ý việc này, có thể sẽ xếp phía sau… sau… sau.
Vậy nên muốn nhanh chóng khôi phục Phàm giới, những người tu luyện nguyện lực phải tự làm.
Mà Phàm giới quan trọng nhất là phải có con người.
Bọn họ sẽ phải vận chuyển những người từ bên ngoài vào Phàm giới, nhu cầu cấp bách.
Những làng mạc bị khống chế bỗng nhiên trở thành tài nguyên quan trọng, có thể dùng con người đổi lấy rất nhiều thứ.
Ai kêu các ngươi cấp thiết cần con người, mà… chỉ có chúng ta có thể cung cấp, không tăng giá một phen sẽ thấy có lỗi với chính mình.
Con người đột nhiên mất tích một đống, bọn họ liền nghĩ là mấy tên kia ăn cướp không trả tiền.
Bọn họ nhanh chóng câu thông tượng thần, hiển linh gặp trưởng làng, sau khi biết được cũng không phải là mấy tên kia cướp người, càng không phải dịch bệnh, thiên tai mà do một tên Nhân tộc giảng đạo kéo người.
“Hừ! thật to gan, dám khiêu khích thần linh.” bức tượng thần phát ra tiếng nói đầy phẫn nộ, bầu trời trong xanh cũng đột nhiên nổi sấm ầm ầm.
Trưởng làng cùng đám dân làng co ro sợ hãi.
Đây chỉ là một cái tiểu thuật dọa người thôi, bọn họ còn chưa đến mức cảm xúc ảnh hưởng thiên địa khiến thiên địa sinh dị tượng.
“Hắn chính là tà ma hiện thân, dụ hoặc mọi người, các ngươi tuyệt đối không được tin tưởng, nếu không sẽ chết rất thê thảm.
Chỉ có thần mới ban cho các ngươi cuộc sống.” tượng thần vừa dọa vừa trấn an.
“Vâng vâng vâng…” dân làng dập đầu lia lịa.
“Các ngươi để ý hành tung của hắn, phát hiện liền thông báo cho ta.” tượng thần lệnh.
“Vâng vâng… xin tuân lệnh thần.”
Tượng thần hài lòng, linh quang biến mất, trở lại thành bức tượng đá vô tri.
Đám dân làng không dám chậm trễ, vội chia nhau đi làm.
Cảnh này không chỉ diễn ra một nơi, chỉ cần nơi nào có tượng thần đều sẽ được thông báo.
Thần tộc không tin như vậy còn không bắt được Tôn Kỳ.
…
Trời đã vào chiều, Tôn Kỳ đi lâu cũng thấy mệt, cần tìm một chỗ nghỉ qua đêm.
“Thưa thầy phía trước có một ngôi làng.” một người chạy về báo.
“Được, vậy chúng ta đến đó xin nghỉ qua đêm.” Tôn Kỳ gật đầu nói.
Khi bọn họ đến gần ngôi làng, thì cũng có người chạy về báo cho trưởng làng.
“Trưởng làng, trưởng làng… bọn họ tới rồi, đúng là bọn họ không sai vào đâu được.”
Nghe vậy trưởng làng vội vã tế bái tượng thần.
Từ trời cao một tia tinh quang rơi vào tượng thần, tượng thần giống như sống lại.
“Có chuyện gì?”
Tên trưởng làng vội vàng bẩm báo.
“Thưa thần linh tối cao, theo lời thần, chúng tiểu nhân đã phát hiện bọn chúng, cách ngôi làng không xa.”
Tượng thần cười nhạt.
“Rất tốt!”
Sau đó không lại nói nhiều, từ bức tượng bước ra một hư ảnh, hư ảnh lớn dần cho tới khi đầu chạm tới mây.
Đám dân làng ở dưới chân không ngừng quỳ bái tung hô.
Bọn Tôn Kỳ ở gần đó tất nhiên là đều nhìn thấy, đám người trong lòng sợ hãi, đối với thần linh bọn họ vẫn mười phần tôn kính, tất nhiên đối với Tôn Kỳ cũng là như vậy, bọn họ đồng hóa Tôn Kỳ là thần linh.
Bọn họ chỉ đổi thờ một bức tượng thành một người sống sờ sờ mà thôi.
Con người có suy nghĩ này, Tôn Kỳ cũng không sửa được, mặc dù hắn nhiều lần nói mình là con người, nhưng tư tưởng đã ăn sâu cắm rễ trong tiềm thức không thể một hai lời có thể thay đổi.
