Chương 1612: Thi ma (5)
Nghe vậy, Thanh Y trái lại rất tán thành gật đầu: “Ngươi nói như vậy cũng không sai, tồn tại từ trong hài cốt cường giả sống lại, có một cái xưng hô khác, tên là thi ma.
Càng là tồn tại cường đại, thi ma sinh ra từ trong thi thể liền càng cường đại.
Sự cường đại này, không đơn giản là thể hiện ở trên thực lực, càng thể hiện ở trên thiên phú.
Trước mắt trong thi ma còn có một phần lực lượng của Đế Quân, vạn tộc nếu muốn chém giết, cần trả giá thật lớn, nhưng nếu không chém giết nó, tùy ý thi ma rời đi, ngày sau cũng là một sự uy hiếp không nhỏ.”
Nếu là thi ma bình thường, như vậy không tính là đáng sợ cỡ nào.
Nhưng hài cốt Đế Quân sinh ra thi ma, nói trắng ra chút, chính là tương đương với hoàng giả trong thi ma.
Tồn tại cỡ này, nếu thật trưởng thành lên, chư thiên vạn tộc chỉ sợ đều phải run rẩy vì nó.
“Thi ma sinh ra, có giữ lại ký ức của Thanh Liên Đế Quân hay không?”
“Sẽ không.” Thanh Y lắc đầu: “Lão phu đã nói, thi ma cùng Thanh Liên Đế Quân hoàn toàn khác nhau, cho nên hắn cũng chưa từng có được ký ức của Đế Quân, cũng không tính là Nhân tộc.
Hơn nữa thi ma khát máu, ngày sau trưởng thành lên cũng có khả năng uy hiếp đến Nhân tộc.”
“Nhưng mà —— “
“Đế Quân để lại ấn ký ở trên hài cốt của hắn, trừ phi thi ma trưởng thành đến một độ cao xấp xỉ với tới Đế Quân, bằng không tuyệt không có khả năng xua tan ấn ký, cái này coi như là một điểm yếu trí mạng của thi ma.
Nếu ngày khác thi ma thực uy hiếp đến Nhân tộc, tôn thượng hoàn toàn có thể tìm cơ hội thúc giục ấn ký, hoàn toàn tiêu diệt thi ma kia.”
Ấn ký Thanh Liên Đế Quân lưu lại, chính là điểm yếu lớn nhất của thi ma.
Thẩm Trường Thanh khẽ gật đầu.
Tuy chưa thể thúc giục lực lượng ấn ký, dẫn nổ hài cốt Đế Quân, để các Thần Chủ kia bồi táng.
Nhưng dưới cơ duyên xảo hợp, hài cốt sinh ra thi ma, hiệu quả tựa như so với mình trực tiếp dẫn nổ hài cốt Đế Quân còn tốt hơn.
Kế tiếp, có hài cốt Đế Quân làm kiềm chế, mình rời khỏi Hỗn Loạn Cấm Khu liền càng thêm dễ dàng.
Hơn nữa, hắn cũng không cần lo lắng, thi ma có một ngày trưởng thành lên, có thể uy hiếp mình.
Chính như Thanh Y nói.
Trừ phi là đối phương trưởng thành đến độ cao xấp xỉ với tới Thanh Liên Đế Quân, bằng không căn bản là không có khả năng xua tan ấn ký.
Muốn trưởng thành đến trình độ cỡ đó, Thẩm Trường Thanh tin tưởng, tuyệt đối không phải chuyện một sớm một chiều.
Cho nên thi ma có uy hiếp đối với vạn tộc, nhưng đối với mình mà nói, thật ra uy hiếp cũng không lớn bao nhiêu.
Ấn ký còn, vậy có thể khống chế đối phương bất cứ lúc nào.
Dọn sạch suy nghĩ trong đầu, hắn mang sức chú ý một lần nữa nhìn về phía chỗ vạn tộc.
