Chương 1154: Võ đạo tổng viện. Bài xích (3)
Không cần thời gian quá dài, xe ngự đã ngừng lại.
Hai người Cổ Hưng cùng Thẩm Trường Thanh sóng vai từ trong xe ngự đi xuống.
“Thẩm trấn thủ, đây là võ đạo tổng viện.”
Nghe vậy, Thẩm Trường Thanh nhìn phủ đệ diện tích rộng lớn trước mặt, trên mặt có nụ cười.
Phủ đệ mặt tiền rất lớn, chia làm ba cửa vào, chỉ riêng lấy trình độ khí phái của cửa vào mà nói, cho dù là Trấn Ma ti cũng có chút không bằng.
Chẳng qua, ở lúc ngẩng đầu phía trên, vẻ mặt hắn lại có nghi hoặc.
“Vì sao tấm biển để trống, hay là còn chưa tới thời điểm đề chữ?”
Theo lý mà nói, võ đạo tổng viện đã chính thức mở ra, như vậy tấm biển liền không nên để không mới đúng.
Cổ Hưng nói: “Tấm biển này chính là bảng hiệu của võ đạo tổng viện, ai tới đề chữ cũng không thích hợp. Nghĩ đi nghĩ lại, trẫm cho rằng chỉ có Thẩm trấn thủ đến đề chữ, đó là thỏa đáng nhất.”
“Nói đến cùng.”
“Thẩm trấn thủ cũng là người thật sự thiết lập Võ viện.”
Nghe đến đó, Thẩm Trường Thanh cũng không từ chối.
“Vậy thần liền từ chối thì bất kính.”
Dứt lời, trường đao bên hông hắn ra khỏi vỏ, ánh đao màu vàng nhạt chợt lóe qua, đợi tới lúc người khác phục hồi tinh thần lại, trường đao đã một lần nữa vào vỏ, trên tấm biển để trống có mảnh vụn hạ xuống.
Ngay sau đó, bốn chữ to Võ Đạo Tổng Viện liền xuất hiện ở nơi đó.
Thể chữ hồn nhiên thiên thành, giữa những hàng chữ có chứa một sự sắc bén làm tim người ta đập nhanh, giống như nhìn thêm đôi lần, cũng có thể bị đâm tổn thương.
“Chữ tốt!”
Cổ Hưng nhịn không được tán thưởng một câu.
Quả nhiên, không có ai đề chữ, so với vị này càng thêm thích hợp hơn.
Chỉ riêng bốn chữ võ đạo tổng viện này, đã có thể khiến cấp bậc tòa Võ viện này tăng lên một tầng.
Đối với điều này, Thẩm Trường Thanh chỉ mỉm cười, không nói gì thêm.
Đến cảnh giới này của hắn, bản thân thể chữ có đẹp hay không, đã là không quan trọng, quan trọng là ý nhị trong đó.
Chỉ cần có được ý nhị, cho dù là bản thân thể chữ xấu nữa, ở trong mắt người khác cũng là cảnh đẹp ý vui.
Với lại ——
Chữ của mình, cũng không xấu bao nhiêu.
Sau đó, hắn cùng Cổ Hưng hai người liền đi vào trong Võ viện.
Trong nháy mắt, tầm nhìn lại lần nữa trở nên trống trải.
Đập vào mắt chính là một bức tượng đá cao tới hai ba trượng.
Động tác của tượng đá chính là chắp hai tay sau lưng, bên hông đeo đao, hơi ngẩng đầu nhìn phía trước, khuôn mặt điêu khắc có thể nói là trông rất sống động.
Chỉ là ——
Thẩm Trường Thanh ở lúc nhìn thấy khuôn mặt tượng đá kia, sắc mặt không khỏi sửng sốt.
“Đây là?”
Hắn nếu không nhìn lầm, tượng đá này không nói rất giống mình, chỉ có thể nói là như từ một khuôn đúc ra.
