Nhân Tộc Trấn Thủ Sứ (Dịch)

Chương 1089 - Chương 1089: Chém Cấp Thánh, Bại Hoàng Giả (4)

Chương 1089: Chém cấp Thánh, bại hoàng giả (4)

Nghĩ đến đây, tâm thần bất an của Lương hoàng dần dần bình ổn lại.

Ngay tại lúc hắn chuẩn bị mở miệng, giữa triều đường không biết từ khi nào, lặng yên có thêm một người.

“Người nào!”

“Người nào dám xông vào.”

“Người đâu!”

Nhìn thấy người tới xa lạ, toàn bộ đại thần đều biến sắc, đều tự phát ra tiếng rống giận.

Có thủ quân bên ngoài nghe tiếng, ngay lập tức tiến vào, mang đối phương bao vây nhiều vòng.

“Ngươi là Thẩm Trường Thanh!”

Trên đế vị, vẻ mặt Lương hoàng chưa có biến hóa lớn.

Người phía dưới hắn tuy là lần đầu tiên nhìn thấy người thật, nhưng từ trên bức tranh, cũng không chỉ từng thấy một lần.

Dù sao, đối phương xem như trụ cột Đại Tần.

Cường giả cỡ này, mình làm hoàng của Đại Lương, không có khả năng một chút hiểu biết cũng không có.

Thẩm Trường Thanh!

Theo Lương hoàng dứt lời, toàn bộ đại thần trong triều đình đều là kinh hãi.

Bọn họ không thể chưa từng nghe danh hiệu Thẩm Trường Thanh.

Chính bởi vì như thế, ba chữ này đại biểu cho cái gì, liền không cần nói cũng biết.

“Lương hoàng!”

Thẩm Trường Thanh đứng khoanh tay, cho dù là bị bao vây, vẻ mặt cũng vẫn lạnh nhạt như cũ.

Ở lúc Lương hoàng nhìn mình, hắn cũng đang yên lặng đánh giá đối phương.

Vị trước mắt này, xem như người cùng một thời kì với Đại Chu Mục Thần Thông.

Nhưng so sánh với Cổ Huyền Cơ mà nói, thời gian đăng cơ phải trễ hơn mười hai mươi năm.

Mục Thần Thông, Thẩm Trường Thanh cũng từng đối mặt.

Hôm nay lại nhìn Lương hoàng mà nói, khí độ cùng thần thái đối phương, cũng không kém Mục Thần Thông bao nhiêu.

Khí độ Thái Sơn sập trước mặt mà không biến sắc cỡ đó, đã không phải người khác có thể so sánh.

“Các ngươi lui xuống trước đi!”

Lương hoàng phất phất tay, các thủ quân xông vào đó đều theo lời lui xuống.

Sau đó, hắn mới nhìn về phía Thẩm Trường Thanh.

“Ngươi thân là Đại Tần Trấn Thủ sứ, hôm nay lại lẻ loi một mình xâm nhập quốc đô Đại Lương ta, chẳng lẽ là muốn thực thi kế hoạch chém đầu, tự mình tới lấy tính mạng trẫm?”

Lương hoàng nói chuyện bình tĩnh, nghe không ra mừng giận.

Đại thần còn lại thì vẻ mặt ngưng trọng như cũ, nhưng ai cũng không có ý tứ chen vào nói.

Trước mắt Thẩm Trường Thanh như không coi ai ra gì, trực tiếp đi tới nơi này, tất nhiên là có mục đích của hắn.

Đối phương chính là Đại Tần Trấn Thủ sứ.

Luận tới địa vị, đã không thấp hơn hoàng giả một quốc gia bao nhiêu.

Cho nên Lương hoàng và hắn nói chuyện, không phải người khác có thể xen mồm.

“Nếu là nói bổn tọa là tới lấy mạng Lương hoàng, vậy phải xem Lương hoàng lát nữa làm ra quyết định như thế nào. Về phần thực thi kế hoạch chém đầu, trên một điểm này, Lương hoàng trái lại hiểu lầm rồi.”

