Nhân Tộc Trấn Thủ Sứ (Dịch)

Chương 1604 - Chương 1604: Hư Không Mưa Máu (1)

Chương 1604: Hư không mưa máu (1)

Hôm nay.

Trước có Huyết hoàng cản đường, sau có cánh cổng đồng xanh chặn lại.

Trong lúc nhất thời, Bạch hoàng lâm vào một cái hoàn cảnh lưỡng nan.

“Được, là các ngươi ép bổn hoàng!”

Hắn mắt thấy không có đường lui, trên mặt lộ ra vẻ mặt tàn nhẫn.

Chỉ thấy một tòa thần quốc mênh mông đáng sợ, từ trong hư không vô tận giáng xuống, trên thần quốc mây vàng bốc lên, vô số sinh linh tín đồ ở nơi đó thành kính quỳ lạy, khí tức thần thánh uy nghiêm tràn ngập trong hư không.

Theo thần quốc xuất hiện, quy tắc vặn vẹo hỗn loạn hư không quanh mình, đều như là bị ép lui vài phần.

Sau đó, liền nhìn thấy Bạch hoàng một bước nhập chủ trong thần quốc, sức mạnh to lớn khôn cùng hội tụ trên người hắn, tung ra một cú đấm, liền mang Huyết hoàng đánh lui ra phía sau trăm vạn dặm.

Ngay sau đó lại là một cú đấm tung ra, hư ảnh cánh cổng đồng xanh chấn động vài phần, giống như có thể tiêu tán bất cứ lúc nào.

Một khắc đó, thân thể Chung Sơn Đông Huyền sụp đổ, lực lượng phản chấn đáng sợ, khiến hắn nháy mắt đã bị thương.

Chẳng qua, hắn cũng chưa rút đi từ đây, mà là toàn bộ lực lượng đều rót vào trong cánh cổng đồng xanh, làm cánh cổng đi thông U Minh này có thể thật sự mở ra.

Một bên khác, Huyết hoàng một lần nữa đạp không mà tới.

Hắn giơ lên cao thần quốc của mình, giống như tay nâng một phương thiên địa, hướng về Bạch hoàng trấn áp hạ xuống.

Cùng lúc đó, cánh cổng đồng xanh mở ra.

Một bàn tay to màu đen đã từ bên trong vươn ra.

Nơi bàn tay to màu đen đi qua, hư không giống như bị cái gì ăn mòn, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được héo rũ.

Ở lúc nó chạm đến thần quốc, lực lượng tín ngưỡng mênh mông bùng nổ.

Chỉ thấy lực lượng tín ngưỡng màu vàng, cùng với lực lượng tử vong của U Minh đang chống lại nhau, thứ trước liên tiếp bại lui, căn bản không có bất cứ biện pháp nào chống lại.

Trong thần quốc.

Trong sắc mặt âm trầm của Bạch hoàng, có biểu cảm quyết tuyệt chợt lướt qua.

Thân thể toàn bộ tín đồ trong thần quốc đều chợt nổ tung, lực lượng mênh mông hóa thành dòng sông màu vàng, hội tụ đến trên người hắn.

Một khắc đó, Bạch hoàng chỉ cảm thấy lực lượng của mình, đến một cái đỉnh phong chưa bao giờ tới.

Hắn bước một bước rời khỏi phạm vi thần quốc, sau đó tay phải nắm lại đánh về phía bàn tay to màu đen.

Một quyền đơn giản, lại đánh bàn tay to màu đen chấn động không thôi.

Nhưng mà, thế công của Huyết hoàng một lần nữa đến, lực lượng đánh xuống, khiến thân thể Bạch hoàng lảo đảo.

Đúng lúc này.

Bàn tay to màu đen giống như đã tìm được cơ hội, trực tiếp hóa thành vô cùng lớn, mang Bạch hoàng cùng với thần quốc sau lưng hắn chộp vào trong lòng bàn tay, sau đó liền hướng về phía sau cánh cổng đồng xanh kéo đi.

