Nhân Tổ

Chương 87 - Thực Độc Hoa Cùng Phong Huyết Ong

Thu nhập xong Lục Thiềm Thừ, Tôn Kỳ tiến đến mục tiêu tiếp theo: Thực Độc Hoa hạt giống.

Tiểu Lục vừa dẫn đường vừa giới thiệu về Thực Độc Hoa.

Cây Thực Độc Hoa cao khoảng một thước, hoa vàng năm cánh, hoa to bằng bàn tay.

Mỗi cây Thực Độc Hoa chỉ có một bông hoa. Mỗi bông hoa thường kết xuất một hạt.

Hạt cây Thực Độc Hoa thon dài, màu đen óng, to chừng ngón tay.

Thực Độc Hoa trong nhựa có độc nhưng độc tính không mạnh. Các phần khác của cây lại không hề có độc.

Giá trị duy nhất của Thực Độc Hoa được biết đến hiện nay là hạt của nó có thể chiết xuất thành tinh dầu. Tinh dầu có mùi thơm nhẹ, thường được côn trùng yêu thích.

Thực Độc Hoa nở hoa kết hạt quanh năm, không khó thu hoạch. Nhưng vấn đề là Thực Độc Hoa thường mọc xen kẽ với Cúc Năm Cánh, cả hai loại cây khá giống nhau về hình dáng màu sắc, bông hoa, hạt có khác nhau đôi chút.

Hạt của Cúc Năm Cánh có màu nhạt hơn Thực Độc Hoa.

Nhưng đó cũng không phải vấn đề lớn.

Vấn đề ở chỗ trên cây Cúc Năm Cánh thường có ổ của Sạ Trùng.

Sạ Trùng là côn trùng nhỏ như ngón tay, bay khá nhanh, sống thành từng ổ khoảng mười con một ổ.

Sạ Trùng hút nhựa cây Cúc Năm Cánh làm thức ăn.

Sạ Trùng có tập tính bảo vệ lãnh thổ khá cao, mỗi một cây Cúc Năm Cánh là một lãnh thổ riêng, chúng sẵn sàng tấn công bất cứ ma thú hay Ma tộc nào xâm phạm lãnh thổ của nó.

Sạ Trùng là côn trùng có độc. Chất độc của nó có thể gây tê liệt thân thể, nếu bị cắn quá nhiều sẽ bị tê liệt toàn thân.

Nếu bị tê liệt toàn thân thì sẽ vô cùng nguy hiểm, nên nhớ đây là Vô Tận Thuỷ Trạch. Thứ nhiều nhất ở Vô Tận Thuỷ Trạch chính là nguy hiểm.

Tiểu Lục dẫn đường, đi suốt một tháng mới tới chỗ Thực Độc Hoa.

Trên đường đi cũng gặp phải một vài lần bị tấn công bất ngờ, nhưng Tôn Kỳ dễ dàng hoá giải. Chuyến đi này có kinh chưa hiểm.

Tiểu Lục đứng trên cành cây chỉ hướng phía trước nói:

“Công tử có thể thấy phía trước là một bãi cát bồi, cỏ mọc xanh um cao qua đầu. Chính là nơi sinh sống của Thực Độc Hoa cùng Cúc Năm Cánh.”

“Bao xung quanh là con kênh do tự nhiên hình thành, mùa này chỉ sâu có hai thước.”

“Công tử đừng nhìn mặt nước yên bình mà khinh thường. Ở dưới nước có thể là cá sấu, rắn độc, trăn nước, cá ăn thịt… Rất nhiều nguy hiểm không biết trước.”

“Tiểu Lục chỉ dẫn đường đến đây, còn lại vẫn là do công tử tự thu nhập.”

Tôn Kỳ gật đầu nhìn về phía bãi cát bồi.

Thần thức ngoại phóng bao quát cả khu vực.

Dưới thần thức dò xét, Tôn Kỳ phát hiện bảy con cá sấu, một bầy trăm con cá ăn thịt, hai con trăn nước hai bên bãi bồi, mấy con rắn độc.

Bên trong bãi bồi, ổ Sạ Trùng lít nhít bám trên cây Cúc Năm Cánh.

Tôn Kỳ sắc mặt trầm xuống, muốn lấy được hạt Thực Độc Hoa chỉ sợ không dễ.

Tôn Kỳ mở miệng:

“Chúng ta tạm thời dừng lại nghỉ ngơi, ta cần quan sát mấy ngày.”

Tiểu Lục đáp lời:

“Được!”

Sau đó hắn nhanh chân chọn một cây cao, cuốn cành bẻ lá tạo thành một cái lán ở tạm. Hắn là thợ săn kinh nghiệm mấy việc này với hắn quá đơn giản.

Tôn Kỳ quan sát khu vực này ba ngày liền.

Hắn phát hiện:

Bảy con cá sấu phân chia địa bàn rõ ràng, không con nào xâm phạm địa bàn con nào. Bọn cá sấu hoạt động tại tầng nước mặt.