Chuyện này để cho Hồng làm đi.
Tôn Kỳ nhìn cự tượng thấy hơi quen, hình như đã từng gặp qua.
Được rồi, không quan trọng, chỉ là tiểu nhân vật thôi!
Bức tượng cúi đầu nhìn xuống, rất nhanh khóa lại bọn Tôn Kỳ, hừ lạnh:
“Con người to gan, dám…”
Hắn còn chưa nói hết, Tôn Kỳ búng tay một cái, bức tượng ầm ầm sụp đổ, hóa thành điểm điểm năng lượng tan vào trong trời đất.
Tôn Kỳ lười nhác cùng hắn giao tiếp, ngươi chân thân ở đây còn không xứng xách dép cho ta, một cái ảnh chiếu có tư cách gì lớn lối.
Thần giới, một tên đang cùng đám đồng bạn trao đổi, chợt khí tức thoát rung chuyển, sắc mặt tái đi.
“Có chuyện gì?” tên bên cạnh hỏi.
“Không sao!” tên này đưa tay ngăn lại, mỉm cười, biểu lộ không có chuyện gì nhưng trong lòng bão nổi, con người… vậy mà dám phản kháng.
Chuyện này nhất định không thể bỏ qua.
Tôn Kỳ giải quyết xong cự tượng cũng không có cái gì cảm xúc.
“Thần linh… thần linh đâu rồi?” có người hỏi.
“Biến mất rồi.”
“Thần linh hiện thân không biết là có chuyện gì? hình như nhìn về phía chúng ta, ánh mắt không tốt lắm.”
Thần linh xuất hiện khiến đám người bàn bán một phen.
“Hừ! có cái gì đáng bàn tán, bây giờ nên nghĩ xem đêm nay ngủ chỗ nào.” Long lạnh nhạt, trong lời nói không có chút nào kính sợ thần linh.
Có lẽ vì từ nhỏ hắn đã bị vứt trong rừng, không có khái niệm thần linh, càng không biết kính sợ là gì, hắn tôn kính chỉ có thầy mình.
Tôn Kỳ hài lòng, đó là lý do vì sao hắn chọn mấy đứa nhỏ làm đồ đệ, như trang giấy trắng dễ đào tạo.
Bọn người nghe vậy thấy cũng phải.
“Tại chỗ cắm trại đi.” Tôn Kỳ lệnh.
Ngôi làng trước mắt không đến được nữa rồi, cũng không quá quan trọng chuyện vào làng, tìm một bãi đất trống là được.
Mọi người bắt đầu xắn tay lên làm việc, dỡ đồ từ hai trăm xe trâu, các lều bạt nhanh chóng được dựng lên, lửa cháy lách tách, mùi thịt nướng đồ ăn bay theo gió.
Những ngày tiếp theo, Tôn Kỳ thỉnh thoảng sẽ gặp tượng thần hiển linh nhưng chưa kịp nói gì đã bị hắn một cái búng tay phá nát.
Thậm chí có lần xuất hiện bốn tượng thần hiển linh cùng sánh vai đi tới, bọn họ đã rút kinh nghiệm sau những lần thất bại trước đó.
Lần này trực tiếp ra tay.
Oanh! bầu trời nổ vang, bốn cái cự thủ đập xuống.
Mặc dù con người bây giờ là tài nguyên quý, nhưng đám này nhất định phải giết đi, không thể để hạt giống phản nghịch nảy mầm.
Mắt thấy đã thành công, bọn hắn cười nhạt.
“Sâu kiến!”
Nhưng đúng lúc này không gian ngưng kết, bọn họ dừng ngay tại chỗ, cảm giác áp bức khủng bố giống như trời sụp, bốn bọn họ ánh mắt hoảng hốt, cảm giác như ngày xưa gặp phải Thiên Thần, sâu kiến cũng không bằng.
Răng rắc… bốn ảnh tượng sụp đổ tan biến, đến nhanh đi càng nhanh.
Tại Thần giới, bốn người đang ngồi thi pháp, đột nhiên há miệng phun máu, bọn họ lần này là có chuẩn bị, lực lượng truyền thâu rất nhiều bởi vậy chịu phản phệ nặng hơn.
Bọn họ sắc mặt trắng bệch nhìn nhau, tóc ướt mồ hôi, có thể nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt nhau.
Con người từ bao giờ lại xuất hiện một nhân vật đáng sợ như vậy, hoặc có thể đây không phải là con người, có thể là Ma tộc đang âm mưu cái gì đó tại khu vực bình nguyên này.