Một lần này, Thẩm Trường Thanh trực tiếp mở ra bổn nguyên của mình, hướng thẳng về bên ngoài Hỗn Loạn Cấm Khu ngự không mà đi.
Vạn tộc bao vây.
Cho dù là mượn bổn nguyên chủng tộc khác, cũng vẫn không thể rời khỏi vòng vây vạn tộc, nếu bản thân mạnh mẽ phá vây, rất có khả năng sẽ bại lộ bí mật mình có thể mượn bổn nguyên vạn tộc.
Một khi đã như vậy, chẳng bằng thoải mái lấy thân phận ban đầu của mình, từ bên trong Hỗn Loạn Cấm Khu đi ra.
“Nói tới, từ sau khi rời khỏi Tử Vong Cấm Khu, ta hầu như chưa lấy thân phận Nhân tộc xuất hiện ở trước mặt vạn tộc!”
Lúc rời khỏi Tử Vong Cấm Khu, trái lại từng lấy thân phận Nhân tộc xuất hiện ở trước mặt Chung Sơn Cừu, nhưng từ đó về sau, liền không còn lấy thân phận Nhân tộc hành tẩu nữa.
Lúc trước ở Hỗn Loạn Cấm Khu, tuy cũng từng khôi phục nhân thân, nhưng lúc đó mình toàn thân tâm đều đang trị liệu thương thế, không có thời gian đi để ý tới nhiều như vậy.
Thẳng tới bây giờ, khi rút đi bổn nguyên vạn tộc, lại một lần nữa khôi phục thân phận của mình.
Thẩm Trường Thanh có thể cảm giác được, chính là một loại thoải mái tự tại chưa bao giờ có.
Dùng thân phận mạo danh, tất nhiên có thể làm bản thân hành tẩu ở chư thiên.
Nhưng mà, hành vi lại luôn như đi trên miếng băng mỏng, sợ thân phận mình sẽ bại lộ ra, do đó đưa tới họa sát thân.
Hôm nay, hắn có thể không cần có bất cứ sự che giấu nào nữa.
Nhìn vạn tộc ngoài Hỗn Loạn Cấm Khu, ánh mắt Thẩm Trường Thanh dần dần lạnh đi.
Chỗ trận doanh Minh Hồn thị tộc.
Minh Hư Thần Vương đang ngồi khoanh chân giữa hư không, giống như lão tăng nhập định, thân thể không có chút dao động nào.
Đột nhiên, thân thể giống như mãi mãi bất động đó của hắn chợt chấn động một phần, đôi mắt nhắm chặt theo đó mở ra.
“Kỳ quái, vì sao có loại dự cảm bất hảo!”
Vẻ mặt Minh Hư Thần Vương có chút biến ảo bất định.
Hắn muốn suy tính một vài thứ, nhưng trước mắt lại giống như có một tầng sương mù, mặc cho mình gạt đi như thế nào, trước sau cũng không có cách nào đẩy ra một tầng sương mù kia.
Đối với điều này, tâm thần Minh Hư Thần Vương không tự chủ được ngưng trọng hẳn lên.
Hắn tin tưởng dự cảm của mình.
Từ sau khi Câu Hồn Thần Vương bị thương nặng ở Hỗn Loạn Cấm Khu, Minh Hồn thị tộc liền phái hắn đến, tọa trấn cục diện.
Vốn, làm thay thế bổ sung Câu Hồn Thần Vương, Minh Hư Thần Vương cũng muốn đi vào trong Hỗn Loạn Cấm Khu.
Nhưng ở sau khi hài cốt Đế Quân xuất thế, Thần Chủ các tộc vào hết Hỗn Loạn Cấm Khu, liền không cưỡng chế yêu cầu Thần Vương các tộc cùng nhau tiến vào nữa.
Như vậy, hắn liền vừa vặn nhân cơ hội này ở lại bên ngoài Hỗn Loạn Cấm Khu.