Bọn cá ăn thịt thì sống ở tầng nước đáy, cả vùng bãi bồi này đều là địa bàn của chúng.

Hai con trăn nước nằm tại hai bên bãi bồi gần nước.

Mấy ngày quan sát Tôn Kỳ đã nhẩm tính ra kế hoạch qua kênh nước.

Tôn Kỳ lúc này đang tĩnh tâm đứng trên cây lặng chờ cơ hội.

Tiểu Lục đứng bên cạnh, yên tĩnh quan sát, với hắn mà nói Tôn Kỳ muốn chuẩn bị bao lâu đều được, hắn tính tiền theo ngày nên càng lâu thì tốt.

Một cơn gió nhẹ thổi, lá cây xào xạc. Tôn Kỳ bỗng nhiên mở mắt bẻ lấy một nhánh cây phóng đi.

Nhánh cây bay nhanh như tên bánh, đâm phốc trúng cánh một con Hồng Hạc.

Con Hồng Hạc đang bay gần mặt nước thì bị đâm trúng cánh làm nó lảo đảo rơi xuống mặt nước, nhưng nó cố vẫy cánh bay lên.

Con Hồng Hạc đập cánh quấy nước làm cả vùng nước xao động, gây lên sự chú ý cho một con cá sấu.

Con cá sấu này lặng lẽ bơi tới chỗ con Hồng Hạc đang vùng vẫy trong vô vọng.

Con cá sấu há to miệng định ngoạm lấy con Hồng Hạc lôi xuống nước dìm chết, thì bỗng nhiên có một viên đá bay tới, bắn trúng mắt trái của nó. Làm nó táp hụt.

Con Hồng Hạc sợ quá, dùng hết sức vẫy cánh rời xa nhưng nó lại bay rớt xuống địa bàn con cá sấu bên cạnh.

Con cá sấu này thấy con mồi bay vào địa bàn của mình thì nhanh chóng quẩy đuôi bơi tới.

Con cá sấu trước đó sẽ không chịu để con mồi tới miệng lại bay đi, nó cũng bơi tới chỗ con Hồng Hạc, vào địa bàn của kẻ khác.

Hai con cá sâu bơi nhanh há miệng táp lấy con Hồng Hạc.

Lúc này lại có mấy viên đá bay tới đánh vào mắt hai con cá sấu, khiến chúng táp hụt.

Con Hồng Hạc tìm thấy cơ hội, lập tức đập cánh cố bay về phía bờ.

Nhưng mà một cái miệng trăn đã chờ sẵn ở đó phóng tới con Hồng Hạc, một viên đá bay ra đánh vào mắt con trăn.

Con Hồng Hạc sợ hãi bay lòng vòng không định hướng.

Con Hồng Hạc đập cánh nước bắn tung toé, tiếng kêu éc éc, máu từ vết thương chảy lan một vùng nước.

Hành động của con Hồng Hạc càng kích thích lũ săn mồi hiếu chiến.

Mấy con cá sấu bơi lại quần chiến giành mồi, hai con trăn nước cũng muốn chia mồi, lũ cá săn mồi ngửi thấy mùi máu thì bơi tới chờ chực.

Tôn Kỳ nhảy xuống cành cây, lướt nhanh trên mặt nước tiếp cận bãi bồi.

Tôn Kỳ đứng tại bờ bãi bồi, hắn sẽ không xâm nhập vào trong sâu.

Tôn Kỳ vòng quanh bãi bồi hái hạt Thực Độc Hoa.

Thực Độc Hoa mọc chủ yếu bên trong bãi bồi nhưng vẫn có vài cây mọc bên ngoài. Tôn Kỳ mấy ngày nay quan sát chính là muốn xác định rõ mục tiêu.

Thực Độc Hoa bên ngoài không nhiều, nhưng Tôn Kỳ cũng hái được hơn mười hạt. Như thế là đủ.

Tôn Kỳ nhanh chóng lướt trở lại chỗ Tiểu Lục.

Tiểu Lục cũng không khỏi vui mừng nịnh nọt:

“Công tử trí dũng song toàn. Có thể đơn giản hái được hạt Thực Độc Hoa mà không kinh động bọn Sạ Trùng.”

Tôn Kỳ nhìn hắn cười:

“Ai nói không kinh động bọn Sạ Trùng!?”

Tiểu Lục kinh ngạc.

Tôn Kỳ chạy trước, quát:

“Chạy mau!”

Tiểu Lục tỉnh lại, nhanh chân chạy theo Tôn Kỳ.

Bọn họ chạy suốt hai canh giờ mới bỏ rơi được bọn Sạ Trùng.

Tiểu Lục sắc mặt trắng bệt nhìn cánh tay trái bị liệt. Hắn bị Sạ Trùng cắn trúng một nhát tay trái.

Tôn Kỳ nhìn hắn an ủi:

“Không sao! Chỉ nửa ngày là hết. Chúng ta chọn chỗ nghỉ ngơi, ngày mai lại đi tiếp.”

