Nhân Tộc Trấn Thủ Sứ (Dịch)

Chương 1409 - Chương 1410: U Lão. Thiên Vực (2)

Chương 1410: U lão. Thiên vực (2)

Một lát sau, tâm thần lão nhân bình phục vài phần, lại lắc lắc đầu: “Đáng tiếc, đứa nhỏ này hôm nay nội tình quá kém chút, còn phải tôi luyện kỹ một chút, ngày sau hắn nếu có thể vào Thần Vương cảnh, có thể bảo hắn lại đến chỗ lão hủ một chuyến.”

“Được!”

Chung Sơn Đông Huyền gật gật đầu.

“Vậy ta dẫn bọn họ đi trước.”

“Ừm, đi đi. Đúng rồi, đứa nhỏ ngươi tên là gì?”

Lão nhân nghiêng người, ở lúc Thẩm Trường Thanh đi ngang qua, đột nhiên mở miệng hỏi một câu.

Nghe vậy, Thẩm Trường Thanh ngẩn ra một phen, nhưng vẫn trả lời theo sự thật: “Vãn bối Chung Sơn Cừu!”

“Chung Sơn Cừu à, lão hủ nhớ rồi, đi đi.”

Lão nhân lặp lại một lần, sau đó không nói cái gì nữa.

Thấy vậy, Thẩm Trường Thanh tuy trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi quá nhiều, theo phía sau Chung Sơn Đông Huyền rời khỏi.

Hành lang huyệt động rất dài.

Dùng xấp xỉ nửa khắc đồng hồ, mới chính thức đi tới lối ra của huyệt động.

Đợi tới lúc đi ra, Thẩm Trường Thanh đột nhiên phát hiện, thì ra lối ra của huyệt động lại là ở trong một tòa cung điệnrộng lớn.

Cung điện cao không chỉ mấy ngàn trượng, so với nói đó là một tòa cung điện, chẳng bằng nói là một tòa thành trì loại nhỏ, mà làm cột chống đỡ cung điện cũng rất to lớn, giống như cột chống trời.

Mà ở vị trí phía trên cung điện có thể thấy được bậc thang, cuối bậc thang có thể thấy được ngai báu màu vàng.

Ngoài ra, cung điện cũng không trang hoàng quá nhiều.

Nhưng dù là như thế, vẫn như cũ cho hắn một loại cảm giác áp bách mãnh liệt.

Nhìn lại ký ức Chung Sơn Cừu trong đầu, Thẩm Trường Thanh vẫn chưa thể rõ, nơi này rốt cuộc là nơi nào.

Lúc này, Chung Sơn Đông Huyền nói: “Nơi này chính là chủ điện tộc ta, hoàng giả tộc ta ở đây bàn việc, tu sĩ bình thường trong tộc là không có tư cách đặt chân nơi này.”

Chủ điện!

Nghe được câu này, trong lòng Thẩm Trường Thanh sáng tỏ thông suốt.

Thì ra nơi này chính là chủ điện của Chung Sơn thị tộc.

Chung Sơn Cừu tuy là tộc nhân Chung Sơn thị, nhưng lúc đối phương ở lại Chung Sơn thị tộc, tu vi không coi là quá mạnh, về sau liền trực tiếp tiến vào Chúc tông.

Chủ điện Chung Sơn thị tộc, hắn chưa bao giờ liên quan tới.

Như vậy, từ trong trí nhớ tìm không thấy tin tức tương ứng, cũng rất bình thường.

Lúc này, có người trung niên từ ngoài điện đi đến, khom mình hành lễ với Chung Sơn Đông Huyền.

“Ra mắt Đông Huyền Thần Vương!”

“Miễn lễ đi.” Chung Sơn Đông Huyền vẻ mặt bình thản: “Ngô đã mang thiên tài Chúc tông lần này chọn ra đưa đến, kế tiếp giao cho ngươi tới sắp xếp.”

