Nhân Tộc Trấn Thủ Sứ (Dịch)

Chương 1030 - Chương 1030: Ta Chính Là Nhân Tộc, Nhưng Tuyệt Đối Không Phải Người Tần (4)

Chương 1030: Ta chính là Nhân tộc, nhưng tuyệt đối không phải người Tần (4)

Thành trấn trước kia không có bóng người, hôm nay đã có không ít người đi đường.

Người buôn bán nhỏ, dọc phố rao hàng.

Trẻ con chơi đùa, người già hưởng râm mát dưới bóng cây.

Ở thế đạo ngày nay, cảnh tượng như thế được cho là ít có.

Đối với cảnh tượng cỡ này, Thẩm Trường Thanh coi như không thấy, chậm rãi đi về phía trước.

Ven đường, có người muốn bắt chuyện, hắn cũng không đáp lại.

Bằng vào ký ức trước đây, không bao lâu, Thẩm Trường Thanh đã xuất hiện ở trước cửa một phủ viện.

Một người mặc áo dài màu xanh da trời, tướng mạo nho nhã hiền hoà, tựa như tiên sinh tư thục, không biết từ khi nào đã đứng ở nơi đó.

Nhìn người tới, trên mặt hắn hiện ra nụ cười ôn hòa.

“Thẩm huynh đến đây.”

“Mạc huynh.”

Thẩm Trường Thanh cũng mỉm cười.

Khắp thiên hạ người họ Mạc rất nhiều, nhưng trong người hắn quen biết, lại là không có mấy ai.

Nơi này là phủ Quảng Nguyên núi Tiểu Khâu.

Thân phận người trước mắt, tự nhiên không cần nhiều lời.

Sau khi từ thông đạo thiên địa rời khỏi, Thẩm Trường Thanh chưa trở về quốc đô, trực tiếp tới các nơi tiêu diệt thiên tai.

Nói trắng ra chút.

Hôm nay các nơi Đại Tần thiên tai tàn sát bừa bãi, trên cơ bản đều trở thành yêu tà.

Trong tay hoặc nhiều hoặc ít, đều dính máu tươi rất nhiều Nhân tộc.

Trước kia thiên tai bất tử, cho nên Trấn Ma ti cũng không có cách nào diệt trừ thiên tai.

Nhưng mà, ở sau khi biết nguyên nhân thiên tai bất tử, cái gọi là thiên tai bất tử, cũng đã trở thành quá khứ.

Chẳng qua, cũng bởi vì thiên tai sinh mệnh lực ương ngạnh, tiêu diệt mỗi một con thiên tai, đều phải tiêu phí của hắn không ít khí lực.

Dẫn tới bây giờ dùng xấp xỉ nửa năm thời gian, mới xem như mang thiên tai các nơi đều dọn dẹp sạch sẽ.

Duy nhất còn lại, chính là phủ Quảng Nguyên nơi này.

Nhìn Mạc Tử Tấn, trong lòng Thẩm Trường Thanh cũng có chút cảm khái.

Thiên tai quả thật là nội tình hùng hậu, hắn lần đầu tiên nhìn thấy đối phương, vị này có thể còn chưa tới cấp bậc Tông Sư.

Nhưng bây giờ nhìn lại, thực lực của đối phương, đã có thể với tới cấp bậc Thiên Nhân.

Cái gì gọi là Thiên Nhân.

Kẻ yếu nhất, cũng có thể địch nổi yêu ma cấp cao cùng Trấn Thủ sứ cấp Vương.

Mình có thể nhanh chóng tăng lên thực lực, là có bảng điều khiển tồn tại, đối phương không có khả năng có được bảng điều khiển.

Như vậy, nội tình của thiên tai, liền có thể thấy được phần nào.

Lúc này, Mạc Tử Tấn nghiêng người tránh ra, thản nhiên cười nói: “Thẩm huynh đã đến đây, không bằng đi vào ngồi chút đi!”

“Được.”

Thẩm Trường Thanh không từ chối, trực tiếp đi vào.

Trong sảnh lớn.

Cảnh tượng so với ngày xưa nhìn thấy, không có khác biệt gì lớn.