Mắt thấy bản thân sắp bị kéo vào U Minh, sắc mặt Bạch hoàng hoảng hốt.

Khi hắn chuẩn bị thiêu đốt thần lực, đánh tan bàn tay to màu đen trói buộc, đối phương đã trước một bước, kéo hắn vào bên trong cánh cổng đồng xanh.

Ầm! !

Cánh cổng đồng xanh ầm ầm đóng lại.

Ngay sau đó, cánh cổng đồng xanh một lần nữa hóa thành đèn đồng xanh cổ, rơi vào trong tay Chung Sơn Đông Huyền.

Lửa đèn màu xanh lét phiêu phiêu đãng đãng trở lại bên trong cây đèn cổ, nhưng đã suy yếu đến cực hạn, ngọn lửa nhỏ yếu giống như sợi tóc, giống như chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào sẽ hủy diệt tiêu tán.

“Khí tức U Minh.”

“Không ngờ hôm nay thế mà còn có kẻ có thể câu thông U Minh, không đơn giản nha!”

Trong nhục thân hỗn độn, ở khoảnh khắc cánh cổng đồng xanh mở ra, Thanh Y đã cảm giác được một vài thứ.

Trên khuôn mặt không chút dao động của lão đã có một phần ngạc nhiên.

U Minh!

Đặt ở thời kì Nhân tộc hoàng đình, cũng là một chỗ rất đáng sợ.

Nhân tộc hoàng đình khi đó uy áp chư thiên vạn tộc, nhưng chưa thể thật sự vươn tay vào bên trong U Minh.

Nguyên nhân xét đến cùng, chính là bởi U Minh quá mức mạnh mẽ.

Cho dù là cường giả thời kì Nhân tộc hoàng đình, cũng không có bao nhiêu vị có thể câu thông U Minh.

Muốn làm tới một bước này, trừ phi là có được thực lực cực mạnh, bằng không phải có thủ đoạn đặc biệt.

Thanh Y cũng không ngờ, ở trong Hỗn Loạn Cấm Khu, lão thế mà lại một lần nữa cảm giác được khí tức U Minh.

Nghe vậy, Thẩm Trường Thanh cũng trong mơ hồ đã thấy được hư ảnh cánh cổng đồng xanh.

Hắn biết, đó là thủ đoạn U lão thi triển ra.

Nhưng bởi vì lượng lớn Thần Chủ kịch chiến, luồng lực lượng đáng sợ đó thổi quét ức ức vạn dặm hư không, nơi hắn ban đầu ẩn thân cũng bị lan đến, cuối cùng không thể không rời khỏi ra khoảng cách xa hơn, dựa vào đó để tránh né dư âm lực lượng.

Kéo giãn khoảng cách, muốn thấy rõ cảnh tượng chiến đấu bên trong, liền không dễ dàng như vậy.

Cho nên, Thẩm Trường Thanh chỉ có thể biết cánh cổng đồng xanh xuất hiện, nhưng thật sự ra tay đối với một vị Thần Chủ nào, đó là không thể biết được.

Nhưng hắn từ trong lời nói của Thanh Y lại nghĩ tới một chuyện khác.

“Tiền bối có từng vào U Minh?”

“Từng vào một lần.”

Ánh mắt Thanh Y trở nên thâm thúy, như là đang nhớ lại cái gì,

“Năm đó Thanh Liên Đế Quân có người em gái, bất ngờ ngã xuống ở trong tay cường giả khác, về sau Thanh Liên Đế Quân lẻ loi một mình tiến vào trong U Minh, muốn từ trong U Minh vớt ra.

Một lần đó, ta mới xem như thật sự kiến thức được sự cường đại của U Minh.”

Vẻ mặt lão biến ảo bất định.

Lúc trước một trận chiến đó, giống như lại hiện lên trước mắt.

Bình Luận (0)
Comment