Ai cũng biết bình nguyên là cứ điểm quan trọng, dùng để hội quân tiến đánh tứ phương, Ma tộc từ lâu đã nhăm nhe nơi này.
Bọn họ sở dĩ nghĩ là Ma tộc mà không phải các tộc khác vì bọn họ biết Ma tộc là Quang Minh tạo ra, là phản bội là tội ác.
Cứ có chuyện trước tiên nghĩ đến bọn họ.
“Các vị học đệ thấy thế nào?” một tên hỏi.
“Chuyện này nói nhỏ thì nhỏ, nói lớn thì lớn.
Nhỏ thì chỉ là chuyện con người, lớn thì liên quan đến Ma tộc âm mưu.
Học đệ nghĩ chúng ta vẫn lên báo lên trên một tiếng, chúng ta không bao được chuyện này.” một tên nói.
Mấy tên còn lại gật đầu.
Sau đó bọn họ báo lên Thần Đạo Gia.
Vì hệ thống trường học không còn, các nhà cũng thay đổi hoạt động, Thần Đạo Gia hiện nay quản lý quá trình xây dựng tái thiết Thần giới, chuyện con người… cũng có một chút liên quan đến nhiệm vụ của bọn họ.
Thần Đạo Gia sau khi tiếp nhận chuyện này, cảm thấy đúng là cần lưu tâm.
Nhưng tạm thời không thể phái người đi tới điều tra, hiện nay quá thiếu thốn nhân thủ, tạm thời vẫn để đám có tượng thần lưu tâm đám người kia.
…
Trời tối, khi mặt trời vừa lặn, đám người đốt lửa nấu thức ăn.
Long đang luyện quyền, từng quyền đánh ra mang theo tiếng gió, quả nhiên là kỳ tài võ học, sắp chạm tới quyền ý.
Ân thì cầm cành cây luyện kiếm, sau đó lại đổi thành dây, đao, côn… các loại vũ khí.
Hồ ngồi trước đống lửa dùng một con dao nhỏ, gọt gọt đẽo đẽo một miếng gỗ cuối cùng a lên một tiếng vui mừng, soi soi trước ánh lửa.
“Diệp tỷ xem nè, đệ vừa mới làm ra thứ này.”
Diệp tiếp lấy nghi ngờ hỏi.
“Thứ này dùng để làm gì?”
“Chải tóc!” Hồ vừa nói vừa làm mẫu thử, hắn chải lên đầu, quả nhiên, bớt đi tóc rối.
Diệp ánh mắt tỏa sáng, tiếp lấy đồ này, lật trái lật phải, chải thử, rất hài lòng.
“Ngươi gọi thứ này là gì?”
Hồ suy nghĩ một chút, lắc đầu:
“Đệ cũng không biết nữa, hay là tỷ đặt tên đi.”
Diệp suy nghĩ một lúc lâu, nói:
“Vậy gọi nó là lược đi.”
Hồ gật đầu, cảm thấy cái tên không tệ.
“Ngươi có thể làm ra cái lớn hơn nữa không? như thế này này…” Diệp vừa nói vừa diễn tả.
“A! cần lớn như vậy để làm gì?” Hồ thắc mắc.
Diệp giải thích:
“Ban sáng, mấy vị ca ca bắt được con cừu làm thịt, ta thấy lông của nó khá tốt, có thể dệt làm quần áo, quân áo dệt bằng sợi vỏ cây quá thô, quá cứng, mặc quá khó chịu.
Bởi vậy cần một chiếc lược lớn để chải chuốt.”
Hồ cười tươi:
“Không thành vấn đề.”
Tại một chỗ khác, Lạc trên môi kẹp chiếc lá, thổi một bài nhạc du dương, đàn trâu thỉnh thoảng ngửa mặt hú lên u u một tràng hưởng ứng.
Cũng chỉ có hắn mới thổi cho trâu nghe.
Bộp bộp bộp… Lãng một bên đập đập giã giã mớ cây thuốc, khi tất cả đã nhàu nát, hắn đưa lên miệng ngửi ngửi, định đưa lên miệng nếm, đúng lúc này một bàn tay bắt lại tay hắn.
“Thử với chó trước.” mẹ hắn vội ngăn cản, trách mắng.
“Ngươi quên lần trước sốt, tiêu chảy, hôn mê mấy ngày liền hay sao?”
“Không sao! lần này con cảm thấy rất tốt.” Lãng tự tin.