Thi họa, lạc khoản treo bên trên đều là bốn chữ Lạc Đàm cư sĩ.

“Lần trước từ biệt, hẳn là có một đoạn thời gian không gặp rồi nhỉ!”

Mạc Tử Tấn đột nhiên cười nói.

Nghe vậy, Thẩm Trường Thanh nói: “Hẳn là có hai ba năm rồi nhỉ!”

Hắn không có khái niệm gì đối với thời gian.

Đại khái tính toán, thời gian thật sự không ngắn.

Từ trong thi họa thu hồi ánh mắt, một lần nữa đặt ở trên thân người bên cạnh.

Nếu như là ở bên ngoài, hắn rất khó nhận ra, đối phương khác với Nhân tộc bình thường.

Phát hiện ánh mắt, vẻ mặt Mạc Tử Tấn không thay đổi: “Thẩm huynh lần này tới đây, không có khả năng không có nguyên do gì, nếu ta không đoán sai, ngươi hẳn là tới giết ta nhỉ!”

Hắn nói rất chắc chắn, giống như sớm có đoán trước.

Thẩm Trường Thanh cười nhạt: “Mạc huynh vì sao sẽ cho rằng như vậy?”

“Ngươi tới núi Tiểu Khâu hai lần, lần đầu tiên xem như vào lầm, nhưng sau khi phát hiện không đúng, liền ngay lập tức rút đi. Lần thứ hai vì yêu tà mà đến, hôm nay ta cũng không ra tay đối với Nhân tộc, lấy tính cách của ngươi, không có khả năng vô cớ mạo hiểm.

Trừ phi, ngươi có nắm chắc đối phó ta.”

Mạc Tử Tấn bộ dáng định liệu trước.

Cho dù đoán được đối phương là muốn tới giết mình, hắn cũng chưa trực tiếp trở mặt ra tay.

Nghe vậy, Thẩm Trường Thanh trầm mặc.

Nếu đối phương ngay từ đầu trực tiếp ra tay, hắn trái lại không cần phải nói nhiều lời thừa như vậy.

Khi đó, mọi người đều dựa vào thực lực nói chuyện là được.

Nhưng bây giờ, thái độ của Mạc Tử Tấn, trái lại khiến Thẩm Trường Thanh có chút không nắm bắt được.

“Ta từng có một thời gian hoài nghi, ta cùng người khác có khác biệt rất lớn hay không, về sau lời của Thẩm huynh, lại khiến ta biết, cái gọi là khác nhau chỉ là tự mình đeo lên gông xiềng cho mình.

Ta nghĩ ta ngày xưa, ta cho rằng ta còn sống, như vậy ta là còn sống.

Tương tự, ta cho rằng ta là Nhân tộc, như vậy ta vẫn là Nhân tộc, nếu là ta tự nhận là yêu tà, như vậy ta liền xem như yêu tà.”

Mạc Tử Tấn chắp tay sau lưng, xoay người nhìn về phía bên ngoài sảnh lớn.

Nơi đó ban ngày ban mặt, làm tâm thần người ta bình tĩnh.

Ánh mắt Thẩm Trường Thanh đặt ở trên người đối phương: “Như vậy Mạc huynh cho rằng, ngươi rốt cuộc tính là Nhân tộc, hay là yêu tà?”

Nhân tộc?

Hay là yêu tà?

Đối mặt vấn đề này, Mạc Tử Tấn quay người, trên mặt có nụ cười thản nhiên: “Trong đầu ta, từng có rất nhiều thanh âm nói cho ta biết, bọn họ rất không cam lòng, không cam lòng bị yêu tà tàn sát, không cam lòng bị Đại Tần vứt bỏ.

Bọn họ hận, hận yêu tà tàn bạo, hận Đại Tần bất nhân.

Nhưng, lại có rất nhiều thanh âm đang nói cho ta biết, tất cả đều là bắt nguồn từ yêu tà tàn bạo, Đại Tần vứt bỏ chúng ta, chỉ là vì càng nhiều Nhân tộc hơn.”

Bình Luận (0)
Comment