“Thần Vương có lệnh, nào dám không theo.”

Thanh âm người nọ tôn kính như cũ.

Chung Sơn Đông Huyền khẽ gật đầu, sau đó liền xoay người rời đi, một lần nữa tiến vào trong hành lang.

Ở lúc hắn rời đi, người trung niên cũng đứng thẳng dậy, nhìn về phía đám người Thẩm Trường Thanh cười nói: “Ta chính là Chung Sơn Trường Hoành, trong trưởng lão thị tộc đứng hàng thứ bảy.”

Nói xong, vị này liền mang tầm mắt đặt ở trên người Chung Sơn Hạ.

“Hạ trưởng lão, chuyện của ngươi không cần ta đến sắp xếp chứ?”

“Không cần phiền toái.”

Chung Sơn Hạ giọng bình thản.

Nghe vậy, Chung Sơn Trường Hoành liền cười.

Chung Sơn Hạ ở trong Chúc tông danh tiếng rất lớn, ở trong Chung Sơn thị tộc danh tiếng cũng không nhỏ.

Cường giả có thể làm trưởng lão Chúc tông, địa vị bản thân ở trong thị tộc là không thấp.

Cho nên, hắn xem như rất quen thuộc với Chung Sơn Hạ.

Ở sau khi Chung Sơn Hạ tự rời đi, Chung Sơn Trường Hoành mới lại nói với mọi người: “Các ngươi đi theo ta!”

Kẻ có thể tiến vào chư thiên, bất cứ một tộc nào cũng là tồn tại một mình chiếm cứ một thiên địa.

Chung Sơn thị tộc có thể tồn tại Quy Tắc Thần Vương, thiên địa của họ ít nhất cũng là trung thiên thiên địa, thậm chí còn có khả năng là đại thiên thiên địa.

Sớm ở trong trí nhớ của Chung Sơn Cừu, Thẩm Trường Thanh đã có hiểu biết nhất định đối với Chung Sơn thị tộc.

Hơn nữa kiến thức được Tuyên Cổ đại lục rộng lớn.

Hôm nay lúc lại thấy một thiên địa mênh mông, đã không có bao nhiêu chấn động đáng nói.

“Các ngươi đều là từ trong thị tộc đi ra, cho nên ta cũng không cần giới thiệu quá nhiều cho các ngươi, mục đích của các ngươi chính là tới Phong Thần Đài, tranh đoạt khí vận cho tộc ta.

Cho nên nơi lần này đi, các ngươi hẳn là sẽ tương đối xa lạ.”

Một con thuyền dài chạy qua bầu trời, Chung Sơn Trường Hoành trên thuyền mỉm cười.

Hắn không dùng trận pháp truyền tống, trực tiếp đưa đám người Thẩm Trường Thanh qua, bởi vì không cần thiết phải vậy.

Thiên địa tuy rộng lớn, nhưng lấy tốc độ của đạo binh, muốn đến cũng không tốn bao nhiêu thời gian.

Đám thân truyền Chúc tông này hàng năm đều ở lại trong Tuyên Cổ đại lục, mấy trăm năm không chắc có thể về thị tộc một lần, hôm nay vừa lúc mượn cơ hội này, để đối phương làm sâu sắc một chút ấn tượng đối với thị tộc.

Cách làm như thế, chỉ có lợi, không có hại.

Chung Sơn Hải không biết từ chỗ nào mang tới một cây quạt gấp, giống như nhã sĩ nhẹ nhàng quạt: “Xin hỏi thất trường lão, nơi chúng ta cần đi, rốt cuộc là nơi nào?”

Nghe vậy, thân truyền khác đều tập trung tinh thần, muốn nghe được đối phương trả lời.

“Nơi các ngươi muốn đi, chính là Thiên Vực.”

“Thiên Vực?”

Mọi người đều là vẻ mặt nghi hoặc, cái tên này với bọn họ mà nói phi thường xa lạ.

Bình Luận (0)
Comment