Nhân Tộc Trấn Thủ Sứ (Dịch)

Chương 1001 - Chương 1001: Đại Tần Băn Khoăn, Luyện Hóa Máu Thần Linh (4)

Chương 1001: Đại Tần băn khoăn, luyện hóa máu thần linh (4)

“Thần thông chính là một thủ đoạn siêu thoát phạm trù võ học bình thường, không đến cảnh giới nhất định, là không nắm giữ được thần thông, cho dù là miễn cưỡng nắm giữ, cũng khó thi triển ra.

Chỉ có đánh vỡ cực hạn võ giả ban đầu, bước vào một cảnh giới khác, mới là yêu cầu thấp nhất để thi triển thần thông.”

Thẩm Trường Thanh giải thích một câu.

Chuyện thần thông, không có gì cần thiết giấu diếm.

Mặc kệ đối phương biết hay không, với mình mà nói, đều không có ảnh hưởng.

Nghe vậy, Cổ Hưng như có chút ngộ ra.

Đôi câu vài lời của đối phương, khiến hắn có chút hiểu thần thông cường đại rồi.

Áp chế tò mò đối với thần thông, Cổ Hưng lại hỏi: “Thẩm trấn thủ chính là Trấn Thủ sứ Đại Tần ta, luận thực lực, đã là người đứng đầu Đại Tần, phóng mắt khắp thiên hạ chỉ sợ cũng không ai có thể chống lại ngươi.

Rốt cuộc là người phương nào, có thể chiến một trận với Thẩm trấn thủ, đối phương đã ngã xuống hay chưa?”

“Chưa.”

Thẩm Trường Thanh lắc lắc đầu.

Hắn biết suy nghĩ trong lòng Cổ Hưng.

Đơn giản là toát ra một vị cường giả thần bí, cảm nhận được uy hiếp mà thôi.

“Vị kia không giống bình thường.”

“Nguyện nghe cho tỏ.”

Vẻ mặt Cổ Hưng khẽ dao động.

Có thể khiến đối phương nói ra từ không bình thường này, hiển nhiên là thật sự không đơn giản.

Nhưng cũng đúng.

Có thể giao thủ với vị Đại Tần Trấn Thủ sứ này, hơn nữa có thể toàn thân mà lui, bản thân dã không thể đơn giản đến đâu.

“Man Thần!”

“Man Thần!”

Sắc mặt Cổ Hưng đột nhiên biến đổi, cái tay cầm chén trà cũng run lên kịch liệt, nước trà vãi xuống, cũng chưa hề chú ý.

“Thẩm trấn thủ nói, là Man Thần trong truyền thuyết của Man tộc?”

“Không sai.”

“A!”

Cổ Hưng hít sâu vào một hơi.

Thật là Man Thần!

Hắn vẫn luôn cho rằng, Man Thần chỉ là truyền thuyết mà thôi, căn bản không có khả năng tồn tại.

Trước mắt nghe ý tứ đối phương, Man Thần là thật sự tồn tại.

Thẩm Trường Thanh nói: “Nếu ta không đoán sai, Man Thần hẳn là cường giả thời kì thượng cổ, nếu là ở thời kì toàn thịnh, thực lực của hắn nghĩ hẳn sẽ không yếu hơn so với Yêu Thần yêu tà nhất tộc bao nhiêu.

Căn cứ vị kia nói, Man tộc chính là máu thịt hắn diễn hóa mà thành.

Hôm nay Man tộc để vị này một lần nữa sống lại, mục đích không cần nói cũng biết.”

Trầm mặc.

Trầm mặc như chết.

Vẻ mặt Cổ Hưng biến ảo bất định, suy nghĩ trong đầu cũng dâng trào không ngừng.

Đại Tần vừa mới từ chối Man tộc không bao lâu, Man Thần trong truyền thuyết liền sống lại.

Phương diện này, Man tộc là có tính toán gì, liền có thể nghĩ mà biết.

Nghĩ đến đây, hắn nhìn về phía Thẩm Trường Thanh.

“Thẩm trấn thủ có nắm chắc đối phó Man Thần không?”