Thẩm Trường Thanh khẽ lắc đầu.

Nghe vậy, vẻ mặt Lương hoàng bình tĩnh không gợn sóng: “Ngươi lời này là có ý tứ gì?”

Thẩm Trường Thanh nói: “Đại Lương và Đại Việt tám trăm vạn liên quân tiến công phủ Lạc An, hơn nữa có Trấn Thủ sứ cấp Thánh tự mình tọa trấn, thanh thế thật sự rất lớn.

Nếu đặt ở lúc Tần hoàng đời trước vừa mới băng hà, có lẽ Đại Lương thực có khả năng công phá phủ Lạc An.

Nhưng rất đáng tiếc là, tình báo Đại Lương quá mức lạc hậu, Lương hoàng ở lại thâm cung nội uyển, lại càng không biết biến hóa bên ngoài.”

Theo hắn nói, vẻ mặt Lương hoàng dần dần âm trầm xuống.

Lúc này, Thẩm Trường Thanh tiếp tục mở miệng: “Nhiễm An thực lực rất không tệ, nhưng rất đáng tiếc, hắn đã bị ta chém giết ở trước Vẫn Thánh quan, liên quân Đại Lương cùng Đại Việt hôm nay cũng đều đã lui bước, tin tưởng không cần bao lâu, sẽ có chiến báo truyền đến.

Đáng tiếc, ta đã không muốn chờ lâu như vậy.

Trước mắt đến quốc đô Đại Lương, chỉ là cho Lương hoàng một cái lựa chọn.

Nếu là ngươi cam nguyện mang Đại Lương nhập vào Đại Tần, như vậy ta có thể mở một mặt lưới, cho các ngươi một con đường sống.

Nhưng nếu Lương hoàng từ chối không đầu hàng, vậy ta sẽ mang toàn bộ hoàng cung đều thanh tẩy một lần, sau đó lại tiếp thu toàn bộ Đại Lương.”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều là sắc mặt kịch liệt biến hóa.

Có người gầm lên: “Làm càn, Đại Lương ta há là chỗ cho ngươi giương oai!”

Nghe vậy, Thẩm Trường Thanh nghiêng đầu nhìn về phía người nói chuyện, trong mắt có màu tím dâng trào.

Nháy mắt tiếp theo, đại thần nói chuyện kia thân thể nổ tung, máu thịt văng khắp nơi.

Biến cố đột ngột, lại khiến đại thần ở đây trong lòng kinh hãi không thôi.

Người có thể vào triều làm quan, đã không có ai là người thường, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ có thực lực nhất định trong người.

Nhưng mà, bọn họ từ đầu tới đuôi, đều chưa nhìn thấy Thẩm Trường Thanh có bất cứ động tác gì.

Tên đại thần mở miệng nói chuyện kia, chính là một vị võ giả cảnh giới Tông Sư.

Một vị Tông Sư, thế mà bị đối phương liếc một cái chết ngay.

Thực lực cỡ này, quả thực là nghe rợn cả người.

“Làm càn!”

Lương hoàng cũng tức giận.

Một khí thế đáng sợ từ trên người hắn ầm ầm bùng nổ ra, không gian trên triều đường to như vậy cũng giống như trở nên ngưng trệ.

Khí thế bao phủ.

Vẻ mặt Thẩm Trường Thanh lạnh nhạt: “Xem ra Lương hoàng là làm ra quyết định rồi!”

“Muốn bổn hoàng đầu hàng, vậy phải xem ngươi có thực lực này hay không.”

Lương hoàng vẻ mặt âm trầm.

Một tay cầm ngọc tỷ trên bàn, khí vận Đại Chu liền nháy mắt tụ tập ở trên người hắn.

Đây là quốc đô Đại Lương.

Nơi hội tụ khí vận toàn bộ Đại Lương.

Chỉ cần hắn muốn, như vậy chỉ cần một ý niệm, có thể điều động toàn bộ khí vận để mình dùng.

Trong thời gian ngắn, khí vận giáng xuống.

Hư không trước mắt lặng lẽ sụp đổ.

Bình Luận (0)
Comment