Cổ Hưng cười nói: “Thẩm trấn thủ đã là người sáng lập Võ viện, như vậy trong Võ viện nên có tượng đá Thẩm trấn thủ, lấy để hậu nhân chiêm ngưỡng.
Không đơn giản là võ đạo tổng viện, trong Võ viện các nơi của Đại Tần ta, đều có tượng đá này tồn tại.
Ngày sau phàm là kẻ vào Võ viện, tất triều bái tượng đá trước, để cảm tạ công sáng lập Võ viện của Thẩm trấn thủ.”
Dứt lời, vẻ mặt Thẩm Trường Thanh liên tục biến ảo.
Hắn là thật không ngờ, Cổ Hưng sẽ mang lợi ích này tặng cho mình.
Võ viện ngày sau nhất định là căn cơ Nhân tộc, ở Võ viện dựng tượng, tất nhiên là được hậu nhân truyền tụng.
Ban đầu cho rằng, loại chuyện này không có quan hệ gì với mình.
Nhưng chưa từng nghĩ, đối phương thế mà trực tiếp ở trong Võ viện lập tượng đá hắn.
Nhìn về phía Cổ Hưng, Thẩm Trường Thanh lần đầu tiên phát hiện, vị Tần Hoàng này tuy so sánh với Cổ Huyền Cơ tỏ ra non nớt hơn rất nhiều, nhưng ở trên một số chuyện nào đó, lại có đủ quả quyết cùng với quyết đoán.
Biết lấy hay bỏ.
Lòng dạ rộng lớn.
Riêng hai điểm này, không nói chấn hưng Đại Tần, gìn giữ cái đã có là tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì.
“Thần cảm tạ bệ hạ!”
Thẩm Trường Thanh khom người vái.
Một lần này, hắn thật sự cảm tạ đối phương.
Thấy vậy, nụ cười trên mặt Cổ Hưng lại đậm thêm vài phần.
“Thẩm trấn thủ nói quá lời rồi.”
Chuyện kế tiếp, chính là hai người ở trong võ đạo tổng viện đi dạo một vòng.
Không thể không nói, triều đình quả thật phi thường coi trọng nơi này, chỉ riêng phương tiện trong Võ viện, cùng với diện tích, đều hoàn toàn không kém gì Trấn Ma ti.
Phải biết rằng quy mô Trấn Ma ti, xấp xỉ xem như cao nhất.
Tuy so với hoàng cung có chút không bằng, nhưng so với nơi khác, vậy hoàn toàn là treo lên đánh.
Trước mắt quy mô võ đạo tổng viện hoàn toàn không kém gì Trấn Ma ti, có thể nhìn ra triều đình coi trọng đối với Võ viện.
Khuyết điểm duy nhất, chính là hôm nay quá ít người.
Võ viện to như vậy, tỏ ra càng thêm trống trải lạnh lùng.
“Trẫm hy vọng ở mười năm sau hôm nay, trong võ đạo tổng viện quốc đô có thể nhân tài đông đúc, trăm nhà đua tiếng, tới lúc đó mới là thời điểm Đại Tần ta thật sự hưng thịnh.”
Cổ Hưng cảm khái một câu.
Hắn ôm sự chờ mong rất lớn đối với ngày đó đến.
“Sẽ có một ngày như vậy.”
Thẩm Trường Thanh bình tĩnh nói một câu, ngay sau đó thân hình hắn giống như biến mất, lại giống như chưa.
Nhưng mà, trong tay hắn ban đầu trống không một vật, không biết từ khi nào đã có thêm hai quyển trục.
Ánh mắt Cổ Hưng khẽ động.
“Đây là?”
Hai quyển trục tuy chưa mở ra, nhưng hắn có thể từ trong đó cảm nhận được một uy thế cường đại.
Giống như cái này không phải hai quyển trục đơn giản như vậy, mà là hai chí bảo có được uy lực phi phàm.