“Ta giao thủ với hắn một phen, tuy không thể trấn áp hắn, nhưng cũng không sợ cái gì, chẳng qua thực lực vị kia chưa hoàn toàn khôi phục, nếu thật sự khôi phục đến thời kì toàn thịnh, lấy thực lực ta bây giờ, chỉ sợ cũng khó có thể chống lại.

Đương nhiên, cho ta cơ hội tiến một bước nữa.

Không nói hoàn toàn trấn áp, nghĩ hẳn bảo vệ Đại Tần an ổn, là không có vấn đề.”

Thẩm Trường Thanh vẻ mặt bình tĩnh.

Hắn nhìn ra được, tin tức Man Thần cho đối phương sự chấn động rất lớn.

Trước mắt nói những lời này, cũng là cho cái an ủi mà thôi.

Chẳng qua, tuy là an ủi, lại cũng là lời nói thật.

Thực lực Man Thần chưa khôi phục, thực lực của mình cũng chưa đến đỉnh phong thật sự.

Nghiêm khắc mà nói.

Bản thân trước mắt chỉ ở Bất Hủ Kim Thân cảnh trung kỳ mà thôi, cho dù là hậu kỳ cũng chưa bước vào.

Nếu có thể bước vào hậu kỳ, thậm chí tới Bất Hủ Kim Thân cảnh viên mãn mà nói, Thẩm Trường Thanh tin tưởng, hắn tuyệt đối sẽ không yếu hơn thần linh cỡ đó bao nhiêu.

Nghe vậy, trong lòng Cổ Hưng hơi thả lỏng.

Không phải hắn trăm phần trăm tin tưởng đối với Thẩm Trường Thanh, là trước mắt chỉ có thể lựa chọn đi tin tưởng.

Nếu đối phương cũng không chống lại được, như vậy Đại Tần lại có ai có thể chống lại Man Thần.

Thẩm Trường Thanh nói: “Ta từng có trao đổi với vị kia, hắn cũng tự cho mình là Nhân tộc, xem ra tạm thời không có ý tứ ra tay với Đại Tần, đồng thời hắn muốn giảng hòa với Đại Tần ta.

Chuyện phủ Đại Hoang ban đầu, cũng đã làm ra bồi thường tương ứng.

Thần cho rằng, trước mắt Man Thần xuất thế, một vị thần linh thời kì thượng cổ, ở trước khi có nắm chắc tuyệt đối, không nên bùng nổ xung đột quá lớn.

Nếu Man Thần nguyện ý lui nhường, vậy chúng ta liền tạm thời yên chuyện.

Mọi chuyện, đợi tới sau khi thực lực ta tiến một bước đột phá lại nói tiếp, không biết bệ hạ nghĩ như thế nào?”

Cổ Hưng chưa lập tức trả lời, mà là hỏi ngược lại một câu.

“Thẩm trấn thủ nói vị kia đồng ý làm ra bồi thường, không biết là bồi thường gì?”

“Một giọt máu thần linh, có thể giải quyết vấn đề tuổi thọ của Trấn Thủ sứ.”

Thẩm Trường Thanh thẳng thắn.

Nghe được câu này, trong mắt Cổ Hưng có ánh sao toát ra.

“Thật sự có thể giải quyết vấn đề tuổi thọ của Trấn Thủ sứ?”

Thực lực Đại Tần vì sao từ từ trượt dốc.

Trừ có yêu tà họa loạn, chính là Trấn Thủ sứ tuổi thọ ngắn ngủi, qua mỗi mấy chục năm phải đổi một nhóm người.

Lại thêm yêu tà họa loạn, Trấn Thủ sứ thường xuyên sẽ có người chết trận.

Thời gian dài, về sau theo không kịp tiêu hao, quốc lực tự nhiên sẽ giảm đi.

Nếu thật có thể giải quyết vấn đề Trấn Thủ sứ, như vậy quốc lực Đại Tần có thể củng cố hơn rất nhiều.

Thẩm Trường Thanh lấy ra hộp ngọc, đặt ở trên bàn đá.

Bình Luận (0)
Comment