“Tính mạng chỉ có một thôi đừng lấy nó ra làm trò đùa.” bà mẹ mắng.
“Sợ gì chứ! không phải đã có thầy rồi sao?”
“Nghe lời mẹ đi!” Tôn Kỳ ngồi gần đó nghe được liền nhắc.
Lãng gãi đầu cười cười, tuân lời, không dám cãi, nhưng hắn vẫn cảm thấy thử với người mới có thể chắc chắn dược tính.
Có đôi khi độc với chó lại không độc với người và ngược lại.
Bởi vậy thuốc vẫn là cần người thử.
Một bên khác Ngạo đang phụ đạo dạy học cho Đá, Ngạo là đứa thông minh, học chữ nhanh nhất trong nhóm.
Đá ngược lại tiếp thu hơi chậm.
Nhạc đang cùng mọi người làm việc, dọn dẹp, nhóm lửa, nấu ăn… hắn rất tháo vát.
“Thầy dùng trà.” Nhạc đưa lên cho Tôn Kỳ một ấm trà.
Tôn Kỳ gật đầu tiếp nhận, Nhạc lui ra tiếp tục làm việc.
“Thầy ơi, tuyết từ đâu rơi xuống?” Hồng ghi chép cái gì đó, suy tư, đột nhiên lên tiếng hỏi.
“Hơi nước đóng băng trên trời rơi xuống.” Tôn Kỳ trả lời.
“A! vậy mà trưởng làng nói từ trên mặt trăng rơi xuống.” Hồng lập tức ghi lại.
“Nếu là mặt trăng, vậy ban ngày sao vẫn có tuyết.” Tôn Kỳ cười nói.
“Con cũng nói như vậy, trưởng làng không trả lời được, cuối cùng mắng con một trận, con gái thì lo đẻ đi, hỏi nhiều làm gì?” Hồng thuật lại lời trưởng làng, trong lòng vẫn còn ấm ức.
Tôn Kỳ gật đầu mỉm cười, người dạy vô tri giết chết cả một thế hệ.
“Trưởng làng còn nói vật nặng rơi nhanh hơn vật nhẹ, càng nặng rơi càng nhanh.
Nhưng có một lần con trèo lên cây, thử thả hai hòn đá một to một nhỏ, thì thấy bọn chúng gần như chạm đất cùng lúc.
Vậy là sao hả thầy?” Hồng tiếp tục hỏi.
“Tốc độ rơi không phụ thuộc vào khối lượng.” Tôn Kỳ nói.
Hồng ồ lên một tiếng.
Sau đó Tôn Kỳ tiếp tục giải thích, chỉ cần Hồng hỏi, hắn đều sẽ nói, chỉ là có nhiều thứ vượt quá kiến thức của Hồng, nàng thế nhưng vẫn còn nhỏ, ghi lại sau đó từ từ đi phẩm vị.
“Thầy ơi, trưởng làng nói thế giới này được tạo ra bởi bốn nguyên tố đất, lửa, nước, khí có đúng không?” Hồng lại hỏi.
Tôn Kỳ gật đầu, Hồng tròn mắt, không ngờ trưởng làng nói đúng, trước đó trưởng làng nói toàn sai, để cho nàng ấn tượng trưởng làng nói cái gì cũng sai.
Nhưng sau đó Tôn Kỳ lại nói:
“Ngoài ra còn có một thứ nữa…”
Hồng nghiêng tai lắng nghe, phải như vậy chứ! xem ra suy nghĩ của nàng không sai trưởng làng toàn nói lung tung.
Trong mắt nàng, thầy mới là không gì không biết.
“Ý!” Tôn Kỳ phun ra một chữ.
“Ý?” Hồng không hiểu.
“Không cần đi suy nghĩ vấn đề này, từ từ ngươi sẽ hiểu.” Tôn Kỳ mỉm cười xoa đầu nàng.
Hắn không giải thích, Hồng vẫn chưa đủ trình độ để hiểu, không phải cứ giảng càng cao siêu thì học trò sẽ càng giỏi, phải tùy sức mà dạy.
Hồng gật đầu, tại một trang sách trống ghi xuống chữ Ý.
Đúng lúc này, Tôn Kỳ hơi ngẩng đầu nhìn về phương bắc.
Tại rất xa rất xa chỗ Tôn Kỳ, một đám hắc vân theo đêm tối tràn lan xuống, bọn chúng bao trùm một cái thôn làng, chuẩn bị bắt người.
