Chương 1268: Hoàng giả ngã xuống (3)
Tuy đối phương chỉ là nửa bước Thần Vương, nhưng đã thành công ngưng tụ ra thần quốc, nắm giữ thần quốc trấn áp, trong Thần cảnh hiếm có địch thủ.
Chẳng qua, thực lực Chung Sơn Hạ mạnh mẽ, cho dù là đối mặt uy lực của thần quốc, cũng vẫn như cũ không rơi vào thế yếu chút nào, kiếm khí sắc bén đến cực điểm bổ lên trên thần quốc, có thể lưu lại dấu vết hầu như không thể xóa nhòa.
Một bên khác, Quỳ Cổ và Đế Lạc Chung còn đang chém giết lẫn nhau.
Hai món thất phẩm đạo binh triển lộ ra uy lực, thậm chí so với Chung Sơn Hạ và Quỳ hoàng hai người giao thủ còn đáng sợ hơn.
Tiếng chuông vang vọng thiên địa.
Tiếng trống tựa như sét đánh.
Trong hư không, đạo binh hai bên đều huyễn hóa ra hư ảnh cường giả, đều tự cầm trong tay bản thể đối chiến.
“Đáng chết!”
Một lần nữa dùng thần quốc ngăn cản thế công, ánh mắt Quỳ hoàng lạnh như băng làm người ta sợ hãi.
Hắn vốn tưởng, lấy thực lực nửa bước Thần Vương của mình, trấn áp một gã Chung Sơn Hạ nho nhỏ không có vấn đề gì.
Nhưng không ngờ là, thực lực vị này thế mà cường hãn đến mức như thế.
Lấy Thần cảnh viên mãn chống lại mình nửa bước Thần Vương, không rơi vào thế yếu chút nào.
Đánh lâu tiếp, ai thắng ai thua thực khó mà nói.
Hơn nữa, ở trong cảm giác của Quỳ hoàng có thể biết rõ, sinh linh Quỳ Ngưu nhất tộc đang ngã xuống, nếu tiếp tục kéo dài, cho dù là đánh lùi Chung Sơn thị tộc, chủng tộc của mình cũng phải chịu thương tổn thật lớn.
Như vậy, Quỳ Ngưu nhất tộc vạn năm tích lũy, phải hoàn toàn hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Vừa nghĩ tới đây, trên mặt hắn liền nổi hung.
“Chung Sơn Hạ, ngươi đây là ép bổn hoàng, hôm nay bổn hoàng liền mang các ngươi chôn vùi hết ở đây, cũng để cho Chung Sơn thị tộc ngươi biết, Quỳ Ngưu nhất tộc ta không phải là ai cũng có thể đủ ý nhào nặn!”
Trong hư không, Quỳ hoàng trực tiếp hiện ra bản thể Quỳ Ngưu nhất tộc của mình.
Quỳ Ngưu mấy ngàn trượng một chân trấn áp hư không.
Ngay sau đó, liền nhìn thấy khí vận Quỳ Ngưu nhất tộc giống như là gặp phải sự dẫn dắt nào đó, bắt đầu điên cuồng hướng về đối phương hội tụ đến.
Trong nháy mắt, khí tức trên thân Quỳ hoàng tăng vọt.
Thần quốc vốn không quá ngưng thực, ở giờ khắc này cũng hoàn toàn thực chất hóa.
Nhìn biến hóa của đối phương, sắc mặt Chung Sơn Hạ ngưng trọng hẳn lên.
Quỳ hoàng vốn là nửa bước Thần Vương, hôm nay mượn khí vận, tuy phương diện cảnh giới chưa trở thành Thần Vương thật sự, nhưng một thân thực lực, đã không yếu hơn Thiên Địa Thần Vương bao nhiêu.
Kết quả như thế, hắn là sớm có đoán trước.
Sau đó, Chung Sơn Hạ trầm tâm thần xuống.
