Chương 1166: Tổ mạch. Lực lượng của Thần Vương (2)
“Chẳng lẽ thật là địa long xoay người?”
Đại địa rạn nứt.
Điều này ở trong ghi chép trước đây của Đại Tần không phải chưa từng xuất hiện, phàm là địa long xoay người mãnh liệt một chút, đều có khả năng dẫn tới thay đổi như vậy.
Nhưng mà, chấn động kia chỉ duy trì một hồi, liền biến mất không thấy nữa.
Nếu nói địa long xoay người, không có khả năng nhanh như vậy đã biến mất.
“Người đâu!”
Úy Dương trầm giọng quát.
Dứt lời, một thiên tướng tiến lên.
“Tướng quân có gì phân phó?”
“Dẫn một đội nhân mã đi tra xét tình huống, có bất cứ động tĩnh lạ nào ngay lập tức về bẩm, chú ý an toàn, phàm là gặp được không đúng đừng lỗ mãng.”
Úy Dương trực tiếp hạ lệnh, sau đó lại dặn dò một phen.
Đại địa nứt ra, hắn theo bản năng cảm thấy được chuyện bất thường.
Nhưng mình thân là chủ tướng, khẳng định không thể dễ dàng rời khỏi Vẫn Thánh quan, chỉ có phái người đi tra xét tình huống một phen rồi nói sau.
Đúng lúc này, một chùm ánh sáng màu máu xé gió mà đến, đợi lúc sắp tới Vẫn Thánh quan, hiện ra bóng người Thẩm Trường Thanh.
Nhìn thấy người tới, vẻ mặt Úy Dương ngẩn ra, ngay sau đó ôm quyền: “Ra mắt Thẩm trấn thủ!”
Người khác thì khom người: “Ra mắt Thẩm trấn thủ.”
“Động tĩnh là bản quan dẫn tới, các ngươi không cần bối rối, mặt khác chưa có mệnh lệnh của bản quan, người khác không thể tự tiện ra khỏi Vẫn Thánh quan.”
Thẩm Trường Thanh dặn dò đơn giản một câu, thân hình lại hóa thành ánh sáng màu máu rời đi.
Thấy vậy, thiên tướng vừa mới lĩnh mệnh, không khỏi mang ánh mắt nhìn về phía người bên cạnh.
Úy Dương hít thật sâu, xua tay nói: “Thẩm trấn thủ đã có lệnh, vậy phải tuân theo. Truyền lệnh xuống, bất luận kẻ nào cũng không thể rời Vẫn Thánh quan.”
Nếu đại địa nứt ra là Thẩm Trường Thanh dẫn tới, như vậy vấn đề liền không lớn bao nhiêu.
Tuy trong lòng hắn cũng có tò mò, nhưng cũng không có ý tưởng hỏi đến cùng.
Có thể ngồi vào vị trí này, tự nhiên rõ có một số việc, là mình có thể đi tiếp xúc, có một số việc không phải mình có thể tiếp xúc.
Chức trách của mình, chính là trấn thủ Vẫn Thánh quan, không để phủ Lạc An có sơ suất, còn lại đều không quan trọng.
Thu hồi tinh huyết hóa thân, khí huyết Thẩm Trường Thanh hơi chấn động vài phần.
Mặt đất rạn nứt, động tĩnh khẳng định không thể giấu được người Vẫn Thánh quan, vì phòng ngừa xảy ra vấn đề gì, hắn ngay lập tức dùng tinh huyết hóa thân đến báo cho biết.
Như vậy, liền không cần lo lắng sẽ có người khác đến quấy rầy mình.
Về phần Đại Chu mà nói.
Thẩm Trường Thanh nhìn người trên Chu Ngọc quan, không khỏi lắc lắc đầu.
Một đoạn thời gian không gặp, Chu Ngọc quan so với lần trước nhìn thấy, lại chân thật thêm vài phần rồi, hiển nhiên thực lực Mục Thần Thông lại tăng trưởng.
Có được lĩnh vực bao trùm Đại Chu, đối phương ở một số phương diện nào đó, quả thực xưng được là gặp may mắn, không phải thiên tai khác có thể với tới.
Sau đó, hắn mang ánh mắt nhìn về phía mặt đất nứt ra trước mặt.
Ở trong một rìu của Man Thần, mặt đất nứt ra giống như biến thành một vực sâu không thấy đáy.
Cái đáy vực sâu, Thẩm Trường Thanh cảm thấy được một luồng khí tức mỏng manh.
Khí tức tuy mỏng manh, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác thần thánh vô thượng.
Xé rách hư không, Man Thần mang cây rìu đồng xanh khổng lồ một lần nữa ném vào, sau đó mở miệng: “Tổ mạch ngay đây.”
Dứt lời, hắn dẫn đầu hướng về trong vực sâu mà đi.
Xem đến nơi đây, Thẩm Trường Thanh cũng chưa tạm dừng, theo sát ở phía sau hắn đi xuống.
Khe nứt rất sâu.
Bởi vì chưa xé rách không gian, hai người dùng xấp xỉ một khắc đồng hồ thời gian, mới đi tới một cái đáy.
Lúc này, đáy vực sâu không có bất cứ bóng tối gì, chỉ có ánh vàng mờ nhạt, mang toàn bộ bóng tối đều xua tan đi.
Thẩm Trường Thanh nheo mắt nhìn về phía ánh sáng vàng, liền phát hiện thứ tản mát ra ánh sáng vàng, là hùng vĩ như dãy núi, như rồng sừng im lặng phủ phục ở nơi đó.
Thần thánh!
Uy nghiêm!
Một cảm giác áp bách mạnh mẽ từ trong dãy núi truyền đến, dù là lấy tâm cảnh hắn hôm nay, ở lúc cảm nhận được sự áp bách kia, cũng không khỏi lâm vào kinh hãi.
Ở trước mặt dãy núi, bất cứ thứ gì cũng nhỏ bé giống như con kiến.
Thời điểm thần niệm đặt lên dãy núi, Thẩm Trường Thanh có thể trong mơ hồ nghe được thanh âm giống như rồng gầm, cùng với thiên uy huy hoàng.
Vật sống!
Đây là phản ứng đầu tiên của hắn.
Ánh mắt Man Thần lúc này cũng đặt ở trên dãy núi, ánh mắt có cảm khái, cũng có hoài niệm: “Đây là tổ mạch, tổ tông của linh mạch trong thiên hạ, toàn bộ linh mạch thật ra đều là chi nhánh của tổ mạch, là dựa vào tổ mạch tồn tại mà tồn tại.
Tổ mạch ban đầu cũng không phải ở nơi này, mà là sừng sững trên mặt đất.
Ở thời kì thượng cổ, tổ mạch còn có một cái tên.”
“Tên là gì?”
“Côn Luân!”
Trong miệng Man Thần thốt ra hai chữ.
Dứt lời, tâm thần Thẩm Trường Thanh chấn động.
Côn Luân!
Tổ mạch thế mà lại tên là Côn Luân.
Hắn không khỏi nghĩ tới kiếp trước, ở đó cũng có một nơi là Côn Luân, cùng với một đoạn thần thoại truyền thuyết.
Chẳng qua, Thẩm Trường Thanh âm thầm lắc lắc đầu.
“Nghĩ hẳn chỉ là trùng hợp mà thôi.”
“Thiên địa này cùng thần thoại truyền thuyết trong trí nhớ kiếp trước hoàn toàn không giống nhau, hai bên sao có thể có liên hệ gì, hai chữ Côn Luân, thành phần trùng hợp chiếm đa số.”