Tôn Kỳ hơi nhíu mày, hắn nhớ năm xưa chính mấy thương hội buôn người này đã giết cha mẹ hắn, bắt hắn để luyện linh, từ đó khiến cho cuộc đời hắn quỹ tích thay đổi.
Tôn Kỳ đứng lên, nhìn Ân nói:
“ Ân, nhìn kiếm này!”
Nghe vậy Ân liền dừng tập luyện, nghiêm túc nhìn Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ kẹp hai ngón tay, lấy chỉ làm kiếm, đơn giản một động tác giơ lên chém xuống.
Tại phương bắc, đám hắc vân bị một kiếm chém làm đôi, hủy diệt, những tên trốn trong hắc vân tan biến theo gió.
Tên Tạo Thể cảnh dẫn đầu ngơ ngác, tất cả đều không còn rồi, chuyện gì, hắn không biết, mọi thứ diễn ra quá nhanh.
Hắn chỉ biết: đáng sợ… quá đáng sợ!
Hắn lập tức quay đầu chạy trốn về Ma giới.
Tôn Kỳ cười nhạt, giữ cho ngươi một hơi để ngươi báo tin, sau đó nhớ đến càng nhiều càng tốt.
Tôn Kỳ cúi đầu nhìn Ân hỏi:
“Thấy được sao?”
Ân thoáng suy nghĩ một chút, lắc đầu.
“Con không thấy được nhưng mà cảm giác có một cỗ sắc bén chém trời chia đất.”
Tôn Kỳ gật đầu mỉm cười:
“Như vậy đã rất tốt! tiếp tục chăm chỉ luyện tập.”
Ân ngoan ngoãn, lại luyện kiếm, cảm thấy thầy mình thật lợi hại.
Một đêm bình yên cứ thế qua đi.
…
Ma giới, trong đêm, tên Tạo Thể cảnh chạy trở về, xông vào hội trường, lúc này đang diễn ra cuộc họp.
“Có chuyện gì?” một tên lên tiếng hỏi.
“Con… người…” tên này phun ra được hai chữ, sau đó thân thể đổ sụp, bị cắt thành từng khối vuông vức, chết không nhắm mắt.
Tên hội trưởng đứng bật dậy, sắc mặt băng hàn, là ai? là ai to gan dám ra tay với trưởng lão Sư Hống Hội.
Có thể tại biên giới làm ăn bắt người, đều là thương hội có thế lực, địa bàn phân chia rõ ràng.
Là cái nào ra tay? Hổ Khiếu Hội, Kình Thương Hội hay là Bất Tử Hội?
Trước khi chết, trưởng lão nói đến con người là ý gì?
Thật khó hiểu! nhưng chuyện này chắc chắn không thể bỏ qua.
Phải nhanh chóng phản kích, cho bọn chúng biết Sư Hống Hội không dễ chọc.
Không đợi đến đêm, bọn hắn xuất phát ngay ban ngày, đêm mới là thời điểm hành động tốt nhất nhưng bọn hắn không chờ được, biết đâu đối phương vẫn còn quanh quẩn đó, không nghĩ ra bọn hắn dám ngay ban ngày ra tay.
Có thể ban ngày ra ngoại giới, cũng chỉ có Tạo Thể cảnh trở lên, để an toàn, bọn hắn còn kéo thêm một đám hắc vân.
…
Khi mặt trời vừa lộ tia nắng đầu tiên, Tôn Kỳ lên đường khởi hành.
Tôn Kỳ cưỡi trâu thong dong, phía sau có người đi bộ, có người ngồi xe bò, bọn trẻ chạy nhảy vui đùa.
Bọn họ tốc độ đi khá chậm.
“Thầy ơi chúng ta đi đâu về đâu, còn mất bao lâu nữa?” Ngạo đi đến bên cạnh Tôn Kỳ hỏi.
“Chúng ta đến Bình Nguyên Thành, thời gian khoảng vài năm.” Tôn Kỳ đáp.
“Vì sao chúng ta lại đến đó?” Đá hiếu kỳ hỏi tiếp.
“Vì đó là nơi ta sẽ đặt bia giao ước.” Tôn Kỳ trả lời.
Đá gãi đầu không hiểu.
Tôn Kỳ mỉm cười:
“Nơi đó gần biển, ta sẽ dẫn các trò xem biển.”
“A! biển.” Hồng vỗ tay vui vẻ.
Mấy đứa trẻ còn lại ánh mắt tỏa sáng.