Ngày hôm sau, Tiểu Lục dẫn Tôn Kỳ hướng đến Thiên Trượng Bích. Vừa đi Tiểu Lục vừa giới thiệu về nơi này.

Thiên Trượng Bích là một vách đá dựng thẳng đứng, cao trăm trượng.

Vì là một vách đá nên không có nhiều thực vật bám lên trên. Vách đá có nhiều khe, hang, hốc… Chính là thiên đường chỗ ở cho rắn, rết, bò cạp, ong, kiến… tất cả bọn chúng đều mang kịch độc.

Loài ong Phong Huyết cũng như thế, chúng làm tổ trong các khe đá.

Ong Phong Huyết to như nắm tay, màu vàng, bụng sọc đen vàng, hàm răng khoẻ, kim chích ở đuôi cực độc.

Tập tính bảo vệ tổ cao, bọn chúng sẵn sàng liều mạng với kẻ xâm nhập.

Ong thợ ban ngày đi thu nhập mật, ban đêm trở lại tổ.

Mật của Phong Huyết ong có màu đỏ đậm như máu nên mới có tên Phong Huyết.

Mật của bọn chúng rất được ưa thích sử dụng.

Đã từng có nhiều kẻ muốn thử nuôi loại ong này, nhưng mà mật ong nuôi lại không có màu đỏ đậm, chất lượng cũng không bằng mật ong tự nhiên.

Từ đó lại không có kẻ nuôi Phong Huyết ong mà chỉ đi lấy mật từ tự nhiên.

Tiểu Lục giới thiệu xong thì quay sang nói với Tôn Kỳ:

“Công tử nuôi ong này vừa khó mà lại không có mật như tự nhiên. Công tử chắc chắn vẫn muốn một tổ ong chứ?”

“Nếu công tử muốn mật ong thì ở nhà Tiểu Lục vẫn còn một ít, có thể bán cho công tử.”

Tôn Kỳ vẫn cương quyết:

“Ta cần tổ ong Phong Huyết để tặng nên nhất định phải có bằng được.”

Tiểu Lục thấy thế thì cũng không thuyết phục nữa:

“Nếu vậy thì chỉ cần cắt một phần năm tổ ong, cùng một con ong chúa, cùng mười con ong thọ là đủ gầy dựng tổ mới.”

Tôn Kỳ gật đầu lấy ra một cái hộp đã chuẩn bị trước.

Tiểu Lục nói tiếp:

“Phong Huyết ong sợ khói, gặp khói là bị say. Công tử có thể dùng khói hun trước sau đó mới cắt lấy tổ ong sẽ dễ dàng hơn.”

“Phía bên này sườn núi dễ leo lên trên hơn. Bọn thợ săn chúng ta thường xuyên khai thác mật ong Phong Huyết nên tạo ra một đường leo lên dễ dàng.”

Tôn Kỳ nhìn hắn cười:

“Ngươi có vẻ rất thông thạo chuyện lấy mật?”

Tiểu Lục vỗ ngực khẳng định:

“Tất nhiên rồi! mỗi năm đều lên đây lấy mật mà!”

Tôn Kỳ lại cười nói:

“Vậy được! ngươi leo lên lấy tổ ong cho ta đi.”

Tiểu Lục chần chờ:

“Nhưng mà…”

Tôn Kỳ cắt ngang, nói;

“Năm mươi ma thạch.”

Tiểu Lục vẫn còn chần chờ.

“Tám mươi ma thạch.”

“Một trăm ma thạch.”

Hồi lâu ngã giá, Tiểu Lục chấp nhận giá hai trăm ma thạch. Hắn vui vẻ leo lên lấy tổ ong.

Hai trăm ma thạch một tổ ong hoàn toàn đáng giá, Tiểu Lục còn có thể giữ phần mật ong thừa.

Tôn Kỳ cười: chuyện có thể dùng tiền giải quyết thì nên dùng tiền.

Tiểu Lục rất chuyên nghiệp chỉ trong chốc lát đã tiến gần đến tổ ong, trên đường leo lên lại tránh kinh động đến rắn rết bọ cạp trong hang. Hắn đốt một nắm lá khô, sau đó thổi khói vào trong vách đá tổ ong.

Lũ ong hít phải khói thì bay loạng choạng, ngã nhào xuống đất.

Tiểu Lục thấy lũ ong tất cả đã bị say khói, hắn lấy ra một con dao cắt tổ ong khỏi vách đá.

Tiểu Lục khi trở xuống, hắn cắt phần tổ ong có ong chúa cùng mười mấy con ong thợ đang say khói đặt vào trong hộp gỗ cho Tôn Kỳ. Phần còn lại của tổ ong thì hắn giữ lấy.

Tôn Kỳ nhìn phần tổ ong này thở phào. Vậy là hắn đã hoàn thành được ba nhiệm vụ, tiếp theo sẽ đến Huyết Ma khoáng mạch thử vận may.

Bình Luận (0)
Comment