Thần hỏa trong thức hải chấn động, một luồng kiếm ý mênh mông như vực từ bên trong dâng lên, nháy mắt phá tan thức hải, khiến thiên địa cũng đang nhẹ nhàng rung động.
Kiếm ý ngập trời.
Vẻ mặt hắn trở nên lạnh nhạt, thân thể đứng ở nơi đó, lại giống như biến thành một thanh tuyệt thế thần binh, khí tức sắc bén đáng sợ làm hư không cũng tan vỡ từng tấc một.
Một tay cầm kiếm.
Vô tận kiếm ý hội tụ hết vào trong đó.
Nháy mắt tiếp theo, trường kiếm hướng phía trước chém xuống.
Một kiếm đơn giản, tựa như có thể phân chia thiên địa âm dương, lại giống như có thể trảm phá chư thiên vạn giới.
Trong tích tắc, trong lòng Quỳ hoàng dâng lên uy hiếp mãnh liệt, nhưng hắn cũng chưa có bất cứ sự sợ hãi nào, theo lực lượng tăng vọt của mình dung nhập trong thần quốc, sau đó liền hướng về đối phương trấn áp.
Ầm!
Trường kiếm hung hăng chém ở trên thần quốc.
Một kiếm đó giống như có thể trảm phá chư thiên vạn giới, cho dù là thần quốc, cũng không có cách nào ngăn cản.
Ở trong ánh mắt kinh hãi của Quỳ hoàng, thần quốc hắn ngưng tụ thành bỗng hiện ra rạn nứt, sau đó liền lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được khuếch tán.
Đợi tới thời điểm của điểm tới hạn nào đó, thần quốc ầm ầm tan vỡ ra.
Phập!
Thần quốc tan vỡ, lực lượng cắn trả mạnh mẽ, khiến trong miệng Quỳ hoàng ho ra máu, đồng thời làm khí tức của hắn từ đỉnh phong ngã xuống.
Một bên khác.
Trường kiếm ở sau khi chém vỡ thần quốc, vẫn là dư thế không dừng, hướng về con Quỳ Ngưu mấy ngàn trượng kia chém tới.
Trong tích tắc, hình ảnh đã như dừng lại nơi đó.
Cái đầu nghìn trượng từ trong hư không rơi xuống, máu thần rơi vãi trên trời.
Cường giả Quỳ Ngưu nhất tộc sau khi nhìn thấy một màn này, vẻ mặt đều trắng bệch.
“Ngô hoàng!”
Quỳ hoàng đã ngã xuống!
Quỳ hoàng ngưng tụ khí vận Quỳ Ngưu nhất tộc, hoàn toàn không kém gì Thần Vương thế mà đã ngã xuống, hơn nữa là bị đối phương một kiếm chém giết.
Trong nháy mắt, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Chung Sơn Hạ đều trở nên kinh hãi.
Nếu đối phương là Thần Vương, chém giết Quỳ hoàng còn không đến mức chấn động như thế.
Nhưng mà, đối phương không phải.
Chẳng những không phải Thần Vương, hơn nữa nửa bước Thần Vương cũng không tính.
Như vậy, liền khiến cường giả Quỳ Ngưu nhất tộc khó có thể tiếp nhận rồi.
Lấy Thần cảnh viên mãn, chém ngược Thần Vương!
Chiến tích cỡ này, nếu truyền lưu ra ngoài, chắc chắn sẽ làm chư thiên vạn tộc chấn động.
Đối với Quỳ Ngưu nhất tộc chấn động, Chung Sơn Hạ không có thời gian để ý tới.
Mạnh mẽ chém ra một kiếm đó, khiến thần hỏa của hắn suy yếu đến cực hạn, bề ngoài nhìn không ra cái gì, nhưng thực ra đã là không còn bao nhiêu chiến lực đáng nói.
Chẳng qua, Quỳ hoàng đã ngã xuống.
Quỳ Ngưu nhất tộc không còn tồn tại mạnh nhất, như vậy vấn đề còn lại sẽ giảm bớt rất nhiều.