Nghe thầy giảng dạy địa lý, sớm đã muốn biết biển hình dạng thế nào.
Còn cái gì bia giao ước… không biết, cũng không quan tâm.
Chợt Tôn Kỳ khẽ nghiêng đầu về phương bắc, khóe môi hơi cong lên, thêm mấy con ruồi chạy đến.
Hắn đưa tay vỗ bộp một tiếng.
Sư Hống Hội mấy tên đang cực tốc bay, mới ra khỏi Ma giới không lâu, đột nhiên có một cỗ áp lực khổng lồ từ hai bên ép tới, còn chưa hiểu chuyện gì…
Oanh! bọn chúng bị đập vụn, hắc vân cũng tan biến.
Tên hội trưởng ngơ ngác, sau đó lập tức quay đầu, ôm thân hình tàn tạ chạy trốn.
“Thầy, người vừa làm gì vậy?” Hồng hiếu kỳ.
“Đập ruồi!” Tôn Kỳ mỉm cười.
Hồng không hiểu, không cho rằng đơn giản như vậy.
“Thầy… thầy…” lúc này Lãng chạy tới, nâng lên một lọ thuốc.
“Đây là thuốc đuổi ruồi muỗi con mới chế, đảm bảo không một con ruồi muỗi nào dám lại gần.”
Tôn Kỳ vui vẻ tiếp nhận, đổ ra dịch lỏng, có mùi thơm thảo dược, sau đó bôi khắp cánh tay.
Lãng ánh mắt to tròn, chờ mong.
“Rất tốt!” Tôn Kỳ tưởng hắn muốn được khen nên khen một câu.
Nhưng mà Lãng vẫn ánh mắt đó nhìn hắn.
Một lúc sau có tiếng mắng lớn:
“Lãng, ngươi làm cái gì, tại sao ta lại thấy ngứa như vậy?” Nhạc đi tới, hùng hùng hổ hổ.
“Đệ có làm cái gì đâu?” Lãng tỏ ra vô tội.
“Còn dám nói không! ta bôi thuốc đuổi ruồi muỗi của ngươi thì liền thấy ngứa, da nóng rát.” Nhạc trưng ra hai cánh tay đỏ ửng, phồng rộp.
Lãng sợ hãi vội lắc đầu chối:
“Không có, thuốc của đệ rất tốt.
Huynh xem thầy không phải là không có gì sao.”
Nhưng lời này vừa mới nói ra, phải nuốt lại, vì cánh tay Tôn Kỳ bắt đầu nổi đỏ.
Tôn Kỳ cười khổ, hắn bị bắt thử thuốc.
Lãng bối rối:
“Không thể nào… không thể nào… sao lúc con bôi lên người không thấy chuyện gì?”
“Là dị ứng.
Mỗi người cơ thể khác nhau, độc nhất vô nhị.
Bởi vậy một phương thuốc chữa cho người này sẽ khỏi, chữa cho người khác sẽ chết.
Làm thầy thuốc ngươi phải chú ý điều này.” Tôn Kỳ dạy bảo, những cái này dị ứng đối với hắn thật chẳng là gì.
Lãnh gật đầu lia lịa:
“Vậy… vậy… học trò phải làm sao?”
Tôn Kỳ đổi giọng nghiêm khắc:
“Đã ngươi làm sai vậy thì phải tự sửa.”
Lãnh mạnh gật đầu, hắn đã hiểu, vội chạy đi điều chế thuốc.
“Còn học trò…” Nhạc cười khổ, hai cánh tay của hắn rất đau nhức a.
“Không sao, chờ được.” Tôn Kỳ vỗ nhẹ vai Nhạc, đau đớn lập tức tan biến, nhưng cánh tay phồng rộp vẫn còn, hắn cũng để nguyên cánh tay mình như vậy, chờ Lãng đi.
Sau đó qua mấy lần dùng thuốc mới chữa hết dị ứng nhưng mà lại khiến mặt bọn họ xanh lè, cái này là tác dụng phụ, không ảnh hưởng sức khỏe nhưng ảnh hưởng tâm lý.
“Một thầy thuốc giỏi không chỉ chữa bệnh trên cơ thể mà còn phải nghĩ đến tâm lý người bệnh.” Tôn Kỳ tiếp tục dạy.
Nhạc thì vô cùng bực mình, cứ lẩm bẩm chửi.
Tôn Kỳ thấy không sao, cứ để mặt xanh vậy để Lãng có động lực nghiên cứu...