Chương 1506: Lôi Trạch thần tộc (5)
Ngay tại lúc hắn thầm nghĩ, Lôi Uyên mở miệng lần nữa: “Như thế nào, có dám chiến một trận?”
“Ta với ngươi có thù oán?”
“Chưa từng.” Lôi Uyên lắc đầu, tiếp đó mở miệng: “Nhưng Bạch Ngọc Hoa chính là đi theo bổn tọa, ngươi đã giết hắn, vậy bổn tọa cũng quả quyết không thể ngồi xem mặc kệ. Trong trăm chiêu ngươi nếu có thể sống, ta cho ngươi một cơ hội đầu nhập vào.
Nếu không, chết!”
Thẳng tới bây giờ, Thẩm Trường Thanh xem như hiểu ý tứ đối phương.
Thì ra Bạch Ngọc Hoa là người của đối phương, vậy khó trách, đối phương sẽ tìm tới cửa.
“Nếu trăm chiêu, chỉ sợ là không đến được.”
“Ngươi sợ rồi?”
Vẻ mặt Lôi Uyên lạnh nhạt, ánh mắt có chút khinh miệt.
“Thực lực của ngươi không tệ, nói không chừng vận khí tốt, thật có thể chống đỡ tới trăm chiêu cũng không kỳ quái, nhưng nếu không chống đỡ được, coi như chính ngươi xui xẻo.”
“Không, ta là sợ trong vòng trăm chiêu đánh chết ngươi.”
Thẩm Trường Thanh khẽ lắc đầu.
Dứt lời, trong mắt Lôi Uyên toát ra sát ý.
“Ngươi muốn chết!”
Hắn bước một bước từ trong chiến xa đồng xanh đi ra, dưới chân sinh ra tia sét vạn trượng, khí tức hủy diệt tràn ngập ra.
Xem đến nơi đây, Chung Sơn Đông Huyền liền muốn ra tay ngăn trở.
Lôi Uyên chính là thiếu chủ Lôi Trạch Thần Chủ, tồn tại cảnh giới nửa bước Thần Vương, hơn nữa nội tình cực kỳ hùng hồn. Thẩm Trường Thanh bây giờ chỉ là Thần cảnh tầng tám, cho dù đối phương cùng là thiên kiêu đứng đầu, ở trên mấy cảnh giới chênh lệch, cũng không có khả năng là đối thủ.
Cho nên, hắn lại nào có thể ngồi xem Thẩm Trường Thanh lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Nhưng ở lúc Chung Sơn Đông Huyền muốn ra tay, Sơn hoàng đã ra tay trước một bước, chặn hắn lại.
“Đối thủ của ngươi, là bổn hoàng!”
Vẻ mặt hắn lạnh lùng.
Mà lão già áo xám đi cùng Lôi Uyên đến, nay cổ tay đã một lần nữa mọc ra bàn tay mới. Lão tới bên cạnh Sơn hoàng, ánh mắt lạnh lùng âm hiểm nhìn Chung Sơn Đông Huyền.
Làm Thần Vương của Lôi Trạch nhất tộc, cũng là kẻ hộ đạo của Lôi Uyên, chưa từng có Thần Vương nào dám bất kính đối với mình.
Hôm nay, Chung Sơn Đông Huyền chẳng những bất kính đối với mình, càng chém xuống một bàn tay của bản thân.
Thù này, nhất định phải báo.
Giết!
Không có bất cứ lời nói nào, Sơn hoàng đã trực tiếp ra tay, hư ảnh quy tắc giống như dòng sông mãnh liệt ập tới.
Chung Sơn Đông Huyền vẻ mặt lạnh nhạt. Hắn biết có đối phương ngăn trở, mình là tạm thời không có khả năng thoát thân, nếu muốn thoát thân, chỉ có thể đi đánh bại hoặc chém giết gã trước.
Cho nên, vừa ra tay, vị tông chủ Chúc tông này đã toàn lực ứng phó.
Nắm tay tấn công, hư ảnh quy tắc hủy diệt tan vỡ.
Lão già áo xám hóa thành tồn tại đầu rồng thân người, khi dùng sức vỗ bụng, tiếng vang chấn động trời đất truyền ra, lượng lớn sét đánh đến.
Một bên khác.
Dưới chân Lôi Uyên sấm sét vạn trượng, giống như thần linh ở cao hướng xuống dưới nhìn Thẩm Trường Thanh.
“Ngươi muốn tự tìm đường chết, bổn tọa sẽ tạo điều kiện cho ngươi!”
Không gian quanh thân sinh ra vô tận lôi điện, theo khoảnh khắc hắn dứt lời, lôi điện khủng bố tựa như dải lụa dày đặc, hướng về Thẩm Trường Thanh trấn áp hạ xuống.
Trong nháy mắt, thân thể hắn liền hoàn toàn bị lôi điện bao phủ.
Nhìn thấy cảnh tượng đối phương không có bất cứ lực lượng phản kháng gì, đã bị vô tận lôi điện bao phủ, trên mặt Lôi Uyên lộ ra biểu cảm khinh thường.
Vốn tưởng đối phương có thể mạnh mẽ trấn áp giết chết Bạch Ngọc Hoa, sẽ có một chút biểu hiện bắt mắt.
Nhưng không ngờ chỉ là phế vật như vậy.
“Đáng tiếc.”
Hắn lắc lắc đầu, khi vừa xoay người rời đi.
Ầm!
Vô tận sấm sét phía dưới bị xé rách, Thẩm Trường Thanh hoàn hảo không tổn hao gì từ trong đó đi ra, một nắm đấm đột nhiên đánh về phía trước, lực lượng không thể ngăn cản khiến Lôi Uyên đột nhiên biến sắc.
Không chút nghĩ ngợi, hắn dùng lực lượng của mình, ngưng tụ ở trước người thành một tấm khiên lôi điện.
Tấm khiên vừa mới hình thành, nắm tay Thẩm Trường Thanh đã đến.
Phành!
Tấm khiên lôi điện vỡ ra.
Một cú đấm có thể đánh nổ Thiên Địa thần quốc kia, cho dù là khiên lôi điện mạnh mẽ nữa, cũng không có bất cứ biện pháp nào ngăn cản.
Lực lượng dư thế không dứt trực tiếp rơi ở trên người Lôi Uyên.
Ông!
Áo sam dài màu tím trên người hắn tỏa sáng rực rỡ, mạnh mẽ triệt tiêu sạch sẽ lực lượng còn lại.
Tuy như thế, Lôi Uyên cũng bị chấn lui ra phía sau rất nhiều.
“Đạo binh!”
Thẩm Trường Thanh nhìn áo sam dài màu tím trên người đối phương, ánh mắt không khỏi khẽ động.
Hắn không ngờ, quần áo trên người đối phương sẽ là một món đạo binh, hơn nữa ít nhất là thất phẩm đạo binh.
Dù sao đạo binh dưới thất phẩm, là không ngăn được một cú đấm đó của mình.
Bị lực lượng đẩy lui, Lôi Uyên có chút thẹn quá hóa giận: “Bổn tọa đánh giá thấp ngươi rồi, trách không được ngươi có thể chém giết Bạch Ngọc Hoa, kế tiếp bổn tọa sẽ nghiêm túc đối đãi, ngươi chết chắc rồi!”
Vô tận lôi điện lúc trước, cho dù là Thiên Địa Thần Vương cũng không dám nói xâm nhập trong đó, có thể hoàn hảo không tổn hao gì đi ra.
Càng đừng nói, đối phương có thể một cú đấm đánh nổ tấm khiên mình ngưng tụ ra, cùng với kích phát đạo binh phòng hộ.
Thực lực cỡ này, đặt ở trong thiên kiêu thần tộc, cũng tính là cường đại rồi.
Nhưng, trong lòng Lôi Uyên không có nửa phần sợ hãi.
Lúc trước mình sơ ý khinh địch, chưa phát huy ra thực lực thật sự.
Kế tiếp, hắn sẽ làm đối phương biết, cái gì mới là thiên